Phần 1: Đoàn Thiên - Đoản Thiên.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Đoản truyện: Đoản Thiên

Phần 1: Đoàn Thiên – Đoản Thiên.

3/9/XX 6:45

Nằm dài trên chiếc bàn đơn dành cho học sinh cá biệt đặt ở cuối lớp, Thiên Thiên móc điện thoại trong túi ra nghịch một cách vô cùng thoải mái. Bỏ qua những lời mọi người đang bàn tán về mình, Thiên Thiên vẫn im lặng, cố chấp bảo vệ thế giới yên tĩnh của bản thân...

Thiên Thiên đăng nhập vào nick 'Đoản Thiên', vào một trang có tên 'Một ngày ngắn ngủi (biết làm gì đây)' rồi bắt đầu đăng bài.

[Cuộc sống này cũng giống như một cuốn tiểu thuyết chương hồi dài tập, là hay hay dở đều tự mình viết ra.]

Gần như ngay lập tức một comment đã xuất hiện, một cái nick khá hay 'Diệt Lam Diệp'

[Cuộc sống cũng có phần "muốn biết... (kết quả) hồi sau sẽ rõ hả?"]

[Hah. Cuộc sống này đúng là không có phần đấy.]

Thiên Thiên cảm thấy đây nhất định là một người rất thú vị liền thuận tay bấm xem thông tin, đang định kéo xuống thì lỗi hệ thống mạng. Chậc! wifi câu trộm có khác, tiền nào của ấy. Thiên Thiên đành phải tải lại, tải lại xong rồi mới biết mình đã gửi yêu cầu kết bạn, nhanh tay bấm hủy. Nhưng khi nhìn lại, phát hiện cái mình vừa bấm không phải hủy kết bạn mà là thêm bạn bè, Thiên Thiên cứng người, tên 'Diệt Lam Diệp' này thật là kiêu nha, sau một lúc Thiên Thiên mới nhớ ra vừa rồi là mình gửi yêu cầu kết bạn, đang định hủy lần 2 thì 'Diệt Lam Diệp' đã đồng ý, Thiên Thiên đứng hình, đùa nhau đấy à?

*

Cuộc sống tẻ nhạt ngày thường của Thiên Thiên cuối cùng cũng có chút biến đổi.

7/9/XX 7:00

Vừa mới lên mạng, đã có một thông báo tin nhắn, là của Diệt Lam Diệp.

[Eh.]

[W?]

[Cứ gọi tôi là Lam Lam, tôi muốn hỏi vì sao hôm nọ nhất quyết muốn kết bạn với tôi mà sau đó lại không có tí động thái gì nữa.] – Nhìn 4 chữ "hôm nọ nhất quyết" khiến Thiên Thiên lạnh sống lưng.

[Ai hỏi đại danh đâu mà khai báo. Chẳng qua lỗi mạng nên mới kết bạn thôi.]

[Ra là nhầm hử?]

[Phải đó.]

[.....

Vậy là có duyên, có duyên nha.]

[*lắc đầu quầy quậy*] – Cái "duyên" này thà không có còn hơn.

[Vậy sao cậu không hủy bạn bè đi?]

[Mất thời gian.]

[Thiên Thiên, cậu thật nhẫn tâm.] – Lại thêm 2 chữ "Thiên Thiên", Thiên Thiên nổi hết gai ốc.

[Khùng!] – Thiên Thiên nhắn lại rồi đăng xuất, không muốn nhắn tiếp.

*

9h45'

Thiên Thiên đăng nhập nick "Đoản Nhất Thiên", một núi thông báo hiện ra, hơn 1500 cái thông báo, gồm cả like lẫn comment, đây nhất định là bão wall huyền thoại, Thiên Thiên mệt phờ mới trả hết đống comment này, đã thế tên 'Diệt Lam Diệp' kia còn chưa thỏa mãn, cứ trả được comment nào lại có comment khác thế vào. Thiên Thiên tức thật rồi nha.

[Tên chết tiệt!]

[Hah. Ai bảo dám off mà không báo trước, lại còn mắng người khác.]

[A....Ta giết ngươi.]

[Giết đi. *mỉm cười*, *đưa đầu ra*.]

[*chặt chặt*, *thái thái*, *xiên que*, *đem nướng*.]

[Hah, cậu làm món gì vậy?]

[Thịt nướng.]

[Ngon nhỉ? Thịt gì thế?]

[Thịt của ngươi.]

[Hah.]

[Ta ghi lên đó 2 chữ "Lam Lam" to tướng, biểu trưng cho ngươi, giờ ta ăn đây.]

[Hah!]

[Không được cười.]

[Không ngờ cậu lúc nổi giận lại đáng yêu như vậy, tôi cứ nghĩ cậu rất lạnh lùng cơ đấy.] – Lam Lam trả tin, Thiên Thiên đứng hình, quả thực bản thân cũng không ngờ mình sẽ nổi giận, cơ bản thì Thiên Thiên chưa từng nói với ai không quá 2 câu, lấy vốn đâu mà nổi giận.

[.....]

[Sao thế?]

[Off đây.] – Thiên Thiên nhắn lại rồi đăng xuất.

*

7/10/XX 10h30'

Cố gắng chỉ huy đôi mắt mệt mỏi của mình, Thiên Thiên thức dậy trong một căn phòng chỉ có duy nhất một màu trắng nhạt nhẽo, mùi thuốc khử trùng nồng nặc khắp nơi. Với tay lấy chiếc điện thoại đặt ở đầu giường, tiếng bấm phím lách cách đều đều vang vọng 4 bức tường, đây là thứ duy nhất giúp Thiên Thiên nhớ rằng mình còn tồn tại, bởi vì ở đây có 'Diệt Lam Diệp', người duy nhất mà Thiên Thiên nói chuyện, người duy nhất khiến Thiên Thiên cảm giác mình đang sống.

[Eh!] – Thiên Thiên gửi tin.

[Ừ.] – Chưa tốn 1/10 giây bên kia đã hồi đáp.

[Đang làm gì thế?]

[Nhắn tin.]

[Ngoài nhắn tin?]

[Lướt web.]

[Xem gì?]

[Sex.]

[*nghi hoặc*]

[Đùa thôi, đang xem phim.]

[Phim gì?]

[Lý do duy nhất để tôi tồn tại.]

[ND?]

[Tự xem đi.]

[Ừa.]

[Sao onl ngày càng muộn thế?]

[Ngủ quên.]

[Hah.]

[Tui không nói dối.]

[Ừ ừ, thế ngủ tiếp đi nhé.]

[Bye.]

*

11h.

Trường THPT GH

Thầy chủ nhiệm bước vào lớp 11A, ái ngại nhìn chiếc bàn nhỏ mà Thiên Thiên thường ngồi, thầy chậm dãi lên tiếng:

-Vì lý do sức khỏe, từ hôm nay bạn Thiên sẽ nghỉ học.

Tiếng xì xào nổi lên, đa phần đều là những câu đoán già đoán non, chẳng một ai quan tâm chuyện gì đã xảy ra với Thiên Thiên.

Bệnh viện

Tiếng gõ cửa vang lên, không chờ Thiên Thiên lên tiếng, nắm cửa đã xoay một góc 75°, một tiếng "cạch" vang lên cùng lúc một người phụ nữ bước vào.

-Dậy rồi à? Hôm nay con dậy trễ quá nên mẹ xin phép cho con nghỉ rồi. – Người phụ nữ cất giọng, giọng bà hơi khàn khàn. Thiên Thiên không biết người này là ai, nói đúng hơn thì chính là phủ nhận sự tồn tại của người này, Thiên Thiên không muốn biết.

- Con ở đây chờ một chút, mẹ đi làm ít đồ ăn rồi quay lại. – Người phụ nữ nói rồi rời đi.

Thiên Thiên không biết lên làm gì trong lúc chờ đợi, đành ôm điện thoại lên mạng, lần này Lam Lam không onl. Nghịch được một lúc có vẻ chán chán, Thiên Thiên gập máy lại. Ngồi không không có việc gì làm, Thiên Thiên bắt đầu suy nghĩ vẩn vơ.

Vô tình ngước nhìn lên bầu trời từ khung cửa sổ, Thiên Thiên không biết từ khi nào bầu trời u ám chỉ trung thành với một màu xám ngắt đã biến đổi thành xanh trong như thế, Thiên Thiên bất giác cảm thấy nó thật mơ hồ, rất mỏng manh, tựa như một làn gió lướt qua cũng có thể cuốn trôi mất vậy. Thiên Thiên tự nhiên lại cảm thấy thật muốn ngắm nhìn cái thế giới mà mình đã từ bỏ rất lâu về trước. Lam Lam nói, thế giới rất đẹp, có rất nhiều thứ đáng để mình tồn tại.

"Cạch" Đang trôi dạt trong dòng suy nghĩ, người phụ nữ đã quay lại, trên tay cầm một chiếc cạp lồng nhiều tầng. Thiên Thiên kéo chiếc bàn gấp ra, đồ ăn được bày lên trên một cách gọn gàng, Thiên Thiên theo bản năng cầm đũa gắp thức ăn.

-Đồ ăn hôm nay rất ngon. – Thiên Thiên bỗng lên tiếng.

- Thật sao? Cảm ơn con. – Người phụ nữ cảm thấy trong lòng gợn lên một chút ấm áp lạ thường.

*

9/10/XX 11h30'

Lam Lam đang onl, Thiên Thiên gửi đến một nhãn dán *cây xương rồng đang thưởng thức trà.*, Lam Lam trả lời lại bằng một bức ảnh chụp một căn nhà gỗ, xung quanh nhà trồng đầy hoa, trông giống như một căn nhà được xây dựng ngay trên cánh đồng hoa vậy, cách đó không xa còn có một cái hồ lớn, nước trong vắt.

[Đẹp thật a!]

[Ừ. Thích không?]

[Thích.]

[Thích thật không?]

[Thật.]

[Thật hả?]

[Ừ.]

[Thích tôi thật hả?]

[Vô cùng thích.

.......

A.] – Mất một lúc lâu Thiên Thiên mới ý thức được mình vừa làm gì.

[Hah.]

[(– _ –)^]

[Một ngày nào đó, khi cậu muốn ra ngoài, tôi sẽ ở đây chờ cậu.]

[.....

Ừ.] – Thiên Thiên ngẫu hứng đáp lại, dù sao ngày đó có lẽ sẽ chẳng bao giờ đến.

[By....e.]

[Pye Pye.]

*

12h

Vẫn thức dậy trong một căn phòng lạnh lẽo độc nhất một màu trắng, mùi thuốc khử trùng vẫn nồng nặc không thể tan biến. Tất cả không có gì biến đổi.

-Dậy rồi hả? Hôm nay con ngủ lướng lắm đó. – Giọng nói cất lên thật quen thuộc, cử chỉ vẫn nhẹ nhàng như ngày thường nhưng khuôn mặt đang cười của người phụ nữ không dấu nổi nét lo âu.

- ........ – Thiên Thiên im lặng.

- Con ăn một chút nhé. – Người phụ nữ như đã quen với phản ứng của Thiên Thiên, vừa nhẹ nhàng nói vừa lấy tay đẩy chiếc bàn gấp ra rồi bầy đồ ăn lên.

- ......Ừm, ...lát nữa có thể ra ngoài không? – Thiên Thiên chợt lên tiếng, cái cảm giác muốn ra ngoài ngắm nhìn bầu trời xanh trong kia, muốn nghe thấy âm thanh cuộc sống kia một lần nữa dâng trào khiến Thiên Thiên không thể kiềm chế bản thân được nữa.

- Tất nhiên rồi, nhưng con phải ăn xong đã. – Người phụ nữ nói, giọng điệu không dấu nét vui mừng.

- Cảm ơn.

Thiên Thiên sau bữa ăn được cho phép ra ngoài, tuy nói là ra ngoài nhưng lại không được đi xa, cuối cùng cũng chỉ là đi loanh quanh khuôn viên bệnh viện. Có rất nhiều người đi qua, họ đều tỏ ra rất thân thiện, có người hỏi thăm bệnh của Thiên Thiên, có người chúc Thiên Thiên mau khỏe, có người còn chơi đùa với Thiên Thiên, Thiên Thiên cảm thấy rất ngạc nhiên, Thiên Thiên và những người này chưa từng quen biết, vì sao họ lại quan tâm cho một người ngoài nhiều đến vậy.

*

20h30'

[Hey!]

[Cậu hôm nay có vẻ rất vui nhỉ?]

[Ừ, hôm nay tớ được ra ngoài, dù chỉ một lúc.]

[Tôi nghĩ cậu nên ra ngoài nhiều hơn.]

[Tôi cũng nghĩ như vậy, hôm nay tôi gặp rất nhiều người, họ đều rất tuyệt.]

[Cậu hình như vui hơn ngày xưa nhỉ?]

[... Có lẽ thế.]

[....

Hah.]

[Off đây.]

[Ừ.] – Lam Lam nhắn lại rồi off.

.....

*

22/10/XX 14h

[Eh!]

[H~. Ngủ cũng vừa phải thôi chứ? Biết giờ là 2h chiều rồi không hả?]

[Ừ, hơi quá đà.]

[....

Nếu cậu cứ tiếp tục ngủ như vậy, cẩn thận có ngày cả linh hồn của cậu cũng chìm sâu vào nó đấy. Hah, nếu vậy tôi sẽ buồn chán lắm.]

[Xin lỗi. Tôi biết là cậu đúng nhưng tiếc là tôi không có khả năng chống lại nó.]

[Cậu thật là vô dụng.]

[Có lẽ cậu nói đúng, tôi thật là vô dụng. Trước đây tôi cũng từng thử cố gắng chống lại cảm giác buồn ngủ này nhưng trên thực tế thì tôi đã chỉ duy trì nó được 30' và ngủ quên lúc nào không biết.]

[Hah. Cậu đúng là một con sâu lười biếng, đến bao giờ tôi mới có thể nhìn thấy cậu dang rộng đôi cánh của mình ra đây?]

[Đừng trêu chọc tôi nữa.]

[......

Người ta nói thật lòng mà.]

[Thôi Off đây!]

[Bye.]

[À mà, cậu học cách cười đi nhé.] – Đang định logout thì thấy một thông báo tin nhắn đến, Thiên Thiên mở ra đọc, cảm thấy có chút kì lạ trong cách nói nhưng vẫn kệ. Thiên Thiên cầm điện thoại định đặt lên đầu giường thì đột nhiên cảm thấy có cái gì đó không đúng, sao cơ thể lại mệt mỏi như vậy, giống như đang chán ghét việc ngủ quá lâu.

*

14h 05'

Thiên Thiên nặng nhọc mở đôi mắt của mình, người phụ nữ ấy vẫn lặng lẽ ngồi bên cạnh, nhưng không còn cười khi Thiên Thiên tỉnh dậy nữa. Miệng Thiên Thiên khẽ nhếch lên thành một nụ cười gượng gạo, người phụ nữ có chút bất ngờ.

- Xin đừng buồn nữa.

- Xin lỗi. – Người phụ nữa thốt lên một cách nghẹn ngào, bà đưa tay lên quệt khóe mắt, gạt đi giọt nước mắt trực rơi.

-... Có giấy bút không ạ? – Thiên Thiên hỏi. Người phụ nữ gật nhẹ rồi ra ngoài. Thiên Thiên nhìn chiếc điện thoại ở đầu giường, lưỡng lự lúc lâu mới dám mở máy, liếc qua danh sách bạn bè, Thiên Thiên thở dài, vào trang 'Một ngày ngắn ngủi (biết làm gì đây)'.

"Đến khi không thể phân biệt được đâu là thực đâu là mơ, hắn mới tìm thấy một chút ý nghĩa của cuộc sống."

Thiên Thiên viết xong rồi đăng xuất, vứt điện thoại lên mặt bàn, Thiên Thiên ngước nhìn bầu trời, buâng quơ nghĩ đến Diệt Lam Diệp, cái tên này, có nghĩa gì vậy nhỉ?

.....

Người phụ nữ lấy giấy bút đưa cho Thiên Thiên. Sau khi viết đầy một mặt giấy, Thiên Thiên đưa lại cho mẹ mình, trên mặt giấy trắng được gấp gọn ghi 2 chữ "Đoàn Thiên" cùng một địa chỉ "THPT GH – Giáo viên chủ nhiệm lớp 11A"

- Làm phiền mẹ rồi. – Thiên Thiên nói, tiếng 'mẹ' được thốt ra một cách nặng nhọc.

Người phụ nữ không dấu nổi vẻ kinh ngạc của mình, đã nhiều năm rồi, Thiên Thiên không còn gọi bà là mẹ nữa, thậm chí là sử dụng đại từ nhân xưng khi nói chuyện. Đó là từ rất lâu trước đây, Thiên Thiên đã cố tình đem tất cả tình cảm của bản thân và của mọi người quên đi hết, kể cả những gì có liên quan đến thứ tình cảm ấy, nhưng giờ đây lại nhận ra, tất cả không thể nào nói quên là quên đi được, chỉ có thể ép bản thân mình phủ nhận những thứ hiển nhiên thôi.

- Cảm ơn..... – Đang lúc định nói tiếp thì cảm giác buồn ngủ lại ập đến, Thiên Thiên cố gắng giữ cho mình tỉnh táo lâu hơn một chút, muốn nói cho xong. Nhưng đáng tiếc, Thiên Thiên không thể làm được điều đó, cơ thể bất lực cứ thế mà rơi xuống tấm đệm mỏng, thứ cuối cùng Thiên Thiên nhìn thấy là khuôn mặt hoảng loạn của mẹ.

*

15h

Thiên Thiên tỉnh dậy trong một khung cảnh thật đẹp, giống y như trong bức ảnh mà Lam Lam gửi, Thiên Thiên chạy loanh quanh chỗ khắp này đến chỗ khác, cuối cùng dừng lại trước mặt hồ phẳng lặng, một ai đó đang chờ Thiên Thiên bên hồ.

-Lam Lam? – Thiên Thiên thận trọng hỏi.

- Hah. – Lam Lam quay lại mỉm cười, tỏ ý Thiên Thiên đã đoán chúng.

- Cậu rốt cuộc là gì vậy? – Thiên Thiên thắc mắc hỏi.

- Cậu đoán thử xem. – Vẫn giữ nguyên nụ cười, Lam Lam nói với giọng có chút thách thức.

- Không phải con người...

- Tất nhiên. – Lam Lam dứt khoát khẳng định.

- Không phải máy móc?

- Dĩ nhiên.

- Ảo ảnh?

- Ảo mộng. – Như thể đã thấy câu trả lời của Thiên Thiên gần đúng và không thể hơn được nữa, Lam Lam lên tiếng trả lời.

- Hah. Ảo mộng..... – Thiên Thiên cười nhạt.

- Này, dù là ảo mộng thì tôi vẫn tồn tại nha, cũng có tên đàng hoàng nhá. Lam Diệp là tên của tôi. – Giọng Lam Lam có chút bất mãn.

- ......... - Không biết phải nói gì, Thiên Thiên im lặng.

.... Không gian thoáng chốc yên tĩnh, chẳng ai nói lời nào.

-Lại đây, Thiên Thiên. – Lam Lam vẫy tay gọi, Thiên Thiên thuận tiện ngồi xuống bờ hồ.

- Cậu nhận ra tôi từ bao giờ? Con sâu thích ngủ. – Khi Thiên Thiên đã ngoan ngoãn ngồi yên, Lam lam lên tiếng hỏi tiếp.

- Lần cuối cùng nhắn tin, tôi thấy có chút không đúng, lúc đó có sự khác biệt về hành động. Hơn nữa, khi tôi thức dậy, không có người đó.

- Hah! "người đó", mẹ cậu á?

- Ừ.

- Tất nhiên không thể có mặt rồi, tôi chẳng muốn mình bị phát hiện sớm như vậy đâu. À, hay là cậu nhớ những món mà bà ấy nấu?

- Cậu nói nhiều thật.

- Hah. Bởi vì cậu ít nói thôi.

- ...Tại vì chẳng có gì đáng để nói.

- Nhưng không nói thì làm sao có gì đáng nói? Giống như bây giờ, không phải cậu đang nói đó sao?

- Phải ha.

- Lần tới, đừng tách mình ra khỏi thế giới như vậy. Con sâu ngủ lười biếng, hãy dang rộng đôi cách của cậu, được chứ?

- Sâu và bướm đều có tuổi thọ không cao.

- Hah. Tương đối, tương đối thôi.

- Ở đây có khái niệm thời gian không?

- Tất nhiên là có rồi, nếu không vì sao lâu như vậy cậu cũng không phát hiện ra chứ.

- Ừm, tôi có thể ở đây cho đến hoàng hôn không nhỉ? Có lẽ hoàng hôn ở đây sẽ rất đẹp.

- Yeah! Chúng ta hãy cùng đón hoàng hôn.

- Này, sau khi tớ chết cậu sẽ 'ám' ai?

- 'Ám'? Cậu có cần nặng lời như vậy không? – Lam Lam thở dài. – Hầy, không 'ám' ai hết, khi cậu chết thì tôi cũng biến mất.

- Vậy sao?

- Là vậy đó. Chết có bạn bè vui hơn mà.

- Đã thế sao cậu không lại chấp nhận để mình sinh ra rồi biến mất như thế? Không phải rất đáng tiếc sao?

- Hah! Dù sao sống nhiều không bằng sống ít mà có chút ý nghĩa. Ít ra thì tôi cũng đã khiến cậu thay đổi.

- Phải ha.

- Ăn thịt nướng không? – Lam Lam đưa ra trước mặt Thiên Thiên một que thịt nướng.

- Kiếm đâu ra vậy? – Thiên Thiên ngờ vực.

- Biến ra. – Lam Lam nói, trên tay biến ra rất nhiều đồ ăn.

- Làm từ gì vậy? Có ăn được không?

- Không sao, ăn được mà. – Lam Lam đưa ít đồ ăn qua chỗ Thiên Thiên.

- Này, với cậu, ý nghĩa của sống này là gì? – Lam Lam chợt hỏi.

- Không biết nữa, nhưng hiện tại tôi đang rất muốn sống.

- Hah. Con sâu ngủ, cũng có ngày cậu tìm ra ý nghĩa của sống rồi đấy. Sống chính là tồn tại, nói cách khác, khi cậu biến mất thì ít ra cũng có người nhớ đến cậu.

............

- À mà, nội dung của phim "Lý do duy nhất để tôi tồn tại" là gì vậy?

- Hử, nếu cậu xem nó, cậu sẽ thấy nó kể về tôi.

- Hah. Vậy khỏi cần xem tôi cũng biết.

- Thiên Thiên, cậu cùng tên với 'cái phần trên đó' mà đoản mệnh nhỉ?

- 'Cái phần trên đó'?

- Trời đó.

- À, ổng thích trêu người ấy mà.

......

Phần 1 kết. ~tạm kết~

ۥs3

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro