22. Cà vạt

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Một buổi sáng trong lành trên hòn đảo họ vừa ghé qua, Sanji đang đi mua thực phẩm cho băng Mũ Rơm. Anh cẩn thận lựa chọn từng món, đảm bảo chất lượng tốt nhất cho bữa ăn của đồng đội. Zoro, dù miễn cưỡng, đã được giao nhiệm vụ xách đồ phía sau.

Khi đi ngang qua một cửa hàng quần áo, ánh mắt Sanji bị thu hút bởi một chiếc cà vạt sang trọng được trưng bày trong vitrine. Chiếc cà vạt màu xanh navy với những đường vân tinh tế, trông rất hợp với phong cách lịch lãm của anh.

Sanji dừng lại, ngắm nghía chiếc cà vạt một lúc lâu. Anh đưa tay vào túi, lấy ra ví tiền và đếm số tiền còn lại. Khuôn mặt anh thoáng vẻ thất vọng khi nhận ra mình không đủ tiền để mua nó.

Zoro, đứng phía sau, nhận thấy sự thay đổi trong thái độ của Sanji. Anh nghe thấy Sanji lẩm bẩm: "Mình đã dùng hết tiền để mua thực phẩm rồi..."

Zoro nhớ lại những lần anh bắt gặp Sanji ăn ít hơn mọi người, hoặc thậm chí bỏ bữa. Lúc đó anh không hiểu, nhưng giờ thì anh đã biết - Sanji đã dùng cả phần tiền của mình để mua thực phẩm chất lượng cho cả băng.

Sanji thở dài, luyến tiếc nhìn chiếc cà vạt lần cuối rồi quay đi: "Đi thôi, Marimo. Còn nhiều thứ phải mua lắm."

Khi họ đi được một đoạn, Zoro đột nhiên nói: "Này đầu bếp, tôi quên mua một thứ. Cậu đi trước đi, tôi sẽ bắt kịp sau."

Sanji nhướng mày ngạc nhiên: "Cậu chắc chứ? Đừng có lạc đường đấy."

"Tch, im đi," Zoro cằn nhằn, rồi quay lại hướng cửa hàng quần áo.

Khi Zoro quay lại, anh thấy Sanji đang đứng đợi ở góc phố, vẻ mặt hơi lo lắng.

"Cậu mua gì vậy?" Sanji hỏi, tò mò nhìn túi nhỏ trong tay Zoro.

Zoro ném túi cho Sanji: "Cho đấy."

Sanji bắt lấy túi, ngạc nhiên mở ra và thấy chiếc cà vạt anh vừa ngắm nghía trong đó. Anh ngước lên nhìn Zoro, không tin nổi vào mắt mình.

"Marimo... sao cậu..."

Zoro quay mặt đi, cố giấu vẻ bối rối: "Đừng có hiểu lầm. Tôi chỉ không muốn nhìn cái mặt buồn thiu của cậu nữa thôi. Nó làm tôi khó chịu."

Sanji im lặng một lúc, rồi mỉm cười ấm áp: "Cảm ơn, Marimo."

Zoro chỉ khịt mũi đáp lại, nhưng khóe miệng anh hơi nhếch lên: "Đừng có sến súa thế. Đi thôi, còn phải về tàu nữa."

Khi họ tiếp tục đi, Sanji cẩn thận cất chiếc cà vạt vào túi áo, gần trái tim mình. Anh liếc nhìn Zoro, cảm thấy một cảm giác ấm áp lan tỏa trong lồng ngực. Có lẽ, Sanji nghĩ, tên đầu rêu này không đến nỗi vô tâm như anh vẫn tưởng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro