2.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sở Ngọc mơ mơ màng màng mở mắt ra. Xung quanh là 1 màu trắng tinh khiết và bao trùm không khí là mùi thuốc khử trùng nồng nặc. Cô ngơ ngác đưa mắt nhìn xung quanh.
  - Đây là đâu ? _ Cô hoảng hốt hét lên
  - Đây là bệnh viện thành phố _ Cô y tá túc trực ở phòng cô lên tiếng
  - Bệnh viện... bệnh viện. _ Cô ngơ ngác lẩm bẩm mấy từ bệnh viện.
  - Cô à ! Cô tên gì? _ Cô y tá hỏi
  - Sở Ngọc. Ai đưa tôi vào đây?
  - Một người dân họ đưa cô vào, cô gặp tai nạn xe bị thương rất nặng.
  Sau tai nạn xe hôm đó, cô cái gì nên nhớ thì nhớ, cái gì nên quên cũng quên hết. Cô hiện tại chỉ biết mình là Sở Ngọc cô con gái ngoan hiền nhà họ Sở. Trong ký ức cô bây giờ chưa từng xuất hiện con người tên Vương Thiên Hàn. Ba mẹ cô thấy con gái mình bị hành hạ như vậy không khỏi đau lòng nên đem cô giấu trong nhà không cho cô gặp lại con người tàn nhẫn đó.
  Sau cái đêm Thiên Hàn đưa ả đàn bà kia về nhà, sáng hôm đó anh nhìn thấy bức thư kèm tờ đơn ly hôn đặt trên bàn. Lúc đó Vương Thiên Hàn vừa tức giận, vừa lạc lõng như mất đi một cái gì đó rất quan trọng. Từ ngày đó trở đi, giám đốc Vương Thiên Hàn trước kia đã lạnh, hiện tại lạnh như băng. Mỗi ngày, anh vùi đầu vào công việc cố gắng đẩy hình bóng cô gái nhỏ ra khỏi đầu mình. Chiều về, căn nhà lạnh tanh không còn nụ cười ấm áp của người nào đó mỗi khi thấy anh về, không còn bàn đồ ăn nóng hổi chuẩn bị sẵn trên bàn chờ anh về dù bản thân chưa từng đụng đến nhưng ngày nào cũng vậy, chỉ cần nhìn sẽ thấy những món anh rất thích. Anh thừa nhận rồi, anh thật sự nhớ cô, nhớ cô gái nhỏ với nụ cười ấm áp dù có bị anh hành hạ đến mức nào nụ cười luôn nở trên môi. Được rồi, anh thừa nhận bản thân mình yêu cô rồi. Nhưng bây giờ nhận ra thì được gì nữa đây ? Tìm cô ! Anh đã lục tung cả cái thành phố này lên vẫn không tìm thấy thân ảnh bé nhỏ đó đâu. Đến nhà cô, ba mẹ cô bảo cô từ lúc được gã đi chưa từng về nhà. Anh cảm thấy bản thân mình bị như bây giờ là đáng, rất đáng. Bao nhiêu đây đâu có là gì so với những đòn roi anh đánh vào cô. Bị người mình yêu đánh đập thì còn gì đau bằng nữa.
  Hôm nay, anh lang thang trên con phố nhỏ. Vừa bước đến trước cửa 1 tiệm cà phê nhỏ nằm ở góc đường. Anh nhìn thấy thân ảnh quen thuộc, thật sự quen lắm. Anh chạy đến nắm lấy tay cô gái nhỏ đó :
  - Sở Ngọc tìm thấy em rồi
  - Anh à, anh là ai vậy ? _ Cô gái quay lại nhìn anh ngạc nhiên 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro