21. Gia đình Sanji

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trong một nhà tù tạm thời của hải quân, Sanji và Zoro bị trói bằng xích sắt, lưng tựa vào nhau. Không khí ẩm ướt và tối tăm bao trùm căn phòng nhỏ. Sanji, dường như muốn phá tan sự im lặng, bắt đầu vu vơ hát một giai điệu quen thuộc từ North Blue.

Zoro im lặng lắng nghe, thỉnh thoảng khịt mũi khi Sanji hát sai một nốt nào đó. Tuy nhiên, anh không nói gì, chỉ tập trung vào việc tìm cách thoát ra.

Đột nhiên, cánh cửa mở ra. Một sĩ quan hải quân bước vào, ánh mắt dừng lại ở Sanji.

"Chờ đã," gã nói, "Tôi nhận ra cậu rồi. Cậu là Vinsmoke Sanji, phải không?"

Sanji ngừng hát ngay lập tức. Zoro cảm nhận được cơ thể Sanji bỗng cứng đờ.

Viên sĩ quan tiếp tục: "Chúng tôi sẽ liên lạc với gia đình Vinsmoke. Chắc chắn họ sẽ muốn chuộc lại cậu."

Zoro cảm nhận được Sanji đang run rẩy. Mặc dù không thể nhìn thấy mặt nhau, anh có thể cảm nhận được nỗi sợ hãi đang lan tỏa từ người bạn đồng hành.

"Này," Zoro lên tiếng, giọng trầm và đầy đe dọa, "đừng có mơ mộng. Chúng tôi sẽ thoát ra khỏi đây trước khi các người kịp làm bất cứ điều gì."

Viên sĩ quan cười khẩy: "Ồ, tự tin quá nhỉ? Chúng ta sẽ xem."

Khi cánh cửa đóng lại, Sanji vẫn im lặng, hơi thở của anh trở nên gấp gáp.

"Oi, đầu bếp," Zoro nói nhỏ, "cậu ổn chứ?"

Sanji không trả lời ngay. Phải mất một lúc, anh mới lấy lại được giọng nói: "Zoro... tôi không thể quay lại đó. Tôi không thể..."

Zoro không biết nhiều về gia đình Sanji. Anh chỉ biết rằng đó là một chủ đề mà Sanji luôn tránh né. Nhưng giờ đây, nghe giọng nói đầy sợ hãi của Sanji, Zoro biết rằng có điều gì đó rất tồi tệ đã xảy ra.

"Này," Zoro nói, giọng anh trở nên dịu dàng hơn bình thường, "nghe này, mày xoắn. Tôi không biết chuyện gì đã xảy ra giữa cậu và gia đình cậu. Nhưng tôi có thể đảm bảo với cậu một điều: họ sẽ không có được cậu. Không bao giờ."

Sanji im lặng một lúc, rồi hỏi nhỏ: "Làm sao cậu có thể chắc chắn như vậy?"

Zoro mỉm cười, mặc dù Sanji không thể nhìn thấy: "Bởi vì cậu là đầu bếp của băng Mũ Rơm. Cậu nghĩ người khác sẽ chịu nổi sức ăn của Luffy sao?"

Sanji cảm thấy một luồng ấm áp lan tỏa trong lồng ngực. Anh không nói gì, nhưng Zoro cảm nhận được cơ thể Sanji dần thư giãn.

"Giờ thì," Zoro nói, giọng trở nên quyết tâm, "hãy nghĩ cách thoát ra khỏi đây nào. Cậu không muốn để Luffy phá nát cả hòn đảo để cứu chúng ta, phải không?"

Sanji thấp giọng: "Cảm ơn, Marimo."

Và thế là, trong bóng tối của nhà tù, hai người bắt đầu lên kế hoạch thoát thân, với một sự thấu hiểu và gắn kết mới mẻ giữa họ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro