Đoản 1 - Phần 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


- Là tôi.

Cô hoảng hốt muốn đẩy hắn ra định bật dậy , nhưng nhanh chóng bị hắn đoán ra ý đồ mà ghì chặt cô trong lồng ngực. Cô khó hiểu nhìn vào đôi mắt hắn, trong mắt hắn chỉ có tức giận, tràn đầy tức giận. Rất dữ tợn.
"Không được, lúc này mình càng phải bình tĩnh."
- Lam Dực , mau bỏ em ra . Em có thuốc giải dược.
- Hừ. Đã không còn trong trắng còn giả bộ thanh cao . Để tôi xem cô còn giả bộ được bao lâu.
Nói xong liền cúi xuống cắn lên bả vai cô, hắn hung tợn kéo rách chiếc váy ngủ mỏng manh trên người cô. Cô càng cố giãy giụa, hắn càng ghì chặt. Cô chỉ còn biết gào lên vô vọng
- Lam Dực, tôi là bạn gái của Mã Viên . Là bạn gái của bạn thân anh đấy . Tại sao ? Tại sao anh lại làm điều này.
- Tôi không để cô chịu thiệt , chơi xong cô muốn bao nhiêu ?
Từng lời nói của hắn cô đều nghe rõ, cô nghe trọn từng câu từng chữ. Hắn là rất khinh bỉ cô. Coi cô là loại gái điếm rẻ tiền, chơi xong liền tuy tiện ném cho một sấp tiền. Cô đau lắm , tim như bị hàng ngàn tảng đá đè lên, rất khó thở . Cô bất lực nhìn vào mái tóc rối tung trước mắt, cố đè giọng hỏi hắn
- Lam Dực, anh nghĩ tôi là loại người như thế nào? Tôi không túng thiếu tới mức phải bám theo mấy kẻ giàu sang để ăn nhờ.
Hắn đang ra sức mút mát cần cổ trắng mịn của cô lại nghe được những lời này, cả cơ thể liền cứng lại. Hắn ngẩng lên nhìn sâu vào đôi mắt cô . Cô đang khóc, nhìn cô khóc, tim hắn lại như bị bóp nghẹn . Hắn gằn giọng, hơi thở phả vào mặt cô, lạnh đến thấu xương
- Cô rất yêu Mã Viên .
- Em... em ...
- Hừ, vậy là rất yêu cậu ta. Vậy tôi nói cho cô biết hôm nay cậu ta không đến đây vì phải đưa người phụ nữ khác đi phá thai.
Vừa dứt lời hắn càng thâm trầm nhìn biểu cảm bất ngờ trên mặt cô . Dù vậy nhưng cô lại không có một chút đau khổ nào trên khuôn mặt .
- Cô nghĩ cậu ta chỉ chung tình với mình cô . Ha, bớt ảo tưởng đi, mấy loại người như cô , chúng tôi chơi chán rồi tự nhiên sẽ đá.
Hắn nhìn chằm chằm cô, đôi mắt xẹt qua tia đau lòng rồi rất nhanh lại giấu đi. Hắn một lần nữa cúi xuống cắn mút một bên nhũ hoa tròn đầy, một tay mạnh mẽ nắn bóp bên nhũ hoa còn lại, tay kia lần mò tới nơi tư mật mơn trớn trần trụi.
- Tôi thấy cơ thể cô còn thành thật hơn cả con người cô đấy.

Cô nhìn hắn thống khổ , nếu hôm nay cô trao thân cho hắn, có phải hắn chơi đùa xong sẽ bỏ đi. Hắn cũng như bao tên công tử ngoài kia, chỉ coi phụ nữ như món đồ chơi.

Đúng vậy, cô chẳng là gì trong mắt hắn !

Lòng cô đau như cắt, cả thân thể như không còn chút sức lực, hoàn toàn vô vọng . Cô nên hỏi hắn một lần, lần đầu tiên cũng là lần duy nhất, hắn coi cô là gì?
- Lam Dực, em hỏi anh một câu. Anh ... có yêu em không?
Hắn không dừng lại , cợt nhả đáp
- Nếu tôi nói yêu cô, cô có đáp trả lại không?
- Em ... không yêu Mã Viên.
" Đến lúc này, nếu không nói nữa, mày sẽ không có cơ hội thứ 2. Nếu không nói nữa, mày sẽ phải hối hận cả đời.Vif vậy Diệp Tiểu Manh, mạnh mẽ lên, một lần dứt khoát, sẽ không còn đau lòng thêm nữa."

Cô chưa kịp mở lời, hắn đã mạnh bạo kéo quần nhỏ của cô ra, đưa ngón tay thon dài xâm nhập vào bên trong cô . Vốn đang động tình, lại thêm hành động mơn trớn của hắn, cô không kìm được rên rỉ thành tiếng vô cùng thỏa mãn .
- Lam Dực ,anh ...a mau dừng... dừng lại nghe tôi nói.
- Tôi không bắt cô im lặng.
Hắn vừa nói vừa đuên cuồng khuấy đảo cửa mình cô. Hắn một tay thỏa mãn cô, một tay em hai lớp quần lột sạch. Hắn nhanh chóng thu lại ngón tay, đỡ lấy vật nam tính thô to hơn người đặt tại cửa mình ướt át của cô.

Hắn dứt khoát hạ eo , đem cự vật không chút kiêng nể xâm nhập tới tận sâu bên trong cô. Cô đang mê man , đột nhiên nơi cô bé bị dị vật to lớn đâm sâu tới, cô đau đớn hét lên nước mắt theo đó tuôn rơi . Thật sự rất đau đớn !

Xâm chiếm cô chưa đầy một khắc ,cả người hắn cứng đờ . Hắn là vừa chạm tới màng trinh của cô, chạm tới giới hạn của một người con gái . Điều đó chứng tỏ cô chưa từng thuộc về ai !!! Hắn là người đàn ông đầu tiên của cô.

Hắn kích động hướng cô hỏi dồn, trong giọng nói ẩn chứa sự vui mừng tột độ
- Diệp Tiểu Manh, em vẫn còn trong trắng? Em thật sự chưa từng ở cùng người đàn ông nào ? Em ...tại sao?

Hắn chưa kịp hỏi câu thứ 3 mới giật mình phát hiện nãy giờ hắn đã điên cuồng như thế nào? Hắn đã xỉ nhục cô, lăng mạ cô, bạo lực cô, hắn đang làm cái quái gì thế này? Biết là cô không yêu mình, lại đi cưỡng hiếp cô . Hắn đã hủy hoại cô rồi.

Hắn thất thần gục xuống người cô. Cô có thể cảm nhận, cơ thể hắn đang vô lực, còn run lên bần bật. Từng giọt nước ấm nóng rơi xuống ngực cô, hắn là đang khóc ư?

Cô bất giác đưa tay ôm lấy đầu hắn, vỗ nhẹ.
" Anh ấy tại sao lại khóc như thế này? Chẳng nhẽ là vì mình? Vì sao? "
Cô cứ im lặng ôm lấy hắn, nhẹ nhàng vỗ về . Cô rất đau, đau cả về thể xác lẫn tinh thần nhưng người cô yêu đang khóc, cô còn đau gấp bội.
Hắn cứ nằm trên ngực cô, im lặng và hối hận. Cô lại không khóc, không oán trách hắn nửa lời ,tại sao thế? Hắn làm cô sợ rồi .
- Diệp Tiểu Manh.
- ...
- Em vừa hỏi tôi có yêu em không?
- ...
- Câu trả lời là có. Tôi rất yêu em . Yêu em rất lâu rồi. Nhưng tôi không có can đảm nói ra, tôi sợ em ghét bỏ tôi, chà đạp lên tình yêu của tôi? Nhưng xin em , cầu xin em ngàn vạn lần đừng ghét bỏ tôi. Tôi sai rồi, tôi nhục mạ em,cưỡng bức em, chà đạp lên lòng tự tôn của em . Tôi thật không đáng làm một người đàn ông .
-...
- Dù đã biết em không yêu tôi nhưng vẫn cố tình tiến tới. Tôi thật ngu xuẩn hết mức.
-...
- Em nói em không yêu ai, vậy xin em, thử yêu tôi, thử đón nhận tôi. Xin em, dù chỉ một chút thôi hay là giả vờ , cầu xin em yêu tôi một lần thôi. Được không?

Cô nghe hắn nói mà trong lòng quặn đau, hắn tại sao phải cầu xin tình yêu từ cô . Cô đã toàn tâm toàn ý trao cho hắn , cớ sao hắn phải tự dày vò . Nước mắt cô lại trào ra, tay siết chặt lấy hắn . Nếu hắn đã không có can đảm tiến tới vậy cô sẽ tiến tới.

Hắn vẫn run run nằm đấy khóc nhè,lại không thể ngờ đến, cô bất ngờ lật người nằm trên hắn . Cô nhìn hắn đang đần mặt nhìn cô, mặt nóng ran, cảm giác tai mặt sắp liệt luôn rồi.
- Lam Dực, anh nghe cho rõ đây. Diệp Tiểu Manh em yêu anh , yêu anh rất nhiều . *lí nhí*Thật ra chỉ kém đòi ăn thôi. *lại to mồm* Nhưng em vẫn rất yêu anh. Nên anh không có lỗi . Lỗi là tại em không nghe anh tỏ tình hộ lại vội đồng ý, lỗi là do em vì gần anh mà lợi dụng Mã Viên,lỗi do em đã không nói cho anh sớm hơn.
Hắn nhìn cô như con mèo nhỏ xù lông, lòng bội phần thoải mái . Vậy là hắn không yêu đơn phương , cô cũng yêu hắn. Dù không bằng đồ ăn.
- Diệp Tiểu Manh, nếu em có hối hận thì mau nói lại . Nếu không cả đời này, em không thoát khỏi anh đâu.
Cô nghe thấy vậy trong lòng cũng lăn tăn lo sợ, vội vàng lắc đầu rồi lại gật rồi lại lắc ,cuối cùng phán một câu xanh rờn
- Vậy em hối hận rồi.
Hắn chứng kiến cảnh cô bối rối lắc rồi lại gật rất dễ thương , trong lòng thầm nín nhịn ham muốn đè cô ra mà "làm việc". Lại nghe câu như sét đánh ngang tai, mọi điều nín nhịn đều nhanh chóng bùng nổ, hắn gằn giọng
- Đừng có quên cậu bé của anh em còn đang nuốt, em mà hối hận anh liền đâm chết em.

Cô nhìn hắn run run toan đứng lên bỏ chạy lại bị hắn giữ chặt lấy eo. Hắn dùng sức đâm lên rồi lại nhẹ hạ xuống. Tư thế này lại càng thuận lợi cho hắn đâm thật sâu vào trong cô . Cô chỉ biết còn biết cố chống tay trên bụng hắn , sợ giữ không chặt cơ thể sẽ bị hắn đâm bay mất dạng. Hắn nhìn bầu ngực phập phồng lắc lư theo từng cú nhấp của hắn, không do sự vươn tay mà nắn bóp .

Hắn tận hưởng khoái cảm mãnh liệt từ cô bé nhỏ hẹp kia cùng với miệng nhỏ của cô không ngừng rên rỉ kích thích, làm hắn điên cuồng chiếm lấy cô .
- Trước đây, tại sao anh không phát hiện ra em lại hút hồn tới vậy nhỉ?
- Anh bị mù .
Cô không định phũ hắn như vậy suốt đời chứ? Hắn âm thầm tính toán cách dạy dỗ cô , trong lòng cười khoái trá. Hắn nhanh chóng bật dậy,xoay người cô lại để cô chống tay lên thành ghế, từ sau trực tiếp đâm sâu vào, sau đó điên cuồng đâm rút.

Từ phía sau hắn ghé tới hõm cổ cô mút mạnh một cái liền hiện lên một dấu hôn đỏ ửng rồi thong thả rời lên vành tai cô, cắn nhẹ. Trong cơn mụ mị, cô nghe được hắn thì thầm vào tai mình
- Bảo bối,em nói xem. Anh làm em như vậy có thoải mái không?
Cô khó khăn lên tiếng, trả lời rất thành thật
- Rất thoải mái.
- Cái gì thoải mái cơ?
- Chỗ đó thoải mái.
- Cái gì làm chỗ đó thoải mái
- Là tiểu đệ .
- Vậy tại sao trước đây em không phát hiện ra. Em bị mù sao?
- Không, là em biết cách sinh tồn trong cuộc đời khắc nghiệt này .
- Hừ . Tiểu yêu tinh, gặp anh làm em thấy ngán lắm sao?
- Ưm, ph...
Hắn dùng lực thúc mạnh vào bên trong cô không cho cô trả lời, một cỗ run rẩy lan ra khắp người làm cô vô lực khuỵu xuống. Hắn mặc kệ thân thể cô mềm oặt dán lên sofa, tay mạnh mẽ giữ hông cô đâm vào đúng nơi vừa tìm ra .

Không lâu sau đó, hắn đột ngột tăng tốc, mỗi cú nhấp tới càng mạnh càng sâu tấn công trực diện vào hoa tâm của cô. Ngay sau đó, hắn gầm nhẹ một tiếng, trực tiếp mang dòng tinh dịch ấm nóng rót vào tử cung cô . Nhưng hắn không mang cự vật rút ra, mặc kệ một hỗn hợp tinh dịch cùng dâm dịch trướng đầy trong bụng cô . Hắn lật người cô lại, nhìn tới nơi giao hợp chặt khít mỉm cười hài lòng . Lại nhìn đến bụng nhỏ của cô đang gồ lên, nghĩ đến bên trong chứa đầy tinh dịch của hắn, cảm giác ngọt ngào xâm chiếm trái tim hắn.

Hắn bế cô đứng lên, bước đi thong thả. Cô vòng hai chân kẹp lấy eo hắn, tay vòng qua cổ hắn nắm chặt mái tóc mềm, bầu ngực gắt gao dán sát lên lồng ngực hắn. Hắn cũng vòng hai tay đưa tới giữ lấy mông cô đẩy sát vào hạ thân, cự vật theo từng bước đi của hắn đâm thật sâu vào hoa tâm non mềm của cô.

Hắn đi thẳng tới đẩy lưng cô dán sát vào bức tường, lại luân động mạnh mẽ. Cô khẽ nhắm hờ mắt tận hưởng những khoái cảm to lớn mà hắn mang lại. Không bao lâu sau , lưng truyền tới cơn đâu nhức do va đập nhiều khiến cô nhẹ động người khó chịu
- Dực, em đau lưng, anh đừng động, mỏi lắm !
- Bảo bối ngoan, anh đưa em tới giường...
- Ư
Cô lại ôm chặt lấy hắn mặc hắn đong đưa mang cô từ từ di chuyển tới chiếc giường nhỏ.
#còn
Cố nốt cho đỡ phải viết nhiều chap.
Tự thấy tui siêu vcl :>

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro