Ngược

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Khi em 15, anh 17: em gặp và yêu anh từ cái nhìn đầu tiên.

Khi em 18, anh 20: em tỏ tình với anh, ngay lập tức liền bị từ chối, không sao, em sẽ không bỏ cuộc.

Khi em 20, anh 22: Em luôn kiên trì theo đuổi anh, em đứng trước công viên, đứng trước mọi người lấy hết can đảm la to lên rằng " em yêu anh!" Muốn anh làm bạn trai em, anh không thèm giữ mặt mũi cho em trả lời một tiếng " cút." Em không nói gì chỉ mỉm cười nhìn mọi người chế nhạo mình, rồi tiếp tục theo đuổi anh như một đứa ngốc.

Khi em 22, anh 24: em không chờ được nữa, liền lợi dụng địa vị của nhà mình, ép buộc anh phải kết hôn với em, lễ đính hôn của chúng ta diễn ra. Em rất hạnh phúc khi được làm vợ của anh, còn anh, anh chửi mắng phỉ báng em, nói, em đã khiến người anh thật sự yêu vì sốc quá mà tự tử, em thật sự không biết chỉ vì sự ích kỷ của mình mà đã hại chết người, em cũng không biết, anh đã có người anh thật sự yêu.


Từ đó em quyết định thay cô ấy chăm sóc cho anh mặc kệ anh có căm ghét em đến bao nhiêu.

Khi em 24, anh 26: Hôn lễ chúng ta diễn ra, em mặc bộ váy cưới trắng tinh khôi bước vào lễ đường, ai cũng không ngừng khen em xinh đẹp, như cũng không ngừng thắc mắc: " Tại sao cô dâu lại mặc bộ váy cưới kín đáo như vậy? Ngay cả một cánh tay cũng không để lộ."

Em chỉ mỉm cười rồi nói:" Tôi sợ anh ấy ghen."

Em nói vậy chỉ để an ủi mình, làm gì mà có chuyện anh sẽ ghen? Thật sự thì, trên người em có quá nhiều thương tích.

Mỗi ngày anh đều mắng chửi em, đập phá đồ đạc lung tung.

Anh nhớ không? Có lần... À không đã rất nhiều lần, anh tức giận liền hất đổ tất cả đồ ăn em nấu, em chỉ biết lặng im nhìn anh phỉ báng, mắng chửi mình, lặng im chịu đựng bao nhiêu mảnh vỡ của chén đĩa, mảnh vỡ của con tim...

Em cũng không biết đến bây giờ đã có bao nhiêu vết thương trên cơ thể đáng nguyền rủa này.

Em chỉ ước rằng... Thời gian có thể quay trở lại... Em nhất định sẽ trả anh về với cô ấy, người con gái mà anh yêu nhất....

Hôn lễ chúng ta trôi qua một cách vô vị, như một bộ phim mà diễn viên không hề nhập tâm vào vai diễn của mình, và anh chính là vai diễn đó...

Nhưng em không ngờ là sau hôn lễ, một điều khủng khiếp nhất đã xảy đến với mình, như anh đã thay cô ấy trừng phạt em.

Đêm tân hôn, chính tay anh đẩy em cho một người đàn ông khác.

Anh biết không, lúc đó em đã nghĩ là chúng ta cũng đã ở chung với nhau 2 năm trời, trong lòng anh ít nhiều gì cũng sẽ có một chút... Một chút cảm tình với em, sẽ trở lại cứu em, nhưng... Không, anh mặc kệ em kiêu gào bao nhiêu anh cũng không thèm để ý, cứ thờ ơ nhìn người đàn ông khác chạm vào em, khiến em mất đi sự trong trắng của mình.

Lúc đó anh có biết là em đau đớn bao nhiêu? Nước mắt em rơi bao nhiêu?

Em biết mình là con đàn bà tội lỗi, xấu xa nhất, là thể loại đáng bị lưu đày đến nơi tận cùng của sự đau khổ, là người đáng lẽ nên chết thay cô ấy, nhưng... Thà anh giết chết em, em cũng cam lòng, một mạng đổi một mạng rất đáng, còn hơn... Anh làm nhục em bằng cách như vậy...

Đối với con gái sự trong trắng là quan trọng nhất, anh có từng nghĩ, em sẽ tự tử như cô ấy không? Ha ha, đương nhiên là không! Mà dù đó là sự thật thì anh chắc chắn cũng sẽ không thèm quan tâm, có khi anh còn vui nữa là đằng khác...

Em mệt mỏi rồi, bây giờ em sẽ đi, đi tìm người con gái anh yêu về cho anh.

Anh biết gì không? Cô ấy chưa chết, người anh yêu vẫn còn sống, lúc trước khi cô ấy không có tự tử chỉ là tai nạn, em đã cứu được cô ấy, tình trạng cô ấy cực kỳ xấu, em phải đưa cô ấy qua Mỹ điều trị, cô ấy đã nhờ em là hãy chăm sóc cho anh,  cho nên em mới ép buộc anh phải kết hôn với em, để trói buộc anh, để anh không phụ cô ấy, để chờ ngày mang anh trả lại cho cô ấy, nhưng không ngờ mọi chuyện lại đi đến mức này...

Em xấu lắm đúng không vì đã giấu anh là cô ấy vẫn còn sống? Nhưng anh đừng trách em, là em sợ nếu như anh biết cô ấy còn sống, lỡ cô ấy không qua được cơn nguy kịch thì anh sẽ ra sao?

Nhưng anh yên tâm, bệnh viện bên Mỹ đã thông báo cho em biết rằng cô ấy đã tỉnh lại... Anh ráng chờ một chút nhé!

___________

Nhìn cô gái yếu ớt mỉm cười trước mặt, em đã biết vì sao anh yêu cô ấy như vậy, cô ấy đúng là rất hiền lành và phúc hậu em tin, cô ấy sẽ thay em chăm sóc tốt cho anh.

Chỉ cần qua đường nữa là anh và cô ấy có thể đoàn tụ rồi, nhưng sao lồng ngực em lại rất đau, anh và cô ấy sẽ đến được với người mình yêu còn em, em sẽ mất anh... Chắc Không sao đâu...chỉ cần đứng phía sau nhìn anh hạnh phúc là em có thể chấp nhận tất cả.

Hơn nữa trong bụng em mang cốt nhục của người đàn ông khác, không biết anh còn nhớ không... Là cái ngày anh đẩy em cho người đàn ông khác, không bao lâu, em đã biết mình có thai...

Nhưng anh biết không mọi chuyện không như ý mình muốn, khi em và cô ấy đang qua đường em bỗng nhiên chóng mặt, khiến cô ấy dừng lại lo lắng cho em, nhưng em không ngờ lại có một chiếc xe mất phanh lao thẳng đến hai người bọn em...

Năm em 25, anh 27:  Em như đang mỉm cười hài lòng trong tấm ảnh... Trên bia mộ... Nhìn người con trai trước mặt, lần đầu tiên, khóc vì mình.... Không phải vì ...cô ấy...

Người con trai nhìn hai bia mộ trước mặt mình, nước mắt không kìm được lăn dài, vuốt ve hình tấm ảnh trên bia mộ lớn nhưng lại quay đầu nhìn về phía bia mộ nhỏ,  đôi mắt hiện lên tia đơn độc, đau đớn:" Con à, ba xin lỗi, ba thật sự rất hối hận!"
Người đàn ông nói xong ánh mắt liền trở nên ảm đạm.

Sờ vào khuôn mặt cô gái trên tấm ảnh của bia mộ, nước mắt không kìm được lại chảy xuống.

" Vũ Hân là anh sai! Đáng lẽ anh nên nhận ra tình cảm của mình sớm hơn."

" Là anh sai! Khi không dám thể hiện tình cảm của mình."


" Là anh sai! Khi tàn nhẫn đánh đập em, khiến cho không biết bao nhiêu lần em phải đổ nước mắt."

" Là anh sai! Khi anh luôn nói em là con đàn bà đê tiện."

" Là anh sai! Khi em luôn chăm sóc cho anh mà anh lại sỉ nhục, phỉ báng em một cách tàn nhẫn."

" Là anh sai! Khi không dám nói cho em biết rằng, từ lúc em tỏ tình với anh trước mặt mọi người anh đã thích em, nhưng anh lại khiến em bị người ta cười nhạo."

" Là anh sai! Khi đã dùng roi trói em, nhốt em vào nhà kho lạnh lẽo trong khi biết em rất sợ bóng tối."

" Là anh sai! Khi giả vờ mang tình nhân về nhà hành hạ em."

" Là anh sai! Trong đêm tân hôn của chúng ta, anh không nên đẩy em vào vòng tay của người đàn ông khác."

" Là anh sai! Khi không dám nói cho em biết rằng, lúc em bị người đàn ông kia đánh ngất định cưỡng hiếp, anh đã nổi cơn ghen, xông vào đánh ta tàn phế cả đời."

" Là anh sai! Khi đã không kìm được tình cảm của mình mà vẩy bẩn em."

" Là anh sai! Vì khi biết em mang thai cũng không dám nói, mình mới là cha đứa bé."

" Là anh sai! Khi không chăm sóc tốt cho em khi em trong thời kỳ thai nghén."

" Là anh sai! Khi không cùng em đến bác sĩ khám thai, khiến em cho dù có chồng cũng chỉ dám nói mình là người mẹ đơn thân."

" Là anh sai! Khi không chăm sóc tốt cho em và con, không làm đúng bổn phận của một người cha, một người chồng."

" Là anh sai! Khi tận mắt nhìn em vì cứu người yêu cũ của anh mà bị xe tải hất tung, khiến em và con ra đi mãi mãi.... Mà không kịp làm gì."

"Tất cả là tại anh... Là tại anh... Haha... Là tại anh... Anh chính là thằng khốn... Là thằng khốn ha ha..."

" Tiểu Hân anh hối hận... Anh thật sự rất hối hận! Tại sao khi em vẫn còn sống anh không yêu thương em? Tại sao anh lại khiến em đau khổ như vậy? Tại sao anh lại không chịu thừa nhận tình cảm của mình? Để bây giờ... Dù có muốn, nhưng cũng không được... Em và con đã rời xa anh."

Lục Hạo Thần vừa cười vừa khóc, cứ như một kẻ điên cười ha ha mà nước mắt không ngừng chảy.

Lấy từ trong túi áo một con dao gọt trái cây ra, tay cầm dao giờ cao lên, nhìn Vũ Hân trong tấm ảnh trên bia mộ rồi nhìn cái mộ nhỏ bên cạnh.

" Tiểu Hân... Anh không muốn sống! Anh muốn đi theo em và con chúng ta, chờ anh... Bây giờ anh sẽ đi theo em và con... Cả nhà ba người chúng ta sẽ được đoàn tụ."

Lục Hạo Thần bỗng trở nên bình tĩnh lạ thường, từ từ nhắm mắt lại.

Hướng đến phía bên trái lồng ngực mình, Cánh tay cầm dao từ từ hạ xuống.

Bỗng nhiên, bàn tay cầm dao của Lục Hạo Thần giống như được một bàn tay ấm áp nắm chặt, khiến hành động của anh ngay lập tức bị đóng băng.

Cái nắm tay này... Giống như lúc đó...

Khi đó ba anh bị bệnh nặng, cho dù bị anh la mắng, xua đuổi, cô vẫn bên cạnh an ủi anh, khi anh giơ tay muốn đánh cô, cô chỉ mỉm cười, nhanh chóng nắm chặt lấy tay anh nói: " Anh vẫn còn em."

Khiến anh như bị ma xuôi quỷ khiến nhẹ nhàng nắm chặt lấy tay cô.

Mà cảm giác bây giờ... Cái cảm giác được cô nắm tay... Thực sự quá giống...

Bàn tay Lục Hạo Thần vô thức thả lỏng, con dao rơi thẳng xuống đất.

Anh muốn ngay lập tức xoay người tìm kiếm hình ảnh thân quen, nhưng làm thế nào cũng không thể xoay người được.

Như sợ cô đi mất, giọng nói anh run rẩy đầy sợ hãi vang lên:" Tiểu Hân... Tiểu Hân... Tiểu Hân..."

Nói xong Lục Hạo Thần có cảm giác như một cánh tay vòng qua lưng ông chặt anh, đầu dựa vào lưng anh, cái ôm thật ấm áp, trong đầu anh bỗng vàng lên một giọng nói: " Anh phải sống, cho em và con."

" Vũ Hân... Vũ Hân... Hãy ở lại với anh... Là anh có lỗi với em! Là anh có lỗi với con! Hãy để anh bù đắp cho em và con... Anh muốn nói cho em biết rất lâu rồi đó là, Tiểu Hân, anh yêu em... Anh yêu em... Anh thật sự rất yêu em!"

Lục Hạo Thần nói vậy, khoé môi cô gái trong tấm ảnh ở bia mộ bỗng nhiên giống như cong lên, mỉm cười thoả mãn.

Cơ thể Lục Hạo Thần bỗng tự nhiên cử động lại được, nơi vòng tay ấm áp ôm chặt anh trở nên lạnh lẽo, lồng ngực anh bỗng nhiên nhói lên, anh lập tức xoay người, nhưng... Không thấy ai.

Trái tim anh trở nên hoảng sợ, đôi tay anh giơ lên mò mẫn xung quanh tìm kiếm cô như một người mù.

" Tiểu Hân... Em đâu rồi? Tiểu Hân... Tiểu Hân... Em đừng đi... Tiểu Hân... Tiểu Hân!!!"

Lục Hạo Thần ngã quỳ xuống, tay nắm chặt, đập mạnh mặt đất như không biết đau là gì, máu từ từ nhiễm đỏ mặt đất.

Trời bỗng nhiên đổ mưa như thương cho số phận bi thảm của hai người.

Trong trời mưa, tiếng sét đùng đùng, trong không gian vang dội một giọng nói vô vọng: " Tiểu Hân...!!!"

"Kiếp này, chúng ta Hữu Duyên Vô phận, nếu có kiếp sau, em vẫn sẽ yêu anh... Mãi mãi..."

_Hoàn_

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro