Ngược

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hôm nay, là ngày chị cô kết hôn cùng hắn. Nhuẫn Hy đứng trong giáo đường, đau đớn nhìn người chị mà mình kính trọng đang khoác tay người đàn ông cô yêu nhất vào lễ đường. Duật Kha, người trước giờ luôn lạnh lùng với cô, giờ nhìn chị cô cười đầy yêu chiều. Nhưng cô gái cạnh hắn lại đau thương, đôi mắt vô hồn.

Vì, cô biết chị ấy bị mù.

Vì, cô biết chị ấy không yêu hắn.

Nước mắt cô lã chã rơi xuống.

_____


Từ lần đầu gặp mặt, cô đã yêu hắn. Người đàn ông đó tuy lạnh lùng nhưng có thể làm phụ nữ quỳ rạp dưới chân hắn.

Gia đình cô và hắn quyết định liên hôn, nhưng đối tượng kết hôn với hắn, lại là Nhan Nhã, chị gái cô. Nhan Nhã lúc đó đã có người yêu, nhưng vì gia đình ép buộc, cô ấy đành phải đồng ý.

______

Đêm tân hôn, Nhan Nhã xinh đẹp ngồi trước bàn trang điểm, giọng nói buồn bã:

– Tôi không yêu anh.

Duật Kha dừng động tác, quay ra nhìn cô ấy:

– Anh không ép buộc em. Anh...ngủ ở sofa.

Nhan Nhã gật đầu, lần mò đến cạnh giường. Hắn dõi mắt theo bóng hình cô, đến khi hơi thở của người con gái đều đặn, hắn gọi điện thoại:

– Đưa cô ta vào đây.

Lát sau, Nhuẫn Hy bị dẫn vào. Nhìn chị cô nằm ngủ trên giường, cô thấp giọng hỏi:

– Anh rể, có chuyện gì sao?

Hắn chẳng thèm liếc cô:

– Chắc cô cũng biết, cuộc hôn nhân này chỉ là hình thức.

Cô cúi đầu:

– Em biết.

Hắn bấy giờ mới đứng dậy nhìn cô:

– Tôi không muốn chạm vào cô ấy, trừ phi cô ấy đồng ý. Nhưng...

Hắn kéo dài giọng:

– Hôm nay dù gì cũng là đêm tân hôn, cô ít nhiều cũng phải hoàn thành trách nhiệm cho chị mình.

Cô kinh ngạc nhìn hắn. Chưa kịp phản ứng, hắn đã đẩy cô xuống ghế.

– A...ưm...

Hắn che miệng cô:

– Suỵt...Chắc cô không muốn nhìn cô ấy thức giấc đâu, đúng không?

Cô im bặt, nhưng vẫn lắc đầu dãy dụa như phản đối. Đúng, làm sao cô có thể để chị mình biết được.

Hắn nhếch môi, từ tốn cởi quần áo của cả hai. Nhuẫn Hy bất động trên sofa, nước mắt nóng bỏng lăn dài trên gò má.

Hắn cứ như vậy chiếm đoạt cô, lấy đi lần đầu của cô. Cô khổ sở kìm nén tiếng rên rỉ mê hồn, chỉ sợ làm Nhan Nhã thức giấc. Môi dưới như bị cô cắn nát.

Cô, yêu anh rể mình.

Cô, trong đêm tân hôn của chị lên giường với anh rể.

Cô, sao lại cảm thấy đau đến thế.

Trong cơn kích tình điên cuồng, hắn dịu dàng hôn lên môi cô, thì thầm:

– Nhan Nhã, anh yêu em!

Cô bật khóc thành tiếng. Hắn sao chỉ dịu dàng với chị ấy, còn với cô, một chút cũng không có. Vừa lúc đó, người con gái nằm trên giường chợt tỉnh, cô ấy hỏi:

– Duật Kha, anh sao vậy?

Duật Kha vẫn tiếp tục chiếm đoạt cơ thể cô, nghe Nhan Nhã hỏi, hắn dịu dàng đáp lại:

– Anh không sao. Em nghỉ đi, hôm nay mệt rồi.

Cô ấy khẽ "Ừm" 1 tiếng rồi quay người ngủ. Nhuẫn Hy rất đau, cả thể xác lẫn trái tim. Nước mắt cứ rơi xuống nhưng cô vẫn cắn chặt môi, không phát ra tiếng kêu kích tình.

Vì, cô biết mình chỉ là công cụ phát tiết của hắn, là người làm ấm giường, không hơn không kém...

____

Từ buổi tối hôm đó, Nhuẫn Hy trở thành tình nhân của hắn, kiêm luôn vai trò người giúp việc, chăm sóc chị cô.

Cô như kẻ câm, cả ngày không nói lời nào. Tối về, hắn hỏi han Nhan Nhã, còn cô, chỉ như vô hình. Đêm đến, hắn lại hành hạ cô trên chiếc ghế sofa trong phòng khách, miệng không ngừng gọi tên Nhan Nhã, tất cả cưng chiều đều dồn vào chị ấy. Cô, cũng là con người mà, cũng là con gái, cũng biết đau...

_____

Khi cô ấy bị ngã, hắn trách cô cố tình, dùng roi da quất lên người cô. Đau lắm...

Khi cô ấy không ăn cơm, hắn tức giận, bắt cô nhịn đói rồi nhốt trong nhà kho 3 ngày 3 đêm. Đói lắm...

Khi cô ấy cảm lạnh, hắn trách cô không tận tâm, bắt cô ngâm mình trong nước lạnh giữa mùa đông giá buốt. Lạnh lắm...

Hắn mỗi đêm phát tiết trên người cô, như dã thú, như xé đôi người cô. Đau lắm...

Nhưng những thứ đó đâu đau bằng việc hắn âu yếm chị ấy, lại quá đỗi lạnh lùng với cô.

_____

Rồi cô biết mình có thai. Nhuẫn Hy rất vui, mong muốn đứa trẻ chưa chào đời này. Nhưng cô vẫn giữ bí mật với anh.

Một lần, lúc cô sơ ý, Nhan Nhã ra khỏi nhà mà không có ai đi cùng. Nhuẫn Hy vội vã đi tìm. Bi kịch xảy ra, Nhan Nhã bị tai nạn xe trên đường, không thể cứu được.

Hắn biết chuyện, như con thú nổi điên đập phá mọi thứ. Hắn hành hạ cô, đánh đập cô, máu me khắp người cô, và...lẫn cả dòng máu từ giữa hai chân...

Vào lễ tang chị cô, hắn không có nhà. Cô lê lết tấm thân đầy máu ra khỏi nhà. Trước mắt ngày càng mờ đi, cô thấp thoáng thấy 1 bóng người đang bước tới. Cô giơ tay, yếu ớt nói:

– Cứu...cứu tôi...

– Mày phải ở lại hầu hạ chị mày như ở nhà cho tao.

– Con không hiểu?

– Mày chỉ là đứa bị bỏ rơi, được chúng tao đem về nuôi. Cũng đến lúc mày trả ơn đi chứ!

Sau đó, cô thấy rất nhiều máu, bụng cô co thắt dữ dội.

1 dụng cụ lạnh lẽo đi vào cơ thể cô, bụng cô bỗng thiếu đi thứ gì.

– Đứa con của cô không còn nữa.

Nhuẫn Hy giật mình tỉnh giấc, hai hàng nước mắt theo khóe mắt rơi xuống. Một giọng nói trầm ấm vang lên bên tai cô:

– Sao vậy? Lại gặp ác mộng?

Cô khẽ gật đầu. Anh vuốt tóc cô:

– Ngủ đi, anh ở đây.

________

1 năm, từ ngày Nhuẫn Hy đi đã 1 năm. Khoảng thời gian không dài nhưng với Duật Kha lại dài đằng đẵng. Ngày cô đi, hắn như điên phái người lục tung cả thành phố tìm cô.

Hắn tự nhắc nhở bản thân hận cô, nhưng không tránh khỏi mỗi đêm trong căn phòng lớn, hắn lại nhớ đến cô. Đúng vậy, hắn rất rất nhớ người con gái đó.

Một ngày mới, hắn như thường lệ lái xe đến công ty. Nhưng giữa đường, bỗng một thân ảnh nhỏ nhắn lao ra. "Kétttt". Tiếng xe phanh gấp lại. Hắn nhíu mày đẩy cửa xuống xe, khi thấy cô gái ngồi trước đầu xe, hắn sững lại. Cô ấy, là Nhuẫn Hy.

Cô nắn bóp đôi tay, ngước mắt lên nhìn. Khi thấy hắn, đôi mắt cô hơi hoảng loạn:

– Anh...anh...

Hắn cười rất nhẹ, nhưng là nụ cười đầu tiên trong suốt 1 năm trời:

– Cuối cùng cũng tìm được cô, em em dâu.

Cô khập khiễng đứng lên, đối mặt với hắn:

– Lâu rồi không gặp, anh rể.

Một người đàn ông đi tới ôm lấy vai cô:

– Em sao không? Anh đã nói đi từ từ rồi.

Cô mỉm cười:

– Em không sao.

Cô nhìn hắn, giới thiệu:

– Đây là anh rể em. Anh rể, anh ấy là Từ Hạo, chồng em.

Mặt Duật Kha lạnh đi.

__________

Nhuẫn Hy và Từ Hạo nhận lời Duật Kha về nhà. Ba mẹ nhìn thấy cô mặt lạnh tanh, cô cũng chẳng nhiều lời:

– Anh ấy là chồng con.

Buổi tối, khi Từ Hạo ngồi nói chuyện với ba mẹ, cô lên phòng trước. Cửa phòng ngủ nhẹ nhàng được mở ra, thân ảnh người đàn ông đi vào...

Nhuẫn Hy nằm trên giường, uể oải nói:

– Anh về rồi à?

Im lặng, không ai trả lời. Cô nghi hoặc quay người lại, 1 giây sau liền cứng đờ. Người ở ngay cạnh giường, chính là Duật Kha.

Cô ngồi bật dậy, cảnh giác:

– Anh vào đây làm gì?

Hắn cười như không:

– Làm gì ư? Tất nhiên là ôn lại chuyện cũ với cô rồi.

Hắn giữ lấy cánh tay định phản kháng của cô, ép cô xuống giường. Cô cười lạnh:

– Trong 1 năm qua, anh biết tôi làm thế nào để sống không?

Động tác của hắn ngừng lại, đợi cô nói tiếp. Cô bật ra 2 chữ:

– Bán...thân.

Hắn ngẩng mặt nhìn cô, trong mắt toàn giá rét. Cô như chú báo ngoan cường đối diện với ánh mắt ấy. Lát sau, hắn rời giường, đứng từ trên cao nhìn xuống, khinh thường:

– Cô biết tại sao tôi không hôn cô không? Vì, cô rất bẩn.

Nói xong, hắn rời đi. Nhuẫn Hy bất động trên giường, đôi mắt đã nhòa đi. Hắn sẽ chẳng hiểu, không bao giờ hiểu được cô đã đau khổ nhường nào...

____

Ánh nắng chiếu sáng hai người đàn ông ung dung ngồi trong vườn. Từ Hạo khẽ nhấp ngụm trà, anh nhìn hắn:

– Cô ấy rất hận anh.

Duật Kha cười khẩy:

– Cô ta hận tôi? Người đáng hận là cô ta...

Anh ngắt lời hắn:

– Trước đây, cậu đã đối xử với cô ấy thế nào, cậu là người rõ nhất.

Hắn không nói, mi tâm nhíu chặt. Anh cười nhẹ:

– Cậu biết ngày đầu tiên tôi gặp cô ấy, cô ấy ra sao không? Người cô ấy be bét máu, chỗ nào cũng có vết thương. Đến khi đưa cô ấy đến bệnh viện, tôi mới biết...cô ấy đang mang thai.

Hắn giật mình nhìn Từ Hạo. Anh đau đớn:

– Nhưng... đứa bé không giữ được.

Câu nói đó như chém cho hắn một nhát dao. Tim hắn thắt lại.

Khi Nhuẫn Hy đang đi dạo trong vườn, Duật Kha đi tới. Cô coi như không nhìn thấy hắn, đi thẳng.

– Nhuẫn Hy...

Hắn gọi cô lại từ đằng sau. Cô dừng lại, nhưng không quay đầu. – Xin lỗi!

Cô bật cười chua xót:

– Biết rồi đúng không? Từ Hạo nói cho anh rồi?

Hắn ôm lấy cô, hôn lên tóc cô:

– Tha thứ cho anh được không? Chúng ta...bắt đầu lại.

Lòng cô bi thương, cô nhẹ nhàng gạt tay hắn ra:

– Chúng ta...không thể trở về được nữa rồi!

Cô bước đi, giọt nước mắt cũng theo gò má rơi xuống. Hắn vẫn bất động đứng đó, chết lặng.

______

– Nhuẫn Hy, mai đi biển cùng anh được không?

Cô mỉm cười, hỏi:

– Sao lại đi biển?

Anh vuốt tóc cô:

– Để em khuây khỏa thôi!

Cô chần chừ:

– Vậy...cũng được.

Tối, khi Duật Kha đang thất thần trong phòng, tiếng chuông điện thoại vang lên. Hắn mở máy, 1 dòng tin nhắn hiện ra:

– Muốn cứu cô ta, đến bến cảng.

Kèm theo đó là 1 bức hình Nhuẫn Hy bị trói trên boong tàu, hai mắt nhắm chặt. Hắn lo lắng cầm lấy chìa khóa xe, lập tức ra khỏi phòng.

Trên boong tàu, gió thổi rất mạnh. Mái tóc dài của cô bay theo làn gió, che đi vầng trán cô.

– Tại sao?

Giờ phút này, cô chỉ còn có thể hỏi anh câu này. Cô đã từng tin tưởng anh như vậy, tại sao lại đối xử như thế với cô. Từ Hạo cầm điếu thuốc trong tay, dựa vào thành tàu. Ánh mắt anh nhìn xa xăm:

– Tôi không còn lựa chọn nào khác.

Cô nhíu mày.

____

Một bóng người lao nhanh lên tàu, gào to:

– Thả cô ấy ra!

Người cô run rẩy theo lời nói đó. Từ Hạo dập tắt thuốc trong tay:

– Cũng nhanh nhỉ?

Duật Kha nhìn người con gái nhỏ nhắn, tim đau như cắt. Hắn lặp lại:

– Thả cô ấy ra!

Ánh mắt anh lạnh lùng nhìn hắn:

– 1 năm trước, vì cuộc hôn nhân ngu xuẩn của mày, Nhan Nhã đã phải chết. Mày nghĩ món nợ này nên giải quyết thế nào?

Hắn ngẩn người:

– Mày là...

Từ Hạo cười:

– Đúng, tao chính là người Nhan Nhã yêu. Mày không nên như thế, không nên...

Nhuẫn Hy nghe vậy, bật khóc. Đúng vậy, 1 năm trước, người chị xấu số của cô đã chết, chết trong đau khổ. Duật Kha nhìn cô, ánh mắt dịu đi. Hắn nhẹ giọng:

– Cô ấy không có lỗi. Người sai là tao. Thả cô ấy đi.

Từ Hạo kích động gầm lên:

– Không, tao phải bắt mày nếm chịu nỗi đau mất đi người yêu. Tao phải khiến mày đau khổ hơn tao gấp bội. Ha ha ha...

Từ Hạo lấy con dao trong tay, cắt đứt sợi dây thừng.

– Khôngggg....

Ngay lúc cô ngỡ mình sẽ chết, hắn đã nhanh chóng chạy lại ôm lấy Từ Hạo, cả hai mất đà cùng rơi xuống biển. Cô vùng vẫy muốn cởi dây ra, nhưng vô ích. Cô ngất đi...

______

Khi Nhuẫn Hy tỉnh lại đã là 3 ngày sau. Cô mở mắt, nhìn trân trân lên trần nhà, không động đậy, không nói chuyện. Nửa ngày sau, cô mới nói với y tá:

– Tôi muốn đến cảng.

Bến cảng toàn xe cảnh sát, còn có vài chiếc tàu cứu hộ đang đi trên mặt biển. Cô đứng trên cầu, mắt nhìn về phía xa. Một người cảnh sát vội vàng chạy đến:

– Tàu cứu hộ đã tìm thấy 1 người. Vẫn còn sống.

Cô không để tâm đến sức khỏe, chạy như điên đến xe cấp cứu.

– Duật...

Nụ cười trên môi cô cứng đờ khi thấy Từ Hạo. Hai chữ "tuyệt vọng" cũng không thể diễn tả được tâm trạng của cô. Cô lắp bắp:

– Duật Kha...anh...ấy đâu?

Từ Hạo còn rất yếu, nhưng nghe cô hỏi, hắn cười to:

– Ha ha, hắn chết rồi, chết rồi...

Cô hoàn toàn sụp đổ.

– Không...không thể nào...

_____

1 năm sau.

Nhuẫn Hy ôm 1 bó cúc trắng đứng trên cây cầu đối diện cảng biển. Cô mỉm cười:

– Đã 1 năm rồi, sao anh không trở lại? Anh cứ bắt em chờ vậy sao?

Nước mắt lã chã rơi xuống từ lúc nào:

– Em sẽ hận anh, cả đời đều hận anh...

Cô quỳ xuống bật khóc nức nở, bó hoa cũng rơi xuống dòng nước.

– Nhuẫn Hy...

Giọng nói trầm ấm vang lên, giọng nói mà mỗi đêm cô đều mơ thấy. Cô quên cả khóc, ngước lên nhìn người đàn ông đối diện. Hắn mỉm cười, ngồi xổm xuống dịu dàng lau nước mắt cho cô:

– Anh về rồi!

_________Hết_______

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro