Phần 2 Lam Diệp - Diệt Lam Diệp.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Phần 2 Lam Diệp – Diệt Lam Diệp.

5/6/XX

Từ một góc của màn đêm dày đặc, một ánh sáng mỏng manh được bao bọc bởi một lớp màng trong suốt đang cố tỏa ánh sáng yếu ớt của mình ra xung quanh.

"Giá như có ai đó ở bên...." Tiếng nói mơ hồ vang lên từ một hướng không xác định rồi nhanh chóng biến mất, tựa như một suy nghĩ chưa hoàn thiện thoáng qua của một ai đó, nhưng lời nói đó đã khiến ánh sáng khẽ rung động, lớp bảo vệ và cũng là vách ngăn với bóng tối vỡ ra, ánh sáng phút chốc lan tỏa, xóa tan màn đêm bất tận.

Sau một lúc, cường độ ánh sáng đã giảm dần và cuối cùng chỉ còn sót lại một cột sáng ở trung tâm. Tại nơi đó, một đứa bé sơ sinh đang ngủ ngon lành trong chiếc nôi được kết lại từ những cành bồ công anh và kì lạ hơn, những sinh vật nhỏ bé dần hình thành từ chiếc nôi và lan tỏa ra xung quanh.

7 ngày trôi qua đồng nghĩa với một năm trôi qua.

91 ngày qua đi, đồng nghĩa đứa trẻ đã có cơ thể và nhận thức của một thanh niên 16 tuổi.

Tuy nhiên, cậu ta chẳng có vẻ gì là một kẻ hiểu biết khi cứ suốt ngày ngồi thừ một chỗ và ngắm một điểm vô định nào đó (có lẽ thế). Cho đến một ngày, trước mặt cậu ta có chút biến đổi, một con sâu nhỏ xíu xinh xắn không biết từ đâu xuất hiện và rất từ tốn thưởng thức chiếc lá to lớn xanh ngon, cậu ta dõi mắt nhìn chằm chằm vào con sâu ấy lớn dần lên và chiếc lá thì bé dần đi và phải mất hết một ngày cậu ta mới nhận ra con sâu đó đang ăn mà vẫn có thể ngủ.

*

3/9/XX 6:45

Ngày hôm sau, khi con sâu đã ăn hết chiếc lá, lười biếng ngọ nguậy cái đầu và không chịu di chuyển thì cậu ta bắt đầu bối rối rồi bất giác đưa ngón tay ra trước miệng của con sâu, nó theo thói quen định cắn bất cứ thứ gì đặt trước miệng thì một bóng người xuất hiện, kéo dật tay cậu ta lại, con sâu cắn hụt vào không khí có vài phần khó chịu, loay hoay tìm thứ khác để ăn.

-Một hành động hết sức táo bạo và ngớ ngẩn. – Người vừa đến lên tiếng.

- Sinh vật nào đây? – Cậu ta nhìn người mới đến một hồi rồi đặt tay lên cằm, vô tư thắc mắc.

- ..."Sinh vật"? Cậu dám gọi ta là sinh vật sao? Ta là người thống trị thế giới giấc mơ này đấy. – Người mới đến nói một tràng dài về thân phận của mình. Đại khái người này có biệt danh là Hắc Dạ, nói thẳng ra thì hắn có thể lập nên không gian ảo, ban tặng giấc mơ. Tuy nhiên Hắc Dạ không phải kẻ duy nhất có thể làm điều này, vẫn có những trường hợp ngoại lệ khác ví dụ điển hình là cậu thanh niên đây. Sự tồn tại của cậu ta là do người khác mong ước mà thành hình và vì cậu ta chấp nhận đáp ứng mong ước này nên cậu ta tồn tại. Dù vậy, những giấc mơ như thế không tồn tại lâu, nó sẽ từ từ bị bóng tối nuốt dần và cuối cùng trả lại không gian tĩnh mịch như trước. Nhưng Hắc Dạ thì khác, hắn không tồn tại vì bất cứ ai và cũng vì bất cứ ai mà tồn tại, hắn không lấy ánh sáng của chính mình để tạo lên giấc mơ mà là lấy chính bóng tối để tạo nên ánh sáng vậy nên hắn chẳng bao giờ bị ảnh hưởng bởi bóng tối và đó cũng là lí do vì sao hắn trở thành người nắm giữ giấc mơ.

- Không quan tâm. – Cậu ta nghe Hắc Dạ nói xong mới lên tiếng, Hắc Dạ shock, lúc này mới để ý xung quanh, một nơi chỉ toàn cỏ ngoài ra không có gì khác, đủ biết người mong muốn thứ gì đó đã không cần đến mong muốn đó nữa, nói trắng ra là bỏ rơi ước muốn của mình.

- Sheesh! Tên cậu là gì? – Hắc Dạ đổi chủ đề.

- ....Lam Diệp đi. – Cậu ta sau một hồi suy nghĩ không biết trả lời thế nào, kết luận khi nhìn về con sâu bé nhỏ đang gặm cành cây trơ trụi liền thờ ơ nói đại một cái tên.

- Tên là thứ có ý nghĩa vô cùng quan trọng, cậu tùy tiện như vậy là sao hả? – Hắc Dạ có chút bất mãn.

- Chậc, tên thì dùng để gọi thôi, với lại tên đó cũng là một con sâu lười thích ngủ mà. – Lam Diệp nói.

- Vậy ra cậu biết về "người đó", vậy sao không tìm hắn? – Hắc Dạ thắc mắc.

-Cơm chưa chín thì ăn không ngon, nước muối mặn thì không thể uống. Không phải không tìm mà là chưa tìm. – Lam Diệp trả lời, thực ra ngay từ đầu khi tiếng nói của "người kia" vang lên Lam Lam đã luôn theo sát, chỉ có điều người đó là mong muốn một nửa nên Lam Lam cũng chỉ có thể hoàn thành một nửa mà thôi.

- Hiểu rồi. Mà thế quái nào cả ngày cậu cứ ngồi thừ ra một chỗ như thằng đần thế hả? Tôi còn tưởng cậu bị làm sao mới đích thân đến đây.

- Chậc, tôi đâu có ngồi không, cái "màn hình" kết nối với người đó bị con sâu này ăn rồi đó chứ. – Lam Lam thở dài, chọn gì không chọn lại chọn ngay hàng độc.

- ... - Hắc Dạ không biết phải nói gì nữa.

- Thôi cũng chẳng sao, dù gì tôi cũng đang định tìm hắn...Hắn bơ tôi lâu lắm rồi đấy. – Lam Diệp nói, giọng vốn dĩ bình thản nhưng đoạn sau lại hơi nhấn giọng, thái độ bất mãn.

Lam Lam búng tay, cùng lúc tiếng "tách" vang lên không gian thoáng chốc biến đổi. Không gian vốn chỉ toàn cây bỗng chốc thay đổi hoàn toàn. Một căn nhà gỗ nhỏ cấu trúc đơn giản nhưng vẫn toát lên vẻ đẹp lạ thường xuất hiện ngay chính giữa, xung quanh mọc đầy các loại hoa và cách đó không xa có một cái hồ lớn, nước trong vắt.

-Cậu là Joker chắc. – Hắc Dạ cảm thán, năng lực của tên này có lẽ ngang ngửa hắn, thậm chí là hơn một chút, hiếm có ảo mộng nào lại mạnh mẽ như vậy.

- Ai biết. – Lam Diệp vừa mỉm cười vừa nhún vai, bước lên cầu thang mở cửa vào nhà, không quên ngoái đầu lại tỏ ý mời Hắc Dạ.

- Lừa tình triệt để! – Hắc Dạ vừa bước vào nhà đã cảm thán, nhìn bên ngoài rõ đzẹp vậy mà trong nhà ngoài một chiếc máy tính ra thì không còn gì khác.

- Tương đối, tương đối thôi. – Lam Lam xua tay, thực ra chính bản thân cũng cảm thấy vô cùng lừa đảo.

Lam Lam mở máy tính, sau một hồi loay hoay cuối cùng cũng lập xong một cái nick với tên "Diệt Lam Diệp", vào một trang có tên 'Một ngày ngắn ngủi' (biết làm gì đây), một đoạn status xuất hiện, Diệt Lam Diệp nhanh tay comment.

[Cuộc sống cũng có phần "muốn biết... (kết quả) hồi sau sẽ rõ hả?"]

-Cậu đang làm gì vậy? – Hắc Dạ thắc mắc.

- Bình luận. – Lam Lam trả lời. Hiện anh đang giả lập không gian và thời gian tương đồng với thế giới của "người kia", nói cách khác là tạo nên một thế giới song song với thế giới thực, nên mọi thứ của thế giới thực đều gần như giữ nguyên.

- Sao không gặp trực tiếp luôn?

- Hắn không thích thế đâu. – Lam Lam nói, vừa thấy thông báo [Đoản Thiên đã trả lời bình luận của bạn], Lam Lam trực tiếp bỏ qua thông báo mà mở phần kết bạn, đúng như Lam Lam dự đoán, không mất quá nhiều thời gian, một thông báo kết bạn được gửi đến. Diệt Lam Diệp không chút chần chừ bấm 'không chấp nhận', gần như ngay lập tức lại một lời mời khác được gửi đến, là cùng một người, lần này Lam Lam bấm 'đồng ý'.

- Mắc rảnh. – Hắc Dạ tiếp tục cảm thán.

- Ấn tượng ban đầu rất quan trọng, tệ một chút người ta mới nhớ lâu. – Lam Diệp nói, nhìn qua đã thấy Đoản Thiên logout.

- Không hiểu nổi cậu. – Hắc Dạ chịu thua mấy suy nghĩ không nắm bắt nổi của Lam Lam.

- Hiển nhiên, ngài có phải là tôi đâu, mà thậm chí đến tôi còn chẳng hiểu mình nữa là... - Lam Lam vừa nói vừa thoát face, vào một trang web khác chơi game online.

- Lại làm gì nữa đây?

- Chơi game. Tôi giả lập thế giới này song song là để làm thế này mà. Chơi không? – Lam Lam ngẩng đầu lên hỏi.

- Thôi khỏi. Không có việc gì nữa, tôi đi đây. – Hắc Dạ nói, thân ảnh bắt đầu mờ dần đi.

-Không tiễn. – Lam Lam không quay lại mà chúi mũi vào game. (Thực sự cậu chơi game nguyên ngày luôn hả? Thế giới song song, tuy nói là song song nhưng chỉ có hai người là "thật", chỉ chơi minigame không thấy chán hở?)

*

7/9/XX 7:00

Chán chán hết việc làm (rốt cuộc hắn cũng chán mini game) Lam Diệp login nick 'Diệp Lam Diêp', ib ' Đoản Thiên'

[Eh.]

[W?] – Tuy kiệm chữ nhưng cũng là trả lời ha, Lam Lam nghĩ.

[Cứ gọi tôi là Lam Lam, tôi muốn hỏi vì sao hôm nọ nhất quyết muốn kết bạn với tôi mà sau đó lại không có tí động thái gì nữa.]

[Ai hỏi đại danh đâu mà khai báo. Chẳng qua lỗi mạng nên mới kết bạn thôi.] – Tên này thực sự sẽ trả lời ha.

[Ra là nhầm hử?]

[Phải đó.]

.....

[Vậy là có duyện, có duyên nha.]

[*lắc đầu quầy quậy*]

[Vậy sao cậu không hủy bạn bè đi?]

[Mất thời gian.]

[Thiên Thiên, cậu thật nhẫn tâm.]

[Khùng!] – Thấy Thiên Thiên trả tin rồi out luôn, Lam Lam khẽ cười, tên này sập bẫy rồi.

*

9h45'

Lam Lam mệt mỏi tựa người vào tường, ưng ý gật đầu nhìn kiệt sờ tác bão wall của mình, lần này 'Đoản Thiên' chết chắc rồi.

[Tên chết tiệt!] – Một tin nhắn được gửi đến, Lam Lam mở ra xem, khẽ cười. Hah! hắn giận rồi.

[Hah. Ai bảo dám off mà không báo trước, lại còn mắng người khác.]

[A....Ta giết ngươi.] – Lam Lam tiếp tục mỉm cười, phần thắng đã hoàn toàn nắm trong tay.

[Giết đi. *mỉm cười*, *đưa đầu ra*.]

[*chặt chặt*, *thái thái*, *xiên que*, *đem nướng*.] – Tuy không nhìn thấy Thiên Thiên nhưng Lam Lam thầm nghĩ Thiên Thiên thực đang rất thú vị.

[Hah, cậu làm món gì vậy?]

[Thịt nướng.]

[Ngon nhỉ? Thịt gì thế?]

[Thịt của ngươi.]

[Hah.]

[Ta ghi lên đó 2 chữ "Lam Lam" to tướng, biểu trưng cho ngươi, giờ ta ăn đây.]

[Hah!]

[Không được cười.]

[Không ngờ cậu lúc nổi giận lại đáng yêu như vậy, tôi cứ nghĩ cậu rất lạnh lùng cơ đấy.] – Lam Lam trả tin

[.....]

[Sao thế?] – Không thấy Thiên Thiên nhắn lại, Lam Lam gửi tin trước.

[Off đây.]

*

7/10/XX 10h15'

Ngồi tự kỉ một chỗ và thiếu việc để làm, Lam Lam rảnh rỗi mở một ứng dụng lên, nghịch cách làm video. Không tốn quá 10 phút đã làm xong một cái video đặt tên là 'Lí do duy nhất để tôi tồn tại', nội dung kể về chính bản thân Lam Lam, nguyên nhân của sự tồn tại.

[Eh!] – Thiên Thiên gửi tin đến.

[Ừ.] – Chưa tốn 1/10 giây bên kia đã hồi đáp.

.........~ lược một đoạn ~

[Sao onl ngày càng muộn thế?] – Lam Lam nhắn lại, tất nhiên là Lam Lam biết lí do vì sao nhưng biết không nhất định là không thể hỏi.

[Ngủ quên.]

[Hah.] – Thấy Thiên Thiên thành thật nhắn lại, Lam Lam cũng không biết phải nhắn lại gì nữa.

[Tui không nói dối.]

[Ừ ừ, thế ngủ tiếp đi nhé.]

[Bye.]

*

9/10/XX 11h30'

Thiên Thiên gửi đến một nhãn dán *cây xương rồng đang thưởng thức trà.*, Lam Lam nhanh chóng trả lời lại bằng một bức ảnh chụp một căn nhà gỗ, xung quanh nhà trồng đầy hoa, trông giống như một căn nhà được xây dựng ngay trên cánh đồng hoa vậy, cách đó không xa còn có một cái hồ lớn, nước trong vắt. Phải, đây chính là nơi Lam Lam đang ở.

[Đẹp thật a!]

[Ừ. Thích không?]

............. ~ tiếp tục lược một đoạn ~

*

22/10/XX 14h

[Eh!]

[H~. Ngủ cũng vừa phải thôi chứ? Biết giờ là 2h chiều rồi không hả?] – Lam Lam vừa nhắn trả vừa nghĩ đây là lần cuối cùng nhắn tin với Thiên Thiên rồi.

[Ừ, hơi quá đà.]

[....

Nếu cậu cứ tiếp tục ngủ như vậy, cẩn thận có ngày cả linh hồn của cậu cũng chìm sâu vào nó đấy. Hah, nếu vậy tôi sẽ buồn chán lắm.]

[Xin lỗi. Tôi biết là cậu đúng nhưng tiếc là tôi không có khả năng chống lại nó.]

[Cậu thật là vô dụng.]

[Có lẽ cậu nói đúng, tôi thật là vô dụng. Trước đây tôi cũng từng thử cố gắng chống lại cảm giác buồn ngủ nhưng trên thực tế thì tôi đã chỉ duy trì nó được 30' và ngủ quên lúc nào không biết.]

[Hah. Cậu đúng là một con sâu lười biếng, đến bao giờ tôi mới có thể nhìn thấy cậu dang rộng đôi cánh của mình ra đây?]

[Đừng trêu chọc tớ nữa.]

[......

Người ta nói thật lòng mà.]

[Thôi Off đây!]

[Bye.]

[À mà, cậu học cách cười đi nhé.] – Lam Lam gửi thêm một tin nhắn, cố tình kéo dài thời gian.

*

14h55'

Lam Lam tắt máy rồi ra ngoài, tựa người vào gốc cây cổ thụ cạch hồ, hướng mắt ra xa, nơi những đợt sóng nước đang gợn lăn tăn.

-Lam Lam? – Một giọng nói quen thuộc đã từ rất lâu về trước vang lên.

- Hah. – Lam Lam xoay người lại mỉm cười, tỏ ý Thiên Thiên đã đoán chúng.

..... ~ lược đối thoại lần 3 ~

Ánh tịch dương dần chếch góc 0°, bóng của hai người bắt đầu mờ ảo dần, thậm chí cả thân ảnh cũng bắt đầu mờ đi.

-Lam Lam, cậu thật sự cứ như vậy mà biến mất sao? – Thiên Thiên đột ngột hỏi, giọng điệu có vài phần nuối tiếc.

- Tôi không thích bóng tối. – Tuy nhiên Lam Lam lại trả lời bằng một câu chẳng liên quan, cơ thể vẫn không ngừng biến ảo, thậm chí cả xung quanh cũng bắt đầu mơ hồ.

- Thiên Thiên,...Tự nhiên tôi nghĩ cậu hẳn đang nuối tiếc cuộc sống này. Kể ra nếu ngày đó, thay vì "có ai đó ở bên" mà là "tiếp tục sống" .... – Lam Lam ngừng lại.

Thực sự nếu ngày đó, Thiên Thiên có một ý niệm muốn sống, dù chỉ một chút thôi thì Lam Lam vẫn có khả năng kéo dài mạng sống của Thiên Thiên, cũng giống như lần đó vậy, thực sự thì ngày đó Thiên Thiên đã có thể chìm vào giấc ngủ rồi, chẳng qua một suy nghĩ thoáng qua "có ai đó ở bên" đã làm Lam Lam rung động và chấp nhận kéo dài mạng sống cho Thiên Thiên, chấp nhận ở bên cạnh Thiên Thiên đến giấy phút cuối cùng.

- Tôi nghĩ tôi sẽ không hối hận đâu, nếu như không có cậu trong khoảng thời gian qua thì tôi vẫn sẽ tồn tại mà không vì bất cứ một lí do gì. – Thiên Thiên suy nghĩ một chút rồi như nhớ ra thứ gì đó, nói nhanh.

- Một nửa mong muốn, .... – Lam Lam tự lẩm bẩm một chút rồi như đã quyết định cái gì đó, từ đôi mắt đen tuyền ánh lên một tia sáng, Lam Lam lấy tay đẩy thẳng Thiên Thiên xuống hồ, Thiên Thiên cố gắng chới với nhưng cơ thể vẫn không ngừng chìm sâu xuống làn nước, tuy nhiên Thiên Thiên lại không có cảm giác khó chịu mà ngược lại cảm thấy dễ chịu vô cùng, bên tai còn vang lên giọng nói "Tôi cho cậu thời gian 3 năm, tận dụng cho tốt". Trên thực tế có cần đá người ta xuống hồ không vậy? Lấy người ta ra tiêu khiển đấy à?

- Lam Lam, cậu là tên ngốc đấy hả? Một tên ngốc chân chính. – Chợt một người xuất hiện, không ai khác ngoài Hắc Dạ. Hắc Dạ khó chịu nhìn Lam Lam đang tan biến dần.

- Xem như đây là một nửa mong ước còn lại đi. – Lam Lam nhún vai, nhìn theo cơ thể dần biến mất trong làn nước của Thiên Thiên.

- Cậu thực sự là Joker ha, lại có thể biến ảo mộng thành hiện thực, năng lực của cậu còn mạnh hơn cả ta.

- Hửm, nếu ngài chỉ vì một người mà tồn tại thì ngài cũng sẽ làm như thế được thôi.

- Thôi khỏi, vì một người mà tồn tại và cũng vì người đó mà tan biến thì thà ta ở không còn tốt hơn.

- Hah, đó là lí do vì sao ngài đến giờ vẫn F.A.

- Bớt nhảm.

- Phiền ngài...bảo vệ hắn...một thời gian. – Lam Lam nên tiếng, cơ thể mờ dần rồi hoàn toàn tan biến.

- Ta còn chưa có đồng ý, ngươi làm vậy là sao? Chẳng nể mặt ta gì cả. – Hắc Dạ khó chịu lên tiếng, nhưng cũng không hề khước từ di ngôn cuối cùng của Lam Lam.

*

Thiên Thiên bàng hoàng mở đôi mắt của mình ra, khi nhận ra bên cạnh mình vang lên tiếng khóc nức nở, Thiên Thiên mới chợt nhớ ra tất cả, dịu dàng đặt tay mình lên vai người phụ nữ. người phụ nữ khinh ngạc ngẩng đầu lên, như không tin vào chính mình, bà không dám chạm vào người trước mặt, sợ rằng một cái chạm nhẹ cũng có thể làm bóng hình trước mặt tan biến trong thoáng chốc, nhưng như có thể cảm nhận được hơi ấm từ bàn tay Thiên Thiên, người phụ nữ không dấu nổi nét vui mừng trên khuôn mặt, ôm chầm lấy Thiên thiên ghì chặt vào lòng.

-Con xin lỗi. – Thiên Thiên nhẹ nhàng nói, kết luận cũng không nói tiếp những lời cuối cùng đó.

- Không sao, tỉnh dậy là tốt rồi.

- Cho con ngủ thêm một lát nhé.

- ... - Người phụ nữ lưỡng lự.

- Lần này con sẽ không ngủ say đâu, sẽ tỉnh dậy ngay mà. – Thiên Thiên nói. Khi thấy người phụ nữ gật đầu, Thiên Thiên mới an tâm nằm xuống, cố để ý thức của mình rơi vào một điểm, cảm giác mơ hồ dần rồi lại nhanh chóng thanh tỉnh. Thiên Thiên vội vàng mở đôi mắt của mình ra, nhận ra mình đang ở chỗ Lam Lam mới yên tâm., chay loanh quanh tìm Lam Lam.

- Lam Lam? – Thiên Thiên thận trọng hỏi.

- Hờ,.... - Người thanh niên khẽ cười tà.

- ... - Thiên Thiên không biết nên nói gì.

- Sao? Vừa mới chia tay mà đã nhớ người ta phát cuồng đến mức lập tức "bay" đến đây à? – Lam Lam trêu chọc, Thiên Thiên có chút tức giận, tay hết nắm vào lại thả lỏng, chỉ muốn tẩn cho tên trước mặt một trận, cái tính thích trêu chọc này đúng là thay không được mà.

- Đáng yêu. – Lam Lam nói tiếp một cách cụt ngủn và không đầu cuối.

-Hở? – Thiên thiên khó hiểu hỏi lại.

- Tôi nói cậu rất đáng yêu, chẳng nhẽ trước đây chưa từng có ai nói thế với cậu à?

- ... - Thiên Thiên mặt hằm hằm tức, chuẩn bị đại chiến đến nơi rồi.

- Đi đi, mẹ cậu đợi lâu lại khóc đấy. – Lam Lam vừa nói vừa búng ngón tay, đẩy Thiên Thiên rời khỏi không gian ảo mộng.

..........

Thiên Thiên trở lại hiện thực, người phụ nữ nét mặt đang lo âu biến mất, trên miệng khẽ vẽ lên nụ cười hạnh phúc. Kết luận thì Thiên Thiên vẫn không nói ra điều mình định nói, cũng không gửi bức thư kia đi.

*

Ngày hôm sau Thiên Thiên đi học trở lại, vẫn lặng im ngồi một chỗ nhưng không còn gục xuống ngủ nữa, cũng không ôm điện thoại cả ngày, đám bạn học trong lớp cũng cảm thấy có gì đó bất ổn ở Thiên Thiên nhưng lại không cách nào phát hiện là bất ổn ở chỗ nào.

Và khi không còn bị cơn buồn ngủ khống chế nữa thì Thiên Thiên một lần nữa chở lại thành một kẻ bất phàm, trong vòng ba tháng đã bật một phát lên đứng mũi sào của lớp, thể thao chơi cũng vô đối không ai bằng, chúng bạn không hiểu nổi chuyện gì đã xảy ra khiến Thiên Thiên triệt để thay đổi, đành dồn hết mọi nghi vấn vào ba tháng trước, chuyện gì đã xảy ra khi Thiên Thiên nghỉ một ngày vào ba tháng trước.

Tuy chẳng muốn làm tâm điểm chú ý nhưng Lam Lam nói 3 năm không phải một khoảng thời gian dài mà 2/3 thời gian là khi còn đang đi học nên tranh thủ thời gian làm những thứ mình chưa có cơ hội làm đi, nếu không sau này có hối hận cũng chẳng kịp đâu.

Thời gian còn lại của mình, Thiên thiên bám riết lấy mẹ, biến mẹ của mình thành "người phụ nữ được nuông chiều" nhất, tất cả thời gian rảnh rỗi Thiên Thiên đều dành cho mẹ, bất kể điều gì bà muốn Thiên Thiên đều làm một cách nghiêm túc và cố gắng hoàn thành hoàn hảo nhất có thể, nhiều lúc người phụ nữ này cũng mơ hồ cảm thấy bất an, giống như chỉ cần không để mắt một chút, Thiên Thiên liền có thể biến mất, nhưng khi nhìn thấy Thiên Thiên quay lại nhìn mình với ánh mắt dịu dàng và một nụ cười vui vẻ, mọi ưu phiền đều như chưa hề tồn tại, so với Thiên Thiên trước đây thì Thiên Thiên bây giờ vừa ân cần chu đáo, vừa dịu dàng đáng yêu.

Nhưng hẹn ước 3 năm nhanh chóng đến, Thiên Thiên không hẹn mà ngủ say mất, vĩnh viễn không tỉnh lại nữa.

*

Cảnh mộng.

- Lam lam? – Thiên Thiên lên tiếng gọi.

- Hẹn ước 3 năm, vĩnh viễn li biệt. cậu có hối hận không?

- 3 năm sống một đời người, như thế đủ rồi.

- ...

- Cảm ơn.... Đã luôn bên cạnh tôi.... – Thiên Thiên xong liền tan biến.

- Không có gì. – Lam Lam nhẹ nhàng nói, cho dù vẫn biết Thiên Thiên đã không còn nghe thấy được nữa.

Không gian xung quanh cũng nhanh chóng nứt ra, giống như một khối lục giác đều, những bức tường dổ rầm xuống 4 phía, cơ thể Lam Lam cũng từ từ biến đổi, từ cách ăn mặc đến ngoại hình có thể nhận ra đây rõ ràng là Hắc Dạ. 3 năm qua, Hắc Dạ thay Lam Lam bảo vệ thới giới này, thay hắn bảo vệ Thiên Thiên được bình an.

,03

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro