2. Một tên đồ tể?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trong một thị trấn ồn ào trên khi họ mới vào Grand Line, Sanji và Zoro đang thực hiện nhiệm vụ thu thập thông tin. Bầu không khí căng thẳng bao trùm khi họ bước đi trong im lặng, chưa quen với sự hiện diện của nhau.

Đột nhiên, một đứa trẻ chạy ngang qua họ, va vào Zoro. Không kịp suy nghĩ, Zoro rút kiếm và tấn công đứa trẻ. Sanji, chứng kiến cảnh tượng này, lập tức nổi giận.

"Đồ khốn! Cậu đang làm cái quái gì vậy?" Sanji hét lên, đá văng kiếm của Zoro. "Nó chỉ là một đứa trẻ!"

Zoro im lặng, ánh mắt vẫn tập trung vào đứa trẻ đang bỏ chạy.

Sanji tiếp tục, giọng đầy cay đắng: "Tôi đã nghĩ cậu là một kiếm sĩ danh dự. Hóa ra cậu chỉ là một tên đồ tể không có trái tim. Thật sự là con quái vật như người ta đồn đoán."

Ngay lúc đó, "đứa trẻ" bỗng biến hình, lộ ra một tên thợ săn tiền thưởng với con dao đã được tẩm độc. Hắn cười nhạo: "Ngu xuẩn! Mấy người đã mắc bẫy rồi!"

Trước khi Sanji kịp phản ứng, Zoro đã lao tới, chặn đứng đòn tấn công nhắm vào Sanji. Lưỡi dao độc cắm sâu vào vai Zoro.

"Zoro!" Sanji hét lên, nhận ra sai lầm của mình.

Zoro loạng choạng, độc bắt đầu phát tác. "Đầu bếp... cậu phải cẩn thận hơn." anh lẩm bẩm trước khi gục xuống.

Sanji nhanh chóng hạ gục tên thợ săn tiền thưởng, rồi vội vàng đỡ lấy Zoro. Nỗi hối hận và lo lắng tràn ngập tâm trí anh.

"Zoro, tôi xin lỗi. Tôi đã hiểu lầm cậu," Sanji nói, giọng run rẩy. "Hãy cố gắng tỉnh táo, chúng ta sẽ tìm bác sĩ ngay."

Khi bế Zoro chạy đi tìm sự giúp đỡ, Sanji thầm nguyền rủa sự thiếu suy nghĩ của mình. Anh nhận ra rằng mình đã đánh giá Zoro quá vội vàng, và giờ đây, sinh mạng của người đồng đội đang gặp nguy hiểm vì sự hiểu lầm đó.

Sanji chạy qua những con phố đông đúc, Zoro bất tỉnh trong vòng tay anh. Mồ hôi lạnh toát ra trên trán Zoro, và hơi thở của anh trở nên yếu ớt. Sanji cảm thấy nỗi sợ hãi dâng lên trong lòng.

"Cầm cự nhé, đầu tảo," Sanji thì thầm, cố gắng giữ giọng bình tĩnh. "Đừng có chết, không thì tôi sẽ không bao giờ tha thứ cho bản thân đâu."

Cuối cùng, Sanji tìm thấy một phòng khám nhỏ. Anh lao vào trong, gần như hét lên: "Cứu anh ấy với! Anh ấy bị trúng độc!"

Bác sĩ và y tá nhanh chóng bắt tay vào việc. Sanji bị đẩy ra ngoài phòng điều trị, chỉ có thể đứng bất lực nhìn qua cánh cửa kính.

Những giờ tiếp theo trôi qua như cực hình. Sanji không ngừng đi đi lại lại trong hành lang, đầu óc quay cuồng với những suy nghĩ về những lời lẽ cay nghiệt mà anh đã nói với Zoro. Làm sao anh có thể nghi ngờ danh dự của Zoro chứ? Làm sao anh có thể nói rằng Zoro là quái vật?

Cuối cùng, bác sĩ bước ra với vẻ mặt mệt mỏi nhưng nhẹ nhõm. "Chúng tôi đã loại bỏ được phần lớn độc tố. Anh bạn của cậu sẽ ổn thôi, nhưng cần nghỉ ngơi vài ngày."

Sanji thở phào nhẹ nhõm, cảm thấy như một gánh nặng vừa được nhấc khỏi vai. Anh bước vào phòng, nhìn Zoro đang nằm trên giường, vẫn còn bất tỉnh nhưng hơi thở đã ổn định hơn.

Sanji kéo ghế ngồi cạnh giường. "Này, đầu tảo," anh nói khẽ. "Tôi đã sai khi nghi ngờ cậu. Cậu đã cứu mạng tôi, tôi xin lỗi."

Đột nhiên, Sanji cảm thấy một bàn tay yếu ớt nắm lấy cổ tay mình. Anh ngước lên, thấy Zoro đang nhìn mình, mắt hé mở.

"Cậu... nói nhiều quá đấy, lông mày xoắn," Zoro thì thầm, giọng khàn khàn nhưng có chút hài hước.

Sanji bật cười, cảm thấy nhẹ nhõm đến mức gần như muốn khóc. "Đồ ngốc, cậu tỉnh rồi à?"

Zoro gật đầu yếu ớt. "Ừ. Và tôi nghe thấy hết rồi."

Hai người nhìn nhau, một sự hiểu biết mới hình thành giữa họ. Có lẽ đây là khởi đầu của một tình bạn, một sự tôn trọng lẫn nhau mà trước đây họ chưa từng có.

"Nghỉ ngơi đi," Sanji nói, đứng dậy. "Tôi sẽ đi nấu chút gì đó bổ dưỡng cho cậu."

Khi Sanji bước ra khỏi phòng, anh cảm thấy như một chương mới trong mối quan hệ của họ vừa được mở ra. Và lần đầu tiên, anh thấy mong chờ những gì sẽ đến trong tương lai với người đồng đội mới này.

Khi tin tức về sự việc lan đến tai các thành viên khác của băng Mũ Rơm, họ nhanh chóng tập trung tại phòng khám. Nami và Usopp chạy vào trước, vẻ mặt lo lắng hiện rõ.

"Zoro! Cậu ổn chứ?" Nami hỏi, giọng run run.

Usopp nhìn qua lại giữa Zoro và Sanji, cố gắng hiểu tình hình. "Chuyện gì đã xảy ra vậy?"

Sanji, vẫn còn cảm giác tội lỗi, bắt đầu giải thích tình huống. Khi anh kể đến phần Zoro bị đâm để bảo vệ mình, cánh cửa phòng bật mở, và Luffy bước vào, đôi mắt tối sầm vì giận dữ.

"Ai?" Luffy hỏi, giọng trầm xuống một cách đáng sợ. "Ai đã làm điều này với Zoro?"

Sanji nuốt khan, chưa bao giờ thấy thuyền trưởng của mình tức giận đến vậy. "Một nhóm thợ săn tiền thưởng. Chúng đã giả dạng làm đứa trẻ để đánh lừa chúng tôi."

Luffy siết chặt nắm đấm, những đốt ngón tay trắng bệch. "Tôi sẽ tìm ra chúng," anh nói, giọng đầy quyết tâm. "Không ai được phép làm hại nakama của tôi mà không phải trả giá."

"Luffy," Zoro lên tiếng, cố gắng ngồi dậy nhưng bị cơn đau nhói buộc phải nằm xuống. "Đừng làm gì liều lĩnh. Tôi sẽ ổn thôi."

Nhưng Luffy dường như không nghe thấy. Anh quay người, định bước ra khỏi phòng, nhưng Sanji nhanh chóng chặn lại.

"Khoan đã, Luffy," Sanji nói, giọng nghiêm túc. "Đây là lỗi của tôi. Tôi sẽ đi cùng cậu. Chúng ta sẽ tìm ra bọn chúng, nhưng phải làm theo cách đúng đắn."

Luffy nhìn Sanji chằm chằm một lúc, rồi gật đầu. "Được, chúng ta sẽ đi cùng nhau."

Nami bước tới, đặt tay lên vai Luffy. "Tôi cũng đi. Chúng ta cần một kế hoạch, không thể hành động bồng bột được."

Usopp, mặc dù run rẩy, cũng lên tiếng: "T-tôi cũng sẽ giúp. Không ai được phép làm tổn thương bạn bè của chúng ta!"

"Tôi sẽ quay lại sớm," Sanji nói. "Đừng có chết trong lúc tôi đi đấy, Marimo."

Zoro khẽ cười. "Cậu đừng có bị đánh bại trước khi tôi khỏe lại đấy, đầu bếp thối."

Với một cái gật đầu hiểu ý, Sanji rời đi, quyết tâm sửa chữa sai lầm của mình.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro