Chương 7 - Hoàn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

#Đoản
(7 - Hoàn)

" Tiện nhân... ta... ta sẽ không... tha... cho... ngươi! "

" Hả? Ngươi định làm gì?"

Nàng nhướng mày nhìn nụ cười đầy quỷ dị của hắn.

Có gì đó không ổn!

Nhưng muộn rồi...

Cạnh!

Tiếng cơ quan khởi động, chẳng biết từ bao giờ, bàn tay còn lại của Tạ Phong đã nhấn vào đầu rồng được điêu khắc trên cột.

"" Nguy rồi! " Nàng biến sắc.

Cả tòa tẩm cung lung lay như sắp đổ, từng cái cột khổng lồ thi nhau rơi xuống, cát bụi mù mịt, hắn muốn đồng quy vu tận.

" Haha... ta chết, nhà ngươi cũng đừng hòng được sống tốt... " Hắn cuồng dã cười.

Phốc xuy!

Nàng rút kiếm từ ngực hắn ra, mặt lạnh lùng.

Thật ồn ào, bây giờ làm sao để thoát ra được đây?

Ánh lửa bùng lên bao vây cả tẩm cung.

Nàng hốt hoảng tìm kiếm lối ra nhưng lại vô vọng.

" Khụ... khụ..." Nàng ho khan, khói nhiều quá làm thiếu dưỡng khí, ánh mắt mờ dần đi, bước lảo đảo.

Chẳng nhẽ nàng phải chết ở đây sao? Trong tình huống thế này, nàng thật không cam lòng...

" Cẩn thận... " Bỗng có tiếng gào khàn khàn vang lên bên tai nàng...

Chưa kịp định hình thì một lực đẩy thật mạnh làm nàng nhã nhào ra đằng sau..

Rầm!

Nàng bừng tỉnh khỏi cơn mê mang, kinh ngạc nhìn cảnh tượng trước mặt.

Chỉ thấy chỗ nàng vừa đứng đã bị một cây cột khổng lồ chiếm lĩnh, nền đá vỡ tan tành. Lửa bám ở cây cột cháy hừng hực, và dưới cây cột đó... là một nam tử.

Con mắt yêu mị của hắn nhíu chặt lại, mồ hôi chảy dài, gương mặt tiều tụy, bám đầy khói bụi.

" Vũ Thiếu Huynh..."

Nàng ngơ ngác hô ra tên của nam tử.

Tại sao hắn lại ở đây? Không phải hắn đang ở biên cương sao? Và... hắn vừa liều mạng cứu nàng?

" Tuyết Tâm đại nhân... không ngờ nàng cũng có ngày bị cho vào tròng... " Hắn ngả ngớn cười.

Vừa rồi, hắn thật sợ hãi, nếu hắn không đến kịp thì vị trí của hắn đang nằm bây giờ phải dành cho nàng rồi. Cơ thể mảnh mai đó làm sao mà chịu được?

" Ngươi còn cười... ngươi sao rồi? Sao lại dại dột như vậy? "

Nàng kinh hoảng trừng mắt nhìn Vũ Thiếu Huynh rồi chạy ra chỗ hắn, cây cột này thật to, thật nặng.

" Cố gắng lên, ta cứu ngươi ra..." Nàng vừa nói, vừa dùng sức nâng cây cột lên.

" Ta đợi nàng. " hắn mỉm cười

Uỳnh! Cây cột được nhấc lên một chút, hắn nhanh chóng lăn ra ngoài..

Rầm!

Lại rơi xuống, nó thật nặng, nàng thở dốc.

" Thế nào rồi? "

" Vẫn kẹt "

Hắn đưa mắt nhìn cánh tay phải vẫn bị đè của mình...

" Vậy để ta... "

" Không cần! "

Phập!

Hắn mày không thèm nhíu lại quyết đoán chặt đứt cánh tay ấy.

" Ngươi... " Nàng kinh hãi hét lên...

" Đi thôi! " Hắn gắng gượng đứng dậy, nắm lấy bàn tay nhỏ bé của nàng, dắt đi.

Nàng nhìn bóng lưng của vị thái tử Vũ Mạc, trong lòng mạc danh kỳ diệu có một cỗ cảm giác không nói nên lời.

Kiếp trước, nàng đã từng thề không được yêu ai khác ngoài bản thân. Vậy tại sao, đối với hắn nàng lại không kìm lòng được?

Có lẽ trong mấy năm nay, nàng đã yêu hắn từ lúc nào không biết.

Có lẽ...

" Đến rồi! "

Giọng nói của Vũ Thiếu Huynh nhanh chóng cắt ngang suy nghĩ của nàng..

Đúng rồi, thoát ra trước rồi nghĩ đến truyện đó cũng không muộn.

" Nàng ra trước đi. "

Đây là một ô cửa sổ nhỏ chỉ một người mới đủ chui lọt

" Ngươi... "

Nàng còn đang định nói gì đó thì...

Uỳnh! Rầm!

Cả tẩm cung đằng sau đổ ập xuống, ngọn lửa thổi bùng lên mạnh mẽ hơn bao giờ hết. Nó nhanh chóng nuốt gọn cả hai người...

" Đi mau..."

Hắn hoảng hốt dùng mười thành công lực đánh một chưởng vào ngực nàng

" Tuyết Tâm... ta yêu nàng. "

Hắn mỉm cười rạng rỡ nói, ánh mắt dõi theo hình dáng nhỏ xinh bị hắn đánh bay ra ngoài cửa sổ.

Bộ y phục đỏ bay lên, hòa vào trong biển lửa ở sau lưng.

Không!

Nàng trơ mắt nhìn thân hình của hắn dần biến mất. Nước mắt rơi trên gò má.

Đừng đi mà...

Tại sao? Tại sao lại là khi nàng vừa nhận ra tình yêu của mình.

" Vũ Thiếu Huynh..."

" Chẳng phải chàng tự tin nhất vào võ công của mình sao?"

" Vậy chàng mau lăn ra đây cho ta?"

" Ta hứa... sẽ cho chàng làm phu quân của ta..."

" Sẽ cho chàng nhìn ta tắm rửa, không phải lén lút rồi bị đánh cho một trận nữa..."

" Chàng thấy sao? Quá hời phải không? Vậy tại sao chàng không ra?"

" Chàng đừng bỏ ta lại một mình... cô độc lắm... "

" Ta yêu chàng... ta sẽ không rời, không bỏ chàng..."

Nàng nhìn biển lửa trước mặt, móng tay cào sâu xuống nền đất. 

Tí tách.

Cơn mưa đầu mùa hạ bất chợt rơi xuống, nhưng biển lửa chẳng hề bận tâm.

" Tiểu chút chít, là ngươi cứu ta sao? Ta sẽ cho ngươi làm nương tử của ta để báo đáp... "

" Tuyết Tâm đại nhân, nàng vẫn lợi hại như vậy... "

" Không ngờ nàng cũng có ngày bị cho vào tròng... ta đợi nàng... chúng ta sẽ ở bên nhau..."

" Được, chúng ta sẽ không rời bỏ nhau..."

Nàng đã đánh đổi vạn kiếp chỉ để sống lại một lần này, gặp được hắn quả là không uổng phí...

Đi thôi...

Nàng ra trước đi...

Không! Chúng ta cùng đi...

#end

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#nguoc