Chương 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

#Đoản
(5)

Nàng dậy sớm, khoác lên mình bộ y phục màu trắng phiêu dật, mái tóc đen mượt như tơ tằm thượng hạng được buộc lỏng đằng sau lưng, trông giản dị mà không kém phần thoát tục. Bàn tay ngọc ngà với lấy chiếc trâm hồ điệp nhẹ nhàng cài lên tóc, môi đỏ thản nhiên nói.

" Khi nào thì thái tử của vương triều lại thích lén lút nhìn trộm người khác như vậy? "

Căn phòng vẫn tĩnh lặng.

" Vũ Thiếu Huynh "

Nàng nhíu mày, ngón tay kẹp vài cái tú hoa trâm phóng về phía cửa sổ.

" Ai nha! Tuyết Tâm đại nhân, nàng vẫn lợi hại như vậy. "

Bỗng nhiên, một giọng nói ngả ngớn vang lên, ngay sau đó là một bóng dáng màu lửa đỏ đạp bay cửa sổ mà xông vào. Dung nhan của hắn không hề kém cạnh Tạ Phong, thậm chí còn có phần yêu mị hơn.

" Thái tử, ta gọi ngươi đến đây không phải để đùa cợt. " nàng lạnh nhạt nói

" Vậy được rồi, vào vấn đề chính đi! " hắn thở dài nhún vai

Mấy năm nay vẫn vậy, dù hắn có làm đủ mọi cách thì nàng cũng không cười với hắn được một lần. Chẳng lẽ hắn đáng ghét như vậy sao?

" Ngươi còn nhớ... ba năm trước ta cứu ngươi với điều kiện gì chứ? "

" Nhớ... điều kiện là sẽ giúp ngươi trả thù... " Hắn gật đầu

Đúng là ba năm trước nàng đã cứu hắn trong một lần bị rơi xuống vách núi. Năm đó hắn thấy nàng chỉ là một tiểu cô nương nghèo khổ nên thuận miệng hứa đại như vậy. Nào ngờ... bây giờ nàng đã là lâu chủ của Huyết Nguyệt nổi danh giang hồ rồi.

Thật là ý trời khó đoán!

" Không tồi! Bây giờ ngươi có thể thực hiện lời hứa ấy "

" Ngươi muốn trả thù rồi? " Hắn ngạc nhiên.

" Đúng vậy! Nhưng đáng tiếc, thế lực hiện tại của ta còn chưa đủ. Nên ta mới nhờ đến ngươi. " Nàng từ tốn nói

" Không lẽ... Kẻ thù của ngươi có thế lực lớn mạnh lắm sao? "

Có thế lực nào mà còn cường đại hơn cả Huyết Nguyệt của nàng?

" Ngươi nói... Hoàng đế cùng hoàng hậu của vương triều Tạ này, có phải kẻ yếu không? " Tuyết Tâm nhướng mày

" Ta nghĩ đó là một kẻ thù rắc rối. Nhưng theo ta biết, nếu ngươi muốn ám sát bọn họ cũng không phải là không có cách! " Vũ Thiếu Huynh nói.

" Haha! Nếu cứ như vậy chết đi thì quá hời cho đôi gian phu dâm phụ ấy rồi... Cái ta muốn, là làm cho bọn chúng phải tan cửa nát nhà, giày vò cho đến chết đi sống lại! " Nàng gằn giọng

Hắn âm thầm giật mình, chưa bao giờ thấy nàng bày ra vẻ mặt hận thù như vậy. Rốt cuộc thì mối thù của nàng sâu nặng đến đâu? Để cho nàng không tiếc cả tính mạng đối đầu với một hoàng đế.

" Thôi được, ta đáp ứng ngươi... " Hắn gật đầu.

" Ta biết ngươi là người thông minh. Chẳng phải là Vũ Mạc vẫn có âm mưu xâm lược Tạ Mãn từ rất lâu rồi sao? Đây là một cơ hội tốt... "

Nàng mỉm cười nói, mắt nàng nhìn lướt ra ngoài cửa sổ, nơi dân chúng đang đi lại tấp nập. Qua mấy ngày nữa, cả kinh thành này sẽ lại nhuốm màu máu...

-----------

Năm ngày sau, trong tẩm cung của hoàng thượng Tạ Phong

" Hoàng thượng! Không xong rồi, có... có thích khách... đã xông vào đến điện Nghiên Hòa! "

" Hoàng thượng! Thái hậu... bị... bị chúng giết rồi! "

" Hoàng thượng! Có mật báo, đại quân nước Vũ Mạc đã vượt qua biên cương, chiếm chín thành trì, chẳng bao lâu sẽ đánh đến kinh thành! "

" Hoàng thượng... "

" Hoàng thượng... "

Loảng xoảng! Tiếng đổ vỡ vang lên, kèm theo đó là tiếng rống giận như một con thú dữ.

" Câm... câm hết cho ta"

Tạ Phong điên cuồng đập phá hết đồ đạc trong tẩm cung. Hắn dường như đã muốn hóa điên rồi. Thiên hạ, thiên hạ của hắn, lại sắp mất thiên hạ này chỉ trong vòng một tuần, thật nực cười!

Chỉ là một toán thích khách mà có thể tàn sát hết cấm vệ quân trong hoàng cung. Ám vệ của hắn cật lực nuôi dưỡng cũng đã chết hơn phân nửa.

Không những vậy, tận dụng lúc kinh thành đang hỗn loạn, đại quân Vũ Mạc đã tấn công vào biên thổ Tạ Mãn, chiếm gần hết thành trì...

Vậy bây giờ hắn còn lại gì? Ngay khi trận chiến này nổ ra, hắn đã định sẵn là phải thua, thật là đáng hận!

" Ngươi... các ngươi... Các ngươi, ai nguyện chết vì trẫm? Ai muốn chết cùng trẫm? "

#còn

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#nguoc