[Đoản_Ngắn] - #15

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Khi tôi chọn yêu anh đúng là tôi đã sai . Mang trong mình căn bệnh nguy hiểm nhưng bất chấp tất cả để được ở gần anh . Được anh yêu thương . Nhưng cuối cùng thì sao ? Anh đã cho tôi những gì ? Cuối cùng thứ tôi nhận lại chỉ là cái kết đau đớn từ anh !

Yêu thầm anh được 13 năm trời nhưng chưa khi nào anh nghĩ về em . Anh đẹp trai , đào hoa như vậy lại có nhiều cô gái theo đuổi mắc gì anh lại để ý tới em chứ . Nhưng điều em không ngờ tới lại đến anh bắt chuyện với em . Em biết chứ . Biết hết mà ... Là bố mẹ em cầu xin anh hãy quan tâm đến em hơn đúng không ? Là do thời gian của em không còn nhiều đúng không ? họ chỉ muốn em được hạnh phúc cho đến khi vĩnh viễn rời xa cái thế giới này đúng không anh ?

 Anh Tỏ tình với em muốn em làm bạn gái anh nhưng chỉ là do bố mẹ em năn nỉ anh mà thôi ! Nhận lời rồi , anh vẫn không cho em được hạnh phúc . Không một lời chúc ngủ ngon , không một lần đưa đi chơi , không một cử chỉ , không một câu nói . Đã đau nay em lại càng đau hơn . Em cảm giác như thời gian của mình rút ngắn đi không tưởng . Rồi em nhìn thấy anh tay trong tay đi với cô gái khác . Em đã khóc rất nhiều để rồi nàm liệt tại bệnh viện . anh cũng không tới thăm em sao ? 

" Mau chia tay với Hàn Phong đi .  một người sắp chết như cô thì làm sao có thể mang lại hạnh phúc cho anh ấy ? " Cô ta cười ngạo mạn nói 

".... "

Em không nói gì em hiểu rằng yêu là phải chịu đựng . Hi sinh vì người mình yêu . Em cố gắng lê bước khỏi giường , kéo cô ta đi ra ngoài . 

" Thời gian của tôi không còn nhiều nữa ... Xin cô đấy ... Hãy cho tôi ở bên cạnh ... anh ấy ... Được không ? ... Làm ơn ... Xin cô ... " . Cô bật khóc nức nở cầu xin cô  ta . nhưng câu trả lời mà cô nhận được là " Không . Không bao giờ từ cô ta " . Cô ta trừng mắt , cười nham hiểm giả vờ trượt chân ngã cầu thang . Đúng lúc đó anh tới , anh đã thấy , thấy hết rồi . 

Cô ta dáng vẻ đau thương nhìn anh khẽ nói 

" Phong à ... Cô ta ... đẩy em ... " Phía chân cô ta rỉ máu đỏ . Anh ta nhìn thấy càng thêm thêm tức giân quát cô 

" Cô nhìn xem . Cô đã làm gì với Vân Nhi . Đứa bé có làm sao cô đừng hòng có thể cầu xin tôi tha thứ !! " 

" Không ... Phong à ... Không ... Không phải em mà !! "

Cho dù có giải thích thế nào thì anh vẫn không tin em . Anh vội bế cô ta đến phòng cấp cứu để lại mình cô dưới nền đất lạnh . Thất vọng về chính bản thân minh . Cô đã nhiều lần định giải thoát mình nhưng chính anh là động lực để cô sống tiếp . LÀ động lực để cô ở lại với thế giới tàn nhần này . 

' Dòng lệ em đã xoá nhoà , niềm tin hoá đá ! "

Ở trên sân thượng . Nở nụ cười dấu đôi mi buồn em cười trong đau đớn . Tuyết đang rơi , một màu trắng xoá . Người thì vẫn tấp nập . Ôm con tim đang đau nhói này cô buông câu 

" Tạm biệt anh . Thanh xuân của em "

" Con xin lỗi ... Xin lỗi bố mẹ "

" Cảm ơn anh đã cho ... Em biết ... Thế nào là yêu một người "

Vù ... Dưới tầng trệt của bệnh viên mọi người hoảng loạn vì có một cô gái nhảy lầu . Gương mặt cô gái ấy hồng hào nở nụ cười buồn . Tuyết vẫn cứ rơi và mọi thứ vẫn thế vẫn tập nập .


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro