33. "Đúng là hai tên ngốc."

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nami bước vào bếp, gương mặt cau có và mái tóc cam rối bù. "Tên Zoro đó," cô càu nhàu, "lại quên thay ca trực với tôi rồi."

Sanji đang đứng trước bếp, xoay người lại khi nghe tiếng Nami. Anh bỗng trở nên luống cuống, gần như đánh rơi cái chảo đang cầm trên tay.

"N-Nami-san!" Sanji lắp bắp, mặt hơi ửng đỏ. "Xin lỗi, là lỗi của tôi. Nami-san ngồi xuống ăn sáng đi, tôi sẽ đi trực thay."

Nami nheo mắt nhìn Sanji, vẻ ngạc nhiên hiện rõ trên gương mặt. "Hả? Sao cậu lại trực thay cho Zoro?"

Sanji quay lại với bếp, cố giấu vẻ mặt đang đỏ bừng. "À, không có gì đâu Nami-san. Chỉ là... tôi nợ tên đầu tảo đó một chuyện nhỏ thôi."

Nami ngồi xuống bàn, vẫn không hết nghi ngờ. "Chuyện nhỏ gì mà khiến cậu phải trực thay cho hắn vậy?"

Sanji đặt đĩa thức ăn trước mặt Nami, tránh ánh mắt của cô. "Thật sự không có gì đâu Nami-san. Nami-san cứ thưởng thức bữa sáng đi nhé."

Nhưng Nami không dễ bỏ qua. Cô nhìn chăm chăm vào Sanji, khiến anh càng thêm bối rối.

Cuối cùng, Sanji thở dài, đầu hàng. "Được rồi. Tối qua... chúng tôi ngồi ngắm trăng trên boong tàu. Và tôi... tôi đã ngủ gục trên vai Zoro. Cậu ấy đã ngồi yên suốt đêm để không đánh thức tôi."

Nami mở to mắt, rồi bật cười. "Ôi trời, hai cậu thật sự..."

Sanji xua tay, mặt đỏ như gấc. "Không phải như Nami-san nghĩ đâu! Chỉ là... chúng tôi đang trò chuyện và tôi mệt quá nên..."

Nami mỉm cười tinh quái. "Được rồi, được rồi. Tôi hiểu mà. Nhưng Sanji này, cậu không cần phải xấu hổ đâu. Đó là một hành động rất đáng yêu đấy."

Sanji ậm ừ không nói gì, vội vàng quay lại với công việc nấu nướng. Nhưng Nami có thể thấy rõ tai anh đang đỏ bừng.

Khi Sanji rời khỏi bếp để đi trực, Nami nhìn theo với nụ cười trên môi. "Đúng là hai tên ngốc." cô lẩm bẩm, lắc đầu đầy thích thú trước tình huống này.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro