Ngược

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Người ta nói, con người chính là sẽ có một lúc rất ngốc nghếch

Người ta nói, thanh xuân chỉ là có một lần duy nhất trong đời

Người ta nói, lúc còn trẻ dành trọn tình yêu cho một người chính là điều lãng mạn nhất.

...


Cô, chính là một người như thế, dành trọn mười năm thanh xuân dành tặng cho anh, một năm yêu nhau, chín năm chờ đợi.

Ngày anh về nước, một tay cầm tấm bằng tốt nghiệp bác sĩ loại xuất sắc, tay còn lại... chính là cầm tay một cô gái trẻ đôi mươi vô cùng xinh đẹp...

Cô, chính là một người rất ngốc, cô tự nhận như thế, và sự thật chính là cứ như thế chứng minh một chân lý mà ngàn đời sau cũng không thể sửa đổi nỗi – cô, chính là lực bất tòng tâm nhìn tay anh dắt tay cô gái ấy bước vào lễ đường, tuyên thệ trước chúa, trao nhẫn cưới cho nhau, sau cùng đã trao cho nhau một nụ hôn thật ngọt ngào trước sự chúc phúc của những quan khách tham gia lễ cưới, đương nhiên, trong số những người đó cũng có cô...

Có người bạn cũ ở phương nam biết tin, lo lắng dùng điện thoại hỏi thăm cô có sao không, cô cũng không nhớ lúc đó mình đã nói gì nữa, chỉ nhớ lúc cuối cùng trước khi kết thúc cuộc nói chuyện, cô đã cười thật tươi, thật vui vẻ nói rằng:

– Mình không hận anh ấy, mình cảm thấy rất hạnh phúc, vì mình... cuối cùng đã có thể buông tay anh ấy rồi...

Vừa nói câu đó xong được vài giây thì cô đã bấm nút kết thúc màu đỏ tươi trên màn hình điện thoại. Cứ thế chấm dứt cuộc trò chuyện của hai người –  một người ở phương nam, một người ở phương bắc.

Cô đặt chiếc điện thoại lên chiếc bàn đặt ly cà phê đã nguội ở bên cạnh, chân đặt dưới sàn hơi dùng sức xoay cái ghế về hướng ban công –  nơi cô có thể nhìn thấy trọn vẹn khung cảnh về đêm tuyệt đẹp đầy ánh sáng lấp lánh của thành phố. Nụ cười thoải mái vui vẻ trên môi vẫn không dứt, một giọt lệ khẽ lăn dài trên gò má láng mịn trắng trẻo...

Cô, cuối cùng cũng có thể tự giải thoát cho chính mình rồi...

Khi đó, cô đã hai mươi sáu tuổi...

...

Hai năm sau. Trong lúc cô đang ngẩn người ngắm ánh tà dương đang dần dần lặn xuống khỏi tầm mắt thì chợt một bàn tay to lớn hơi xạm đen đặt lên vai cô, sau đó còn lắc lắc vài cái thật nhẹ như muốn làm cô tỉnh mộng. Cô nhịn không được liền hơi nhếch môi lên một chút, bàn tay trắng nõn khẽ đặt nhẹ lên bàn tay đang run lắc trên vai cô, đầu khẽ dựa lên gối dựa ở phía sau, ánh mắt phượng tinh anh nhìn lấy cái cằm bóng lưỡng của người đàn ông nọ, ánh mắt người ở trên cũng cùng lúc nhìn đến cô, ánh mắt hai bên chạm nhau, anh ta liền cười nhe răng toe toét, trông rất là ngốc nghếch.

Được một lúc, anh ta mở miệng trầm khàn vừa cười vừa hỏi cô:

– Ái Ái, em làm gì mà ngẩn người vậy =3= Có phải hay không nhớ anh?

Môi cô hơi trề ra, tỏ vẻ có chút không đồng ý với trí tưởng tượng cao siêu của anh ta.

Anh ta cũng làm động tác trề môi lại với cô, lại một lúc, dường như nghĩ ra cái gì, mi tâm xinh đẹp khẽ nhăn lại, có chút không vui nói:

– Có phải em nhớ đến tên kia hay không? Ái Ái, sao em lại gật đầu chứ hả! Em thật sự nhớ đến tên kia sao!!?? Em đừng cười nữa mà~~~

Cô hai tay ôm bụng cười đến mức muốn nội thương, vừa cười vừa lấy tay xoa nắn đôi gò má đang phồng lên trông rất đáng yêu của anh ta, lời nói ra rất là khoa trương:

– A Xuân à, anh thật là đáng yêu quá đi <3

Nhìn thấy cô như thế, anh liền biết mình bị lừa, không biết xả giận chỗ nào chỉ còn cách đành dậm chân lên sàn, miệng lải nhải nói nhỏ:

– Ái Ái xấu xa...

Cô giả ngu nghe không rõ hơi hướng tai đến gần miệng hắn, kéo dài hỏi:

– A Xuân nói gì~ Ái Ái em nghe không rõ a~

Anh ta thấy thế, tia ranh ma nơi đáy mắt liền lóe sáng lên, môi khẽ nhếch như nghĩ ra âm mưu gì đấy, miệng cũng thật là phối hợp nói lại lần nữa, tuy không lớn nhưng cũng đủ để cô nghe:

– Anh chính là muốn nói...

Cô vui vẻ tung hứng theo:

– sao a~

Môi anh ta cười một cái thật tươi, bàn tay khẽ hướng túi quần đưa ra một hộp nhỏ, sau đó nói:

– ... A Xuân anh muốn em làm vợ của anh mãi mãi...

Cô còn đang trừng to mắt vì "lời nói đùa" quá mức chân thực của anh ta thì đã thấy một chiếc hộp đã được nâng lên xuất hiện trước mặt cô, một ngón tay nhấn một cái nút nhỏ trên hộp, nắp hộp liền mở bật ra, trong đó có gắn lấy một chiếc nhẫn bạc đính kim cương tuyệt đẹp...

Cô đã khóc, khóc vì cảm động, người đàn ông ngốc nghếch này cầu hôn cô...

Nhìn cô khóc, anh khẽ thở dài một hơi...

Anh lại không thể ngăn cô khóc nữa rồi...

Đôi cánh tay giang ra ôm trọn lấy thân thể nhỏ bé mỏng manh đang run rẩy không ngừng của cô, cánh mũi cao thẳng khẽ dụi dụi lên mái tóc mềm mại của cô, khẽ nói:

– Anh hứa sẽ trọn đời yêu em, em, có thể đồng ý lấy anh không...

Chờ mãi, trong lòng cũng có chút sốt ruột, anh tuy nói thế nhưng anh cũng không hoàn toàn nắm chắc việc cô có chấp nhận lời đề nghị này hay không, thật lòng anh rất sợ...

Lại chờ được một lúc, một cái gật đầu khẽ tựa như không có đã làm anh vỡ òa vì hạnh phúc.

Anh, cuối cùng cũng có thể có cô rồi...

...

Thanh Xuân, người đàn ông hôm nay dắt tay cô vào lễ đường chính là người bạn thanh mai trúc mã của cô từ hồi mẫu giáo cho đến khi sơ trung, sau đó gia đình cô có chuyển đi nơi khác nên cũng không còn liên lạc được với anh nữa, lúc chuyển đến nơi mới, cũng là lúc cô gặp Nam Diệp Thuật, anh ta hơn cô ba tuổi, một lần gặp mặt, chính là dây dưa không ngừng kéo dài suốt mười năm ròng rã, rồi cho đến cuối cùng chỉ còn cách nhìn anh ta kết duyên vợ chồng cùng cô bé ngây thơ Tiểu Ngọc, lúc đó mới học năm nhất đại học Melbourne, đồng thời cũng từng là học sinh được anh ta dạy kèm lúc còn đang làm gia sư ở bên Úc.

Sau khi dự đám cưới của anh ta xong thì cô vẫn lại tiếp tục lao đầu vào công việc trợ lý của mình ở một cơ quan nhà nước. Đương nhiên rồi! Tâm cô buồn, nhưng thân thể của cô cũng cần phải có tiền để đủ bồi bổ cho tâm hồn cô buồn tiếp chứ!

Kéo dài như thế được nửa năm, trong một dự án liên doanh của nhà nước với tập đoàn xây dựng nổi tiếng ở trong nước thì cô vô tình gặp lại anh, lúc đó anh ta đang làm quản lý cấp cao cho tập đoàn đó, nghe đâu tốt nghiệp ở một trường đại học rất có tiếng tâm bên Anh, mới học năm hai thôi đã nhận được lời mời gọi về làm cho tập đoàn này.

Aiz, người với người, chính là khác nhau ở trí thông minh, cô cảm thấy thật bi thống!!!

Hai bên gặp nhau, trong chớp mắt liền nhận ra thân phận thanh mai trúc mã của đối phương. Một tràng chào hỏi khách khí, sau đó... sau đó cô đây cũng không nhớ nữa, chẳng qua chính là một tràng dài cô chạy hắn đuổi vô cùng gắt gao hiểm hóc, cuối cùng thỏ con cô đây chỉ còn cách bi thống gào khóc ngoan ngoãn nằm trong cái mõm sói gian trá của anh, cô hận mình yếu đuối!

Đương nhiên, một phần cũng là do cô tự nguyện, nếu không thì anh ta đừng hòng đụng vô được cô, Khả Ái lại tiếp bi thống cho cuộc đời mình lần hai, ngaooooo!!!

Cưới nhau được một năm, cô và anh cũng sinh được một tiểu tử khá lá kháu khỉnh, có điều... cô lại bi thống lần ba!!!

Tại sao nó sở hữu nhan sắc của cô nhưng lại thụ hưởng lấy cái sự gian trá của anh ta nha! Cô hảo thật sự muốn có được một tiểu hài tử khả ái như anh ta nhưng lại điềm đạm đáng yêu như cô nha! *tác giả nghi ngờ*

Vợ chồng cô về sau chính là như thế sống cực kỳ vui vẻ hạnh phúc... đúng, chính là vui vẻ đấy... Con tác giả kia! Nhìn gì mà nhìn!

...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro