1.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sở Ngọc thu người trong góc phòng, gương mặt trắng bệch, cả người toàn vết đỏ chit chít nhìn đến thương tâm. Anh quay đi, còn kịp để lại cho cô một giọng nói lạnh lẽo:
  - Thu lại bộ dáng của cô rồi cút khỏi mắt tôi đi
   Sở Ngọc là con gái nhà nho giáo, từ nhỏ đã sống trong vòng tay bảo bọc của cha mẹ. Cha cô là chủ tịch một tập đoàn nhỏ của thành phố. Năm trước, tập đoàn của cha cô rơi vào tình trạng khủng hoảng tài chính trầm trọng. Trong lúc nguy nan, Vương Thiên Hàn- giám đốc tập đoàn thương nghiệp lớn đứng nhất nhì thành phố đã đưa ra một cuộc trao đổi. Anh ta sẽ cứu công ty của cha cô với điều kiện cô làm vợ anh. Sở Ngọc là một cô gái xinh đẹp, gương mặt cô hoàn hảo mọi góc cạnh.
  Thiên Hàn đem cô về nhà làm một vật che mắt, một người vợ không có danh phận, còn đặc biệt ưu ái không cho cô ra ngoài. Anh nói, nếu cô ra ngoài, người ngoài thấy được nhất định sẽ chê cười anh. Từ lúc cưới cô về anh chưa từng đụng đến cô, anh cũng chẳng có cảm giác gì với cô cả. Anh cưới cô về để cha mẹ anh không cằn nhằn về việc vợ con. Anh lên phòng đưa mắt nhìn cô chán ghét, mỗi lần có chuyện không vui anh liền đem cô ra đánh đập. Còn cô lúc nào cũng mỉm cười mỗi khi thấy anh, để mặc cho bản thân bị hành hạ vì cô nghĩ cô như vậy anh sẽ vui hơn.
  Hôm nay, tròn một năm cô về làm vợ anh. Cô nấu những món anh thích bày sẵn ra bàn đợi anh về, hi vọng anh cũng không chán ghét đến mức đem nó đổ đi. Cô chờ anh đến tận khuya vẫn không thấy anh về, đưa mắt nhìn bàn đồ ăn đã nguội lạnh kia mà thở dài. Cô định lên phòng ngủ, thì nghe tiếng anh về. Cô vừa quay ra đã thấy anh cùng một nữ nhân khác bước vào nhà. Thấy cô anh nhìn một cái rồi nhìn sang cô gái đang bên cạnh mình :
  - Mình lên phòng em nha
Anh dẫn cô gái đó lên phòng, để mặc cô đứng chôn chân ở phòng khách. Tiếng rên rỉ, hoang ái của hai người bọn họ đem cô trở về hiện tại. Cô không khóc, cô còn cười. Cười vì sự ngu ngốc của bản thân còn định chúc mừng 1 năm ngày cưới với anh. Cô quên rằng từ đầu anh đâu xem cô là vợ.
  Cô để lại cho anh một bức thư ngắn : " Vương Thiên Hàn, cảm ơn anh đã cho em biết thế nào là yêu, thế nào là đau khổ. Em xin lỗi nhưng em không thể sống như vầy được nữa. Đơn li hôn em ký rồi, em để ở đây. Em xin lỗi, em yêu anh "
  Cô chạy ra khỏi nhà, tim cô đau nhói từng cơn. Sở Ngọc vì sao mày còn ngu ngốc tới vậy ? Vì sao mày có thể yếu đuối đến như vậy? Rõ ràng đã cố gắng đừng để phạm sai lầm, tại sao cuối cùng vẫn là lầm đường lạc lối ?
  Đã không yêu, vậy mà còn để bắt cô chịu một đoạn tình duyên đau khổ như vậy.
  Vương Thiên Hàn, anh thật sự rất nhẫn tâm...
  Sở Ngọc rơi nước mắt. Từng giọt từng giọt, trái tim cô đau đớn, cả người dường như rơi vào trạng thái vô thần. Cô cứ đi lặng lẽ, vừa đi vừa rơi nước mắt, bộ dạng thương tâm đến cùng cực. Bước giữa lòng đường, một tiếng còi xe kéo dài khiến cô thất thần...
Tạm biệt anh ! Vương Thiên Hàn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro