Chương 6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


(6)

" Ngươi... các ngươi... Các ngươi, ai nguyện chết vì trẫm? Ai muốn chết cùng trẫm? "

Hắn lần lượt chỉ tay vào các đại thần thường ngày có nhiều quyền lực ở trong triều đang run lẩy bẩy.

" Hoàng thượng... Xin tha mạng..."

Tất cả mọi người đều quỳ rạp xuống nền đất, dập đầu lia lịa, khóc lóc cầu xin.

" Haha... đúng là một lũ vô dụng... hoàng hậu, còn nàng thì sao? "

Tạ Phong đột ngột quay đầu nhìn về phía bóng dáng cao quý đang ngồi yên lặng một góc, ánh mắt thâm tình.

" Hoàng thượng... người nghĩ bây giờ chúng ta có thể thoát thân được sao... vương triều Tạ Mãn này... diệt vong rồi"

Hoa Y Giải nhếch miệng cười khổ, nàng ta không ngờ, cũng có ngày này, nói đến thì đến, không hề có chút báo trước.

" Diệt vong? Vương triều của ta làm sao có thể diệt vong? Đám ô hợp đó làm sao có thể đánh bại ta? Không... không thể nào..."

Hắn gào lên, tròng mắt hằn những tia máu, ghê sợ vô cùng.

" Ô hợp? Trong thiên hạ này... chưa có một ai dám nói Huyết Nguyệt là một lũ ô hợp! "

Một giọng nói thanh thúy vang lên cắt đứt những tiếng gào thét của Tạ Phong.

Rầm! Cánh cửa của tẩm cung hoàng thượng cứ thế bị đạp bay, cát bụi mù mịt.

Hoàng loạt những thân ảnh mặc hắc y, thân thủ bất phàm, nhanh chóng xông vào, bao vây tất cả mọi người ở bên trong.

" Tạ Phong... Lâu rồi không gặp! "

Tuyết Tâm từ tốn bước vào, nói, nàng liếc nhìn bộ dáng thảm hại của hắn, đâu còn là hắn của trước kia, một thân bạch y khuynh thiên hạ!

" Ngươi là ai? "

Hắn nhìn chằm chằm vào gương mặt tuyệt sắc của nàng, nghiến răng hỏi.

" Chậc! Ngươi còn không nhớ cả nương tử của mình sao? "

" Nương tử?... "

" Phu quân... Tâm nhi trở về gặp lại chàng... " Nàng mỉm cười dịu dàng nói

" Tâm nhi? Cô nương, ngươi không nhận nhầm người đi... ta không quen biết ngươi. " Hắn nhếch miệng cười mỉa mai.

" Ân? Trí nhớ của hoàng thượng thật kém, mới mấy năm mà đã quên ta rồi ư? "

" Ngươi có ý gì? " Tạ Phong nhíu chặt đôi mày kiếm.

" Ta là... Tuyết Tâm... "

Lời nói vừa rơi xuống, trong tẩm cung bỗng chốc lặng ngắt như tờ.

Tuyết Tâm, cái tên này không mấy xa lạ đối với các nguyên lão trong triều. Ai cũng biết, trước khi lên ngôi, hoàng thượng Tạ Phong từng có môt vị vương phi lai lịch bất minh, chỉ đáng tiếc, nghe nói nàng đã mạc danh kỳ diệu mà mất tích.

Bây giờ, cô nương trước mặt lại nói nàng là Tuyết Tâm, sao mọi người lại không ngạc nhiên cho được.

Sững sờ một lúc, người phản ứng lại đầu tiên chính là Hoa Y Giải. Nàng ngửa mặt lên cười to, cười đến nước mắt chảy dài.

" Vị cô nương này, ngươi đừng đùa nữa, ngươi không thể nào là tiện nhân Tuyết Tâm ấy được... vì nàng ta... chết rồi! "

" Ngươi nói không sai, Tuyết Tâm năm ấy quả thực đã chết rồi, chết khi nàng bị một đám nam nhân lăng nhục khi đang mang thai, chết khi nàng lớn tiếng khóc lóc cầu xin nhưng vị mẫu nghi thiên hạ là ngươi lại làm ngơ không thèm để ý... "

Tuyết Tâm nói bằng một giọng điệu nhẹ bẫng, như thể những sự việc kinh hoàng ấy không phải xảy ra với nàng vậy.

Nàng biết, bây giờ không thể khóc được, vì nàng đã khóc quá nhiều rồi. Vì ngày này, ai biết nàng đã phải trả giá đắt bao nhiêu. Xây dựng một Huyết Nguyệt đâu phải chuyện nói là làm được.

" Sao ngươi biết chuyện đó? "

Y Giải run rẩy lùi về phía sau, mắt đẹp chứa đầy kinh hãi.

Nàng có thể chắc rằng, ngoài ả nô tỳ tam đẳng thì những người ngày ấy chứng kiến tất cả đã bị nàng thủ tiêu không còn một ai.

Vậy thì tại sao nữ nhân trước mặt này lại biết? Nàng ta rốt cuộc là ai?

" Sao ta biết ư? Ta đã nói rồi, ta chính là nàng mà nàng cũng chính là ta."

Tạ Phong bây giờ cũng trở nên sững sờ khi nghe đoạn đối thoại của hai người.

Chuyện năm đó, không phải là hắn không biết mà là cố tình làm ngơ, Tuyết Tâm chết, hắn chẳng thèm quan tâm dù chỉ mảy may.

Nhưng bây giờ, hắn đã cảm thấy sợ hãi thực sự.

Nàng đã trở lại, nàng trở lại để trả thù hắn, nàng xuất hiện ở đây chẳng phải như chứng minh rằng những chuyện rắc rối mấy ngày qua đều là do nàng gây ra hay sao?

Trôi qua ba năm, sao nàng - một nữ nhân mà hắn từng giẫm đạp dưới chân lại trở nên mạnh mẽ như vậy?

" Vậy bây giờ ngươi muốn thế nào? Giết chúng ta? Ngươi muốn tạo phản hay sao? Người đâu... bắt lấy nàng ta cho bản cung. "

Y Giải điên cuồng cười, khuôn mặt vặn vẹo đến đáng sợ. Tiện nhân! Mạng ngươi đúng thật là dai, nhưng như thế thì thế nào? Ngươi cũng phải chết ở đây mà thôi...

Nhưng sự thật lại không như mong muốn của ả. Tẩm cung vẫn im lìm không một tiếng động.

" Người đâu? Cấm vệ quân... ám vệ... các ngươi chết hết ở đâu rồi? "

"........."

" Người đâu? "

"........."

" Ngươi đừng gọi nữa... ngươi vẫn không nhận ra tình cảnh của mình bây giờ ư? Vậy ta sẽ làm cho ngươi nhận ra ngay bây giờ... " Tuyết Tâm khẽ mỉm cười, nói.

Nàng đưa bàn tay mảnh khảnh lên không trung, vẫy nhẹ. Theo dấu hiệu đó, các hắc y nhân vẫn bao vây lấy mọi người đồng loạt ra tay...

Máu, hòa vào những tiếng kêu thảm thiết.

Máu, rải đầy lên cột, lên bàn, lên chồng tấu chương bị vứt ngổn ngang dưới nền đất.

Một màu sắc đỏ tươi và diễm lệ.

Và cứ trong tình trạng chém giết như vậy, chưa đầy một khắc sau trong tẩm cung chỉ còn lại toán hắc y nhân...

" Ngươi... ngươi... "

Hoa Y Giải run lẩy bẩy, ngã xuống nền đất, mắt đẹp trừng lớn đầy vẻ sợ sệt nhìn Tuyết Tâm.

Nàng dám ngang nhiên tất cả những mệnh quan triều đình ngay trước mắt thiên tử, nữ nhân này, không muốn sống nữa rồi.

" Ta làm sao? Ta nói cho ngươi biết, sinh mệnh của thiên hạ không liên quan gì đến ta. Ta chỉ biết, làm hại đến ta, đến con ta, ta sẽ bắt người đó trả giá đại giới!"

Nữ nhân này điên rồi, phải nàng điên rồi!

" Hoàng thượng, cứu thần thiếp... ả ta không coi hoàng quyền ra gì... hoàng thượng, giết ả... giết ả..."

Y Giải bò ra chỗ Tạ Phong đang đứng, túm lấy một góc long bào mà kịch liệt kéo lấy.

Còn hắn thì mặt cắt không còn một giọt máu, thầm chửi rủa trong lòng. Tiện nhân này đúng là ngu ngốc, còn không nhìn tình hình hiện tại là như thế nào?

Muốn kéo hắn chết cùng sao?

" Câm miệng! "

Tạ Phong cau mày, giật tay Y Giải ra, giáng cho ả một bạt tai.

Nàng ta ngã vật xuống đất, đầu đập vào bậc thềm, máu tươi chảy ra nhiễm đỏ khuôn mặt. Ả chết ngay tại chỗ, chết không nhắm mắt.

Hắn thấy vậy cũng không động dung, chỉ ngoảnh mặt ra chỗ khác tỏ vẻ chán ghét.

Đến chết Y Giải cũng không ngờ, phu thê bao nhiêu năm mà hắn lại tuyệt tình như vậy.

" Chậc chậc... đúng là bậc quân vương, giết một hoàng hậu thật là quyết đoán" Tuyết Tâm lắc đầu nói.

" Tâm nhi... nàng..."

" Đừng gọi ta bằng cái tên như vậy... ngươi không xứng " nàng ngắt lời.

" Tuyết Tâm... nàng có thể nể tình phu thê giữa chúng ta, nể tình chúng ta đã từng đồng cam cộng khổ... mà tha cho ta một lần... được không? "

" Phu thê? Đồng cam cộng khổ? Ngươi quên rồi sao? Ngày đó là ai đã ném phong hưu thư vào mặt ta trước bàn dân thiên hạ? Còn nữa... trước giờ chỉ có mình ta chịu khổ mà thôi, không có ngươi. " Nàng nhếch miệng cười mỉa mai

" Đúng là lúc đó ta cũng thân bất do kỷ... bây giờ vẫn còn rất yêu nàng, vị trí hoàng hậu này... để cho nàng, được không? "

" Ngôi vị này, ta không dám ngồi, ngươi vẫn là để dành cho thê tử ngươi Hoa Y Giải đi..."

" Nàng... đừng có rượu mời không uống, thích uống rượu phạt. " Hắn tức giận nói.

" Ta không ngờ ngươi lại ngu ngốc như vậy, thôi được... "

Nói đoạn, Tuyết Tâm rút ra thanh kiếm bên hông, nhanh như chớp chém về phía Tạ Phong

Hắn hoảng hốt muốn tránh đi, nhưng đã không kịp...

Phập!

" Aaaaaaa...."

Một cánh tay trực tiếp bị chém lìa ra khỏi cơ thể, máu tuôn ra nhiễm đỏ bộ long bào.

" Tiện nhân! Ngươi... ngươi dám động thủ với trẫm? "

Hắn đau đến mồ hôi chảy ròng ròng, ôm lấy bả vai, nghiến răng nói.

" Đừng lo, ta không cho ngươi chết nhanh như thế đâu... từ từ mà tận hưởng đi... " Nàng hờ hững nói, lại chém ra nhát thứ hai.

" Aaaaaa"

Một bên tai bị mất đi.

" Aaaaaa......"

Một đường kiếm kéo dài từ mắt tới cằm, nam căn trực tiếp bị cắt bỏ.

Chỉ một lát hắn đã nằm quằn quại trong vũng máu, ánh mắt trừng trừng căm hận.

" Thế nào? Cảm giác tốt chứ? "

" Tiện nhân... ta... ta sẽ không... tha... cho... ngươi! "

#còn

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#nguoc