Ngược

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hắn từng nói mọi sinh linh trên thế gian đều bình đẳng như nhau...

"Ngươi là ai?"

Nam tử xa lạ trước mặt đầy phòng bị nhìn ta...

Ta tròn mắt, nghiêng đầu quan sát hắn, ta đang suy nghĩ...có nên nói cho hắn biết...đây là núi của ta hay không...?


Lần đầu chúng ta gặp nhau là thế...hắn là thái tử trên thiên giới...còn ta...là yêu hồ ngàn năm dưới trần gian...

"Ngươi sống một mình trong suốt mấy ngàn năm qua thật sao?" hắn trừng mắt nhìn ta, giống như việc ta nói vừa rồi rất lạ...

Ta khẽ gật đầu, chậm rãi đưa khăn lên lau mặt cho hắn...

"Ngươi không cảm thấy cô đơn sao?"

Ánh mắt hắn nhìn ta có chút thương hại, ta lẳng lặng nhìn hắn, cảm thấy việc hắn nói vừa rồi thật sự rất khó hiểu, cô đơn? Đã từ lâu lắm rồi...ta đã không còn hiểu...cảm xúc của con người bình thường...là như thế nào nữa...

...

"Ta sẽ sống ở đây..." hắn ngồi trên sàn gỗ, nhìn cánh hoa đào theo gió bay đi...

Ta nhíu mày nhìn hắn "Ngươi không về thiên giới, ở đây với một yêu hồ như ta để làm gì?"

"Tiên nhân thì sao? Yêu hồ thì sao? Mọi sinh linh trên thế gian này đều bình đẳng như nhau thôi..."  hắn cười nhạt, lời nói ẩn chứa ít nhiều gì cảm xúc, ta chợt nghĩ...thần tiên vốn bạc tình...nhưng hắn...lại có chút khác biệt...

Thời gian thấm thoát trôi qua...ta và hắn...ở cạnh nhau cũng đã hơn 200 năm...

"Có lẽ...cũng đến lúc ta quay về rồi..." ngày hôm ấy, lời nói vô ý của hắn...khiến ta cảm thấy giật mình...

Ta lẳng lặng nhìn hắn, bàn tay thoáng run rẩy chạm nhẹ lên mặt hắn, ta có chút đau...chỉ có chút đau thôi...có lẽ ngay từ đầu...ta đã biết sẽ có kết cục như thế này...

"Bạch Nhược?"

Nghe được tiếng gọi của hắn, ta hoàn hồn, nhẹ à một tiếng, ta mỉm cười nhìn hắn, đến ta cũng cảm thấy lạ với cảm xúc hiện tại của mình...giá như ta cứ mãi lạnh nhạt vô tình như lúc xưa thì tốt biết mấy...

"Chúc ngươi thượng lộ bình an..."

Đáng lẽ lúc đó...ta không nên để hắn đi...

100 năm sau...

Ta xuống trần gian...

Bắt gặp hắn tay trong tay với nữ nhân khác...

Ta thoáng run rẩy, thân thể trong vô thức tự động tránh mặt hắn...

"Bạch Nhược?"

Hắn đột ngột gọi tên ta...

Ta cố nuốt lời nói đang trào lên cổ họng, im lặng quan sát hắn...

"Tiêu An...huynh làm sao vậy? Đi thôi..." nữ nhân đó dịu dàng nắm lấy bàn tay hắn...khiến tim ta chợt có chút nhói...

Hắn...cuối cùng cũng đi rồi...

Tối đó...ta đờ đững ngồi trước gương...

Hình ảnh hiện trên gương khiến ta phải suy nghĩ thật nhiều...

Hắn mỉm cười dịu dàng ôm lấy nữ nhân kia...

Lời nói thề non hề biển của hắn khiến ta cảm thấy chán ngán...

Hắn có biết...nữ nhân ở bên cạnh hắn hiện tại...chỉ là một con người...?

Sinh mệnh ngắn ngủi...cảm xúc phức tạp...hắn...có biết hay không...?

Và rồi một ngày...

Nữ nhân vừa yếu đuối, vừa dịu dàng mà hắn luôn bao bọc đó...phản bội hắn...

Nụ cười tà ác, ánh mắt dục vọng...nàng ta vòng tay ôm lấy một nam nhân khác...

Tiếp nối điều đó...

Nàng ta một tay cầm yêu hồ tội nghiệp đang run rẩy lên, không do dự cắt một đường máu ngay chót cổ...đưa lên miệng...uống máu...ánh mắt đó...khiến ta cảm giác ghê tởm...

Yêu hồ đó...là con cháu của ta...

Ta biết nàng ta tìm kiếm sự bất tử...con người tội nghiệp...

Ta có nên nói cho hắn biết...?

Hôm sau...ta lại một lần nữa xuống trần gian...

Ta tới thăm nhà của hắn...

Hắn kinh ngạc nhìn ta, sau đó lại mỉm cười với ta, giới thiệu cho ta...đây là hôn thê của hắn...

Ta thấy mệt mỏi...

Nữ nhân đó đẩy hắn đi ra khỏi cửa, cười tít mắt nhìn ta...

Ta cảm thấy ghê tởm...

"Bạch Nhược tỷ tỷ..." nàng ta mỉm cười nhìn ta, nhưng ta biết, ẩn sâu trong ý cười ấy...là niềm ghen tuông không bao giờ ngừng...

"Tỷ tỷ cũng thấy ta với huynh ấy tình thân nghĩa nặng, tâm ý tương thông?"

Ta nghiêng đầu nhìn nàng ta, cảm thấy những việc nàng ta đang cố gắng làm thật sự rất tầm thường "Tình cảm của hai người, ta đều thấy..."

"Tỷ tỷ...vậy người có nên chúc phúc cho chúng ta hay không?"

"Ngươi muốn gì?" ta hờ hững nhìn nàng ta, thứ nàng ta mong muốn nhất...ta biết...

"...tỷ tỷ có biết...máu của yêu hồ ngàn năm có thể giúp con người trường sinh bức tử không?" Nàng ta tiến lại gần rồi thì thầm với ta, đôi tay mảnh khảnh cầm lấy bạc đoạn hung hăng hướng cổ ta mà đâm tới...

Có lẽ nàng ta cho rằng...yêu hồ ngàn năm như ta...rất dễ bị bắt nạt...

Ta đánh bay nàng ta ra, ánh mắt hờ hững nhìn dung nhan thanh tú nay lại có chút tái nhợt, trên khóe miệng, máu không ngừng rỉ ra...

"Tỉnh Lâm!!!"

Hắn đã tới...

"Bạch Nhược tỷ tỷ...không phải lỗi của tỷ ấy...là tại ta sơ ý..." nàng ta run rẩy nhìn hắn, khó khăn giải thích...

Thật là một con người vừa ngu ngốc lại thích diễn trò...

Nhưng điều ta bất ngờ là...hắn lại không tin ta...

Huyết Tiên năm ấy ta tặng hắn...hắn lại dùng vào việc thương tổn ta...còn ra tay không chút nương tình...hắn...thay đổi rồi...

"Bạch Nhược!! Tại sao ngươi lại tổn thương nàng ấy?"

Hắn nổi giận với ta, thương tổn tới ta...chỉ vì một con người...

Có lẽ ta trong lòng hắn không đáng phân lượng nào cả...

"Nếu ta nói nàng ta tấn công ta trước...ngươi sẽ tin ta sao?"

"Ta tin vào những điều mình thấy..."

Sự thật...không phải chỉ dựa vào đôi mắt để phán đoán...thái tử của ta...ngươi vẫn luôn cố chấp như vậy...

"Tiêu An...nàng ta quan trọng với ngươi đến vậy? Thậm chí...hơn cả ta...?"

Che giấu đi bi thương đang dâng trào...ta vẫn tìm kiếm hy vọng trong vô vọng...

"Nàng còn quan trọng hơn mạng sống của ta..."

Sự thật đúng là luôn khiến người khác đau lòng...

Bên vai nơi Huyết Tiên đánh trúng không ngừng rỉ máu, ướt hết cả y phục của ta...thật tiếc...ta đã định cho hắn xem...ta diện bạch y như thế nào...

Ta cười nhạt, dùng chính máu tươi của mình ngưng tụ nên một viên huyết linh đan, ném cho hắn, ta nhẹ giọng "Huyết linh đan này có thể thực hiện được giấc mơ trường sinh của nàng ta...còn ngươi...Tiêu An...ta hy vọng từ nay về sau...chúng ta mãi mãi là người xa lạ..." mệt mỏi, ta xoay người rời đi...

"Đưa cho ta, đưa cho ta, Tiêu An, không phải chàng muốn chúng ta mãi mãi bên nhau sao, đưa cho ta đi...MAU ĐƯA CHO TA..." giọng nói của nàng ta vọng lại bên tai ta, phàm nhân tội nghiệp...đã bị dục vọng che mờ lý trí rồi...

Thời gian lại cứ thế trôi qua...

Ta trở thành tiên tử chốn thiên giới...

Trong một buổi tiệc...ta gặp lại hắn...

Không còn tình cảm, không còn vương vấn, không còn bi thương, ta chỉ hờ hững nhìn hắn...

"Tiêu An thái tử..." ta đi lướt qua hắn...

"Bạch Nhược..." hắn vẫn lại gọi tên ta...

Ta mệt mỏi, không muốn cùng hắn lại tiếp tục liên quan, đôi môi khẽ mở "Tiêu An thái tử gọi ta?"

"Bạch Nhược...nàng đừng như vậy...đừng xa lạ như vậy..." trong giọng nói hắn ẩn chứa đau buồn nồng đậm, ta khẽ cười, hắn muốn ta nên như thế nào với hắn?

"Tiêu An thái tử nói đùa rồi..."

"Bạch Nhược...khi ấy...là ta sai...đáng lẽ ta nên tin nàng..."

Hắn bi thương nhìn ta...ta chợt nghĩ...có lẽ hắn biết rồi...nhưng mà...còn liên quan gì tới ta...

"Tiêu An thái tử không phải ngài sai, là do ta tự mộng tưởng, tự si tâm...tự làm khổ chính mình...tự đi lo việc không liên quan..."

Duyên phận của chúng ta...chỉ nên đến đây thôi...

Bởi vì nếu cố gắng bước tiếp...ta sợ...ta sẽ lại ngã mà thôi...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro