Phiên Ngoại 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Diệp Kỳ và An Dịch gặp nhau, là vào một buổi tối ba tháng trước.

Mùi máu thơm ngon của con người khiến cho ma cà rồng nhỏ - An Dịch đại nhân - khi đó mới mọc răng cứ luôn phấn khích không thôi.

Lợi dụng sự che giấu của màn đêm, hắn vui sướng ghé qua từng thành phố, thẳng đến hôm nay, hắn đến một thành phố cổ xưa - Bắc Kinh.

Ưm! Mỹ vị!

Một mùi máu cực nhạt phiêu đãng trong không khí. An Dịch vội vàng vẫy cánh đi xem, ra là một thanh niên mang theo cặp tài liệu bị dây kéo trên cặp cắt phải tay.

Thật thơm.

An Dịch vui vẻ theo sát phía sau nam tử, luyến tiếc mùi máu ngọt ngào đó. Hắn bay lâu như vậy nhưng đây là lần đầu tiên ngửi được cái mùi thơm thế này.

Lặng lẽ đi theo người đàn ông qua một cầu thang lờ mờ tối, nhìn y móc chìa khóa ra mở cửa phòng, hắn nhanh tay nhanh mắt bay vào, ẩn mình ở một góc nhà.

Người đàn ông có vẻ rất mệt mỏi, buông cặp tài liệu xuống, tùy tiện tắm rửa rồi chui vào ổ chăn.

An Dịch xoắn xuýt hồi lâu, cuối cùng nhịn không được bước từng bước tiến tới, nằm xuống cạnh người đàn ông.

Mùi hương thật dễ chịu, còn có mùi máu nhàn nhạt.

Ưm~ thật muốn ăn cái cổ và hầu kết đó...

An Dịch đại nhân vô thức nuốt nước miếng.

Chỉ một ngụm, chỉ cần một ngụm nhỏ, An Dịch khuyên nhủ chính mình, còn rất chính chắn cầu khẩn Cain đại nhân một chút.

Sau đó, ngao ô, vui mừng khôn xiết cắn tới.

Thực sự là hương vị thơm nhất hắn từng nếm từ đó tới giờ a~ An Dịch đại nhân thỏa mãn đạp đạp cái chân nhỏ, hạnh phúc thiếp đi.

"Cái quái gì thế này!" Một tiếng thét chói tai đánh thức hắn từ trong mộng đẹp.

"Xèo xèo (Ồn muốn chết, ta còn chưa tỉnh ngủ đâu)." Trở mình tiếp tục ngủ.

Thân thể đột nhiên mát lạnh, hình như đang bị treo giữa không trung.

"Xèo xèo xèo xèo (Ai lớn gan như vậy, dám làm phiền ta ngủ)!"

"Sao con dơi này lại ở đây?"

An Dịch giật mình tỉnh giấc. Mở mắt nhìn chung quanh, mới phát hiện mình bị người ta nắm chân giơ lên.

"Xèo xèo, chi (này, nhân loại chết tiệt, lá gan ngươi cũng không nhỏ, dám đối xử như thế với ma cà rồng quý tộc, sau này sẽ là hoàng thân ta đây!"

"Ồn quá...Ân, vừa lúc có một cái lồng chim bằng sắt." Người đàn ông nhăn mặt.

Nhìn người đàn ông từng bước một xách hắn về phía cái lồng chim sắt màu xanh ở góc tường, trong lòng An Dịch sợ hãi không thôi : "Xèo xèo (Ngươi dám để bản thân vương ở chỗ này! Nhân loại đáng chết nhà ngươi, ta ra lệnh ngươi buông ra)!"

Hắn liều mạng đạp, đạp, đạp...

"Ba."

An Dịch nghĩ, ngày hôm nay nhất định là ngày xui xẻo nhất trong cuộc đời hắn. Nếu không phải đang lộn ngược, làm sao hắn có thể không kịp phản ứng mà té xuống đất, đến nỗi gãy cánh thế này. Nếu không phải là ban ngày, thì làm sao hắn có thể bị một nhân loại cầm chân dốc ngược thế này.

"A, té bị thương sao?" Người đàn ông ngồi xổm xuống, cẩn thận từng li từng tí nâng hắn lên.

"Xèo xèo xèo xèo (mèo khóc thương chuột chết *)." An Dịch quay đi, không thèm nhìn người đàn ông.

(* : ám chỉ người đạo đức giả)

"Cánh gãy rồi...Xem ra phải cố định lại một chút." Ngón tay ấm áp của người đàn ông vuốt ve cánh hắn , đặt hắn trên lớp vải nhung trên mặt bàn. Nói xong liền lấy hộp thuốc trong ngăn tủ cạnh giường ra.

"Xèo xèo xèo xèo (Coi như ngươi vẫn có lương tâm.)" An Dịch ngồi phịch ở trên bàn, viền mắt rưng rưng nghĩ.

Lúc băng bó, chân mày của người đàn ông cách hắn rất gần, An Dịch không khỏi thẹn thùng cuộn tròn người lại.

Kỳ thật, người đàn ông này không những có máu ngon, mà bề ngoài cũng đẹp vô cùng. An Dịch chu môi, mặc cho người đàn ông loay hoay với cánh mình.

Dù sao cũng là huyết tộc, cánh hắn lành rất nhanh, mới hai ngày là đã có thể vui vẻ bay lượn trong phòng.

An Dịch biết nam nhân này tên là Diệp Kỳ, viên chức của một công ty nhỏ gần đây, thời gian làm việc và nghỉ ngơi không có quy luật, nhưng buổi tối nhất định sẽ trở về.

Ít ra, hắn rất vừa lòng vì hiện tại ban ngày có thể ở nhà ngủ, buổi tối lại cùng Diệp Kỳ đùa giỡn một phen, rồi ôm nhau ngủ, thuận tiện, hắn còn có thể nếm thử một chút máu thơm ngon.

Hắn thích nằm úp sấp trên bàn nhìn thân ảnh Diệp Kỳ cúi đầu làm việc, ánh sáng mờ nhạt từ ngọn đèn nhỏ trước bàn cho hắn sự an tâm đó giờ chưa từng có.

Hắn còn chui vào trong cặp tài liệu của Diệp Kỳ, len lén tham quan nơi làm việc của y.

Cả canh hoa quả do Diệp Kỳ làm, cực kỳ cực kỳ ngon, là món mà hắn thích ăn nhất.

Hắn từng tự chủ trương đánh giá trong lòng : người đàn ông đẹp trai, ăn ngon, còn biết nấu cơm như Diệp Kỳ, trên đời này nhất định không có nhiều!

(Du: 0w0 An Dịch còn chưa 'ăn' làm sao biết ngon :v)

Cuộc sống tốt đẹp như vậy vốn có thể duy trì lâu thiệt lâu, nếu không phải Cain đại nhân gọi hắn quay về tham gia lễ lớn, Diệp Kỳ chắc chắn sẽ không gặp phải chuyện như vậy.

An Dịch oán hận nghĩ.

Ngày đó, trên đường từ tộc trở về, ngực hắn mơ hồ có cảm giác bất an.

Lúc bay qua một bệnh viện, hắn ngửi được một mùi vị quen thuộc, bất an trong lòng càng lúc càng đậm.

'Xèo xèo!' Cố sức đâm đầu vào cửa thủy tinh của bệnh viện, Diệp Kỳ của hắn đang nằm trên giường bệnh trắng tinh của bệnh viện, trên người còn cắm nhiều ống như thế!

'Xèo xèo!' Hắn nôn nóng cố sức đâm vào một lần nữa, đâm mãi đến khi đầu chảy máu.

Một nữ y tá đội mũ trắng hình như chú ý đến hắn, chỉ thấy cô vươn tay kinh ngạc chỉ vào hắn, nhìn hắn liên tục đâm vào cửa thủy tinh.

'Xèo xèo (Mở cửa cho ta)!' Nếu không mở cửa sổ ra thì hắn ngay cả khí lực bay vào cũng không còn.

Y tá vẻ mặt kinh nghi mở cửa ra, hình như là muốn đuổi hắn đi.

Hắn tiếp tục đâm đầu vào, khi cửa mở ra được một chút, liền bay vèo vào.

'Xèo xèo chi (Diệp Kỳ)...' Hắn ngồi phịch xuống gối trên giường bệnh, không còn sức lực để bò tới.

Như cảm ứng được lời gọi của hắn, Diệp Kỳ của hắn rốt cuộc cũng mở mắt.

"Xèo xèo (Là ta, ô ô.)" Hắn duỗi đầu cọ cọ cổ người trên giường, vẻ mặt tái nhợt trắng nhách của y khiến hắn đau lòng khôn cùng.

"Là ngươi..." Y nở nụ cười, tiếng nói ngắt quãng. "Sao mặt lại...đầy máu thế này...Bất quá may mà, ngươi an toàn...Ta đi tìm ngươi, không ngờ lại bị xe đụng trúng..."

'Tích...' Âm thanh của cái máy cạnh đầu giường đột nhiên vang lên, khiến An Dịch càng thêm sợ hãi.

Diệp Kỳ trên giường bỗng vùng dậy ho khan kịch liệt.

"Gọi tổng đài, gọi tổng đài." Y tá cạnh giường lo lắng cầm lấy bộ đàm. "Bệnh nhân giường số 21 đang trong tình trạng nguy cấp, sao đến bây giờ kho máu vẫn chưa chuyển máu qua? Bệnh nhân không còn nhiều máu, cần truyền máu gấp..."

Máu? An Dịch ngây người : Máu của An Dịch...hắn đã nếm qua...e là toàn bộ thế giới này chỉ có một...

Cain đại nhân từng nói, chỉ cần hiểu được cái gì là tình yêu, là có thể dùng răng nanh thứ hai bên phải biến đối phương thành đồng loại...

"Ô ô, Diệp Kỳ, ta không muốn ngươi chết, sẽ không còn ai làm đồ ăn ngon cho ta nữa..." An Dịch xèo xèo kêu.

Ai... Ô ô, sẽ không còn ai thương hắn nữa, ô ô...

Dơi nhỏ An Dịch tuyệt vọng, rốt cuộc khóc hết nước mắt liền dùng răng nanh thứ hai bên phải của hắn, cắn vào cổ Diệp Kỳ.

Chỉ tiếc, rõ ràng thượng đế không thừa nhận hắn đã hiểu cái gì là yêu. Bằng không, Diệp Kỳ cũng sẽ không chỉ không thể biến thành ma cà rồng, mà còn biến thành cương thi, lại càng không quên hết tất cả những chuyện trong quá khứ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro