3. "Cậu là đầu bếp mà lại bất cẩn thế à?"

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trong căn bếp ấm áp của Thousand Sunny, Zoro đang phụ Sanji rửa bát đĩa sau bữa tối. Không khí yên bình, chỉ có tiếng nước chảy và tiếng đĩa va chạm nhẹ nhàng.

Đột nhiên, một tiếng "Ah!" khẽ vang lên từ Sanji. Zoro quay sang, thấy máu đang chảy từ ngón tay Sanji - anh đã vô tình cắt vào tay khi đang rửa một con dao sắc.

"Đồ ngốc!" Zoro càu nhàu, giọng cộc cằn như thường lệ. "Cậu là đầu bếp mà lại bất cẩn thế à?"

Tuy nhiên, hành động của Zoro lại hoàn toàn trái ngược với giọng nói của anh. Với một sự nhanh nhẹn đáng ngạc nhiên, Zoro đã nắm lấy tay Sanji, kéo nó dưới vòi nước.

"Để tôi xem nào," Zoro lẩm bẩm, mắt nheo lại tập trung khi kiểm tra vết thương.

Sanji đứng im, quên mất cơn đau từ vết cắt. Anh chỉ có thể tập trung vào khuôn mặt của Zoro - đôi mắt xanh xám đang chăm chú nhìn vào tay mình, đôi mày nhíu lại trong lo lắng, và đôi môi mím chặt trong tập trung.

Zoro nhẹ nhàng lau sạch vết thương, động tác của anh cẩn thận đến mức khó tin đối với một kiếm sĩ có đôi tay chai sạn. Sanji cảm nhận được sự ấm áp từ bàn tay Zoro, một cảm giác an toàn lạ lùng lan tỏa trong lòng.

"May mà không sâu lắm," Zoro nói, giọng nhẹ nhõm. Anh với lấy hộp cứu thương gần đó, lấy ra một miếng băng cá nhân.

Khi Zoro cẩn thận quấn băng quanh ngón tay Sanji, đầu bếp tóc vàng cảm thấy tim mình đập nhanh hơn. Anh chưa bao giờ thấy Zoro nhẹ nhàng đến vậy, chưa bao giờ nhìn thấy vẻ lo lắng chân thành này trên gương mặt thường ngày cau có của anh ta.

"Xong rồi," Zoro nói, nhìn lên và bắt gặp ánh mắt của Sanji.

Trong khoảnh khắc đó, Sanji cảm thấy như thể thế giới xung quanh biến mất. Chỉ còn lại anh, Zoro, và cảm giác ấm áp từ bàn tay vẫn đang giữ lấy tay mình. Sanji nhận ra rằng anh đã rơi sâu hơn vào tình yêu với người đàn ông trước mặt mình - một tình cảm mà anh không thể, và không muốn thoát ra.

"Cảm ơn," Sanji nói khẽ, giọng anh hơi run.

Zoro gật đầu, vẫn chưa buông tay Sanji ra. "Cẩn thận hơn đi, lông mày xoắn. Tôi không muốn thấy cậu bị thương."

Sanji mỉm cười, cảm thấy trái tim mình ấm áp lạ thường. "Tôi sẽ cố gắng." anh đáp, biết rằng từ giờ, anh sẽ cẩn thận hơn - không chỉ vì bản thân, mà còn vì không muốn thấy vẻ lo lắng đó trên gương mặt Zoro một lần nữa.

Họ đứng đó thêm một lúc, không ai nói gì, chỉ đơn giản tận hưởng sự gần gũi và ấm áp của khoảnh khắc này. Sanji biết rằng, dù có chuyện gì xảy ra, anh sẽ luôn trân trọng ký ức về đôi tay mạnh mẽ nhưng dịu dàng của Zoro, và ánh mắt lo lắng chân thành mà anh chưa từng thấy trước đây.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro