38. "Đây là do Enel phải không?"

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ánh trăng bạc phủ lên boong tàu Going Merry, tạo nên những bóng đổ dài và mềm mại. Đêm đã khuya, hầu hết thành viên băng Mũ Rơm đã chìm vào giấc ngủ sau cuộc phiêu lưu đầy kinh hoàng và kỳ diệu tại Skypiea. Chỉ còn Zoro đứng gác, ánh mắt anh lơ đãng nhìn ra biển cả mênh mông.

Tiếng bước chân nhẹ nhàng vang lên phía sau lưng Zoro. Anh không cần quay lại cũng biết đó là ai - mùi thuốc lá quen thuộc đã tiết lộ danh tính của người mới đến.

"Oi, đầu tảo." giọng Sanji cất lên, hơi khàn đục vì mệt mỏi. "Cậu không ngủ à?"

Zoro chỉ khẽ nhún vai, vẫn không quay lại. "Ai đó phải canh gác chứ."

Sanji tiến lại gần, đứng cạnh Zoro, tựa người vào lan can. Anh rút ra một điếu thuốc, định châm lửa thì đột nhiên rít lên một tiếng đau đớn, điếu thuốc rơi xuống sàn tàu.

Zoro quay phắt sang, ánh mắt thoáng chút lo lắng. "Cậu sao vậy?"

Sanji cố gắng giấu đi cơn đau, nhưng đã quá muộn. Zoro nhanh chóng nắm lấy cổ tay Sanji, kéo tay áo lên và phát hiện một vết thương dài, đỏ rực như bị sét đánh.

"Đây là..." Zoro lên tiếng, giọng trầm xuống.

"Không có gì đâu," Sanji cố rút tay lại, nhưng Zoro giữ chặt. "Chỉ là vết xước thôi."

"Vết xước cái quái gì." Zoro gầm gừ, ánh mắt sắc lẹm. "Đây là do Enel phải không? Tại sao cậu không nói gì?"

Sanji im lặng một lúc, rồi thở dài. "Mọi người đã có quá nhiều thứ phải lo rồi. Tôi không muốn làm họ thêm phiền lòng."

Zoro nhìn Sanji chăm chú, cảm giác tức giận và... một thứ gì đó khác, mềm mại hơn, dâng lên trong lòng. "Cậu là một tên ngốc, biết không?"

Sanji cười khẽ, rút tay lại và lần này Zoro để anh làm vậy. "Có lẽ vậy."

Họ đứng im lặng bên nhau một lúc, cho đến khi Zoro lên tiếng, giọng anh trầm xuống: "Tôi đã không đủ mạnh."

Sanji quay sang nhìn Zoro, ngạc nhiên trước lời thú nhận bất ngờ này.

"Nếu tôi mạnh hơn," Zoro tiếp tục, "có lẽ đã không ai bị thương. Có lẽ cậu đã không phải chịu đựng vết thương này."

Sanji nhìn Zoro, ánh mắt dịu dàng hơn bao giờ hết. "Oi, đầu tảo" anh nói nhẹ nhàng, "cậu đã làm tất cả những gì có thể. Chúng ta đều vậy. Và nhìn xem, chúng ta đã chiến thắng, phải không?"

Zoro im lặng, nhưng Sanji có thể thấy vai anh thả lỏng đi một chút.

"Hơn nữa," Sanji tiếp tục, giọng mang chút tinh nghịch, "nếu cậu trở nên quá mạnh, tôi sẽ phải cố gắng nhiều hơn để đuổi kịp cậu đấy. Cậu không muốn tôi phải vất vả như vậy, đúng không?"

Điều đó cuối cùng cũng khiến Zoro bật cười, một tiếng cười nhẹ nhàng và chân thành. "Như thể cậu có thể đuổi kịp tôi vậy, đầu bếp yếu đuối."

Sanji mỉm cười, đấm nhẹ vào vai Zoro. "Cứ mơ đi."

Họ đứng đó, bên nhau dưới ánh trăng, không cần nói thêm lời nào nữa. Đêm dần trôi, và cùng với nó, nỗi lo lắng và tự trách cũng tan biến, để lại một cảm giác ấm áp, một sự hiểu biết sâu sắc giữa hai người.

Sanji biết rằng vết thương của anh sẽ lành, và Zoro hiểu rằng anh không đơn độc trong cuộc hành trình trở nên mạnh mẽ hơn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro