NN

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

1.Người đàn ông sau mặt nạ_Số phận
Cô là 1 đứa trẻ bất hạnh. Mẹ mất sớm, cha lấy người đàn bà khác khi chưa tròn 100 ngày mẹ cô mất. Khi đó cô mới 10 tuổi, người đàn bà kia cũng đã có 1 người con trai, hơn cô 1 tuổi.

Đúng như người ta thường nói:

Mẹ gà, con vịt chắt chiu

Mấy đời mẹ ghẻ nâng niu con chồng.


Cha cô là người nhu nhược, mẹ kế trước mặt mọi người luôn ra vẻ yêu thương cô nhưng thực ra đày đọa cô như con ở. Còn người anh trai trên danh nghĩa đó, cô đã từng rất tin tưởng, thì lại luôn tìm cách để chiếm đoạt thân thể cô.

Có phải cuộc đời này, cứ hễ là hồng nhan thì bạc mệnh. Không ai có thể phủ nhận, cô là người con gái xinh đẹp, nhưng đẹp để làm gì? Để mẹ kế bắt cô phục vụ đàn ông để kiếm tiền?

Từ nhỏ, bà ta bắt cô giúp việc cho gia đình giàu có, làm không tốt thì sẽ phải nhịn ăn, ở trong nhà kho tối tăm. Trong khi con trai bà ta ăn sung mặc sướng, được đi học thì cô, quần áo lành lặn cũng không có lấy 1 cái. Trên người cô lúc nào cũng có vết thương.

Khi cô tròn 18, bà ta đưa cô đến hộp đêm làm việc.

– Trương Thục San, tao cho mày biết. Chỉ những nơi đó mới hợp với loại người như mày.

– Mẹ...mẹ, con không muốn tới đó, cho con ở nhà đi mà...

– Ở nhà? Cha mày làm sao trả hết nợ cho nhà người ta? Biến đi.

– Mẹ...không...

Mặc kệ cô khóc lóc cầu xin, bà ta vẫn kêu người đưa cô đi.

____________________________________

Ban đêm, tại hộp đêm trụy lạc của thành phố, Thục San bị ép mặc những bộ đồ hở hang tới phòng VIP phục vụ khách. Trong phòng, có 3 người, 2 già 1 trẻ. Người đàn ông trung niên mập mạp kéo tay cô để cô ngồi vào lòng hắn. Cô đẩy thân hình mũm mĩm kia, cố thoát khỏi vòng tay hắn. Hắn cười, bàn tay không yên phận lướt trên người cô:

– Người đẹp, em đừng vội...

Khi ban tay đầy lông lướt đến trước ngực cô, cô đứng bật dậy, cầm ly rượu trên bàn hất vào mặt ông ta:

– Ông tránh xa tôi ra.

Hắn bị chọc giận, giơ tay lên định đánh cô thì người trẻ tuổi nhất tiến lên kéo cô:

– Bác Lưu, đừng nóng. Cô gái này cháu sẽ dạy bảo thật tốt.

Người đàn ông mập mạp xấu hổ xua tay:

– Cậu Bạch, không có gì. Nếu cậu có hứng thú với cô ta, thì cô ta là của cậu.

Bạch Lâm gật đầu, dẫn cô vẫn đang đứng ngây đó ra khỏi phòng.

– Anh đưa tôi đi đâu?

Đến bãi đỗ xe, cô không nhịn được hỏi. Anh quay lại, thản nhiên đáp:

– Tôi đưa em về.

_______________________________

Bạch Lâm đưa cô về nhà, sau đó đi luôn. Vừa vào cửa, cô đã nghe tiếng cãi nhau.

– Tôi không đồng ý.

– Vậy ông muốn người ta đến đây giết mình hả?

– Nhưng...

Cô vội đẩy cửa vào, hỏi:

– Có chuyện gì vậy ạ?

Mẹ kế nhìn cô, độc ác bảo:

– Từ mai, mày sẽ phải bán thân cho nhà họ Lâm để chuộc nợ cho cái nhà này.

Người đàn ông sau mặt nạ_Trao đổi
Sáng hôm sau, Thục San bị đưa đến biệt thự nhà họ Lâm. Cô mặc 1 bộ váy màu trắng, gương mặt nhỏ nhắn xinh đẹp càng trở nên tái nhợt. Vừa bước vào cửa, cô đã nhìn thấy thân ảnh người đàn ông ngồi trên ghế sofa. Anh...là Bạch Lâm.

Thục San không tiến lại, anh cũng chỉ ngồi đó nhìn cô.

– Lại đây đi, tôi không ăn thịt em đâu!

Cô hơi chần chừ, sau đó chậm chạp bước tới. Cô cúi đầu:

– Cảm ơn anh về chuyện lần trước.

Anh bật cười:

– Không có gì.

Thấy cô vẫn sợ hãi, anh nói thêm:

– Từ giờ em không cần vất vả nữa, chỉ cần ở bên tôi.

_____________________________________

Đúng như Bạch Lâm nói, từ ngày sống cùng anh, cô luôn vui vẻ, chẳng khác gì 1 cô công chúa. Anh đối xử với cô rất tốt, thường dẫn cô đến các buổi tiệc. Cô rất thích anh.

Nhưng, số phận luôn thích trêu người, cô, vẫn mãi chỉ là món hàng bị người ta trao đổi. Công ty gặp khó khăn, anh phải dành được sự hợp tác với Tưởng thị- 1 công ty lớn quy mô toàn cầu, nhưng lai lịch rất phức tạp. Và, điều kiện trao đổi, là cô...

Anh dẫn cô đến biệt thự Tưởng gia, nhưng vừa tới phòng khách, quản gia đã tới chặn lại, thì thầm gì đó với Bạch Lâm. Thoạt đầu, sắc mặt anh tái nhợt, anh quay sang nhìn cô, phức tạp nói:

– Em...đi cùng ông ấy về phòng nghỉ trước. Lát anh sẽ quay lại.

Cô không nghi ngờ gì, vui vẻ gật đầu. Thục San đi theo quản gia lên tầng, không chú ý đến vẻ mặt đau đớn của Bạch Lâm...

Căn nhà rất xa hoa, rộng lớn. Cô đi đến 1 căn phòng ngủ ở tầng 3, sau đó quản gia cũng rời đi. Cô mở cánh cửa, lập tức choáng váng bởi những tiếng rên rỉ mị hoặc của phụ nữ. Thục San giật nảy mình, vội đóng cửa lại, tò mò đi qua phòng khách nhỏ vào trong...

"Bịch". Cô ngồi phịch xuống đất, đôi mắt mở to, không thể tin vào cảnh tượng trước mặt. Trên chiếc giường xa hoa, là 1 màn dây dưa khiến ai nhìn cũng phải đỏ mặt. Quấn quanh người đàn ông là 3 người phụ nữ nóng bỏng mà trên người không 1 mảnh vải. Ngược lại, người đàn ông mặc quần áo nghiêm chỉnh, đeo găng tay da màu đen, hơn nữa, trên mặt còn mang 1 chiếc mặt nạ. 1 người phụ nữ ngồi trên hông hắn, thân hình lên xuống nhịp nhàng, người đàn ông càng quá đáng, 1 tay hắn nắn bóp bầu ngực đầy đặn của người khác, tay còn lại lần xuống dưới thân thăm dò người phụ nữ thứ 3.

3 người, lần lượt từng người leo lên hắn như 1 con gấu Koala. Tiếng rên rỉ thở gấp truyền đến khắp nơi trong phòng, Thục San không tin nổi, bất động ngồi dưới đất. 3 người phụ nữ không biết sự hiện diện của cô, vẫn phóng túng quấn lấy hắn. Cho đến khi người cuối cùng mệt lả ngã xuống giường, tiếng động ám muội mới dừng lại. Lúc này, người đàn ông mới lên tiếng, giọng nói trầm khàn đầy mê hoặc:

– Các người ra ngoài.

– Phong thiếu...

1 cô ả không cam tâm, lại trèo lên người hắn, nũng nịu nói. Hắn không thèm nhìn cô ta, ưu nhã chỉnh lại quần áo:

– Biến.

Giọng hắn nghiêm lại, cả 3 người run sợ nhặt quần áo mặc vào rồi lần lượt đi ra. Tới cửa phòng, họ mới thấy cô đang ngồi dưới đất, cũng không ngạc nhiên mà đi qua cô, không quên để lại 1 ánh nhìn ghen ghét:

– Lại đây.

Giọng hắn lại vang lên. Thân thể cô run rẩy, vẫn không động đậy. Hắn nhìn cô, qua chiếc mặt nạ, đôi mắt xanh nheo lại đầy nguy hiểm. Hắn không nói nữa mà trực tiếp xuống giường, đi về phía cô. Thục San sợ hãi, liên tiếp lùi về sau, cho tới khi lưng cô chạm phải bức tường...

Người đàn ông sau mặt nạ_Món hàng
Hắn bước đến, tóm lấy cô như 1 con gà con, sau đó ném lên giường. Cô ra sức kêu gào:

– Cứu...Bạch Lâm...cứu em...

Hắn đứng từ trên cao nhìn xuống cô:

– Cô nghĩ hắn ta đưa cô đến đây là để chơi thôi sao? Cô, chỉ là đồ giao dịch.

Cô đờ người, quên cả phản kháng. Bạch Lâm...người cô tin tưởng nhất đó....cũng chỉ coi cô là món hàng thôi sao?

"Xoẹt". Quần áo của cô bị hắn xé rách, trên người chỉ còn lại nội y. Hắn khẽ cười:

– Món đồ này...cũng không tệ.

Cô nhắm chặt mắt, giọt nước mắt long lanh từ khóe mắt cô chảy xuống drap giường. Cô loáng thoáng nghe tiếng kéo khóa quần. Vậy là...không ai có thể cứu được cô nữa rồi!

Hắn bất mãn bóp cằm cô:

– Mở mắt. Để cô có thể nhìn thấy ai đem lại sung sướng cho cô. Là tôi, hay là hắn.

Dứt lời, hắn đi vào cơ thể cô. Không khúc dạo đầu, không báo trước. "A..a..a". Nỗi đau đớn lan sâu vào trái tim cô, cô không kìm được, hét lên.

Hắn cười khinh bỉ:

– Cũng thật chặt, thật phóng đãng. Chắc hắn yêu cô lắm phải không? Hắn yêu cô, tôi càng phải hủy hoại cô.

Cô cắn chặt môi dưới, để mình không phát ra tiếng rên rỉ. Thấy cô đang kìm nén, hắn luật động nhanh hơn:

– Kêu lên, cho tôi thấy cô đê tiện thế nào!

"Không...".

Cô như trôi dạt bồng bềnh, những tiếng rên rỉ mê hồn phát ra. Hắn nhếch môi.

Sau trận triền miên, hắn vẫn y phục chỉnh tề rời khỏi phòng, cô mơ màng thiếp đi.

Sáng hôm sau, 1 đóa hoa đỏ rực xuất hiện trên drap giường, điều mà hắn không kịp nhìn thấy...

Cô lê tấm thân như nát vụn xuống nhà, người đàn ông đeo mặt nạ đang ngồi ăn sáng. Cô chán ghét hỏi:

– Tôi...đi được chưa?

Hắn nhìn cô, đôi mắt xanh nheo lại:

– Cô đã lên giường của Tưởng Kỳ Phong tôi, cô nghĩ mình dễ dàng leo xuống như vậy ư? Trò chơi, chỉ vừa mới bắt đầu.

Nói rồi, hắn rời đi. Thục San ngã ngồi trên cầu thang.

Như lời hắn nói, trò chơi, đúng là mới bắt đầu.

Tối đó, cô bị bắt mặc 1 bộ bikini màu đen tuyền, bị treo trên chiếc thánh giá ở giữa đại sảnh, xung quanh có rất nhiều hoa và...cả rắn...

Người đàn ông sau mặt nạ
Khuôn mặt xinh đẹp, mái tóc như rong biển đen nhánh, cần cổ cao, xương quai xanh quyến rũ, bầu ngực cao ngất, vòng eo thon thả, cặp mông đầy đặn,...Cô tựa như 1 vị nữ thần bất khả xâm phạm, nhưng lại bị phơi bày dưới ánh mắt của rất nhiều người. Trong đó, có cả Bạch Lâm.

Tưởng Kỳ Phong ngồi giữa, đôi mắt vô tình hữu ý lướt qua khuôn mặt trắng bệch của Bạch Lâm. Hắn cười:

– Bữa tiệc thị giác, mong mọi người không chê.

Tất cả mọi người vỗ tay, 1 số kẻ còn nhìn Thục San với ánh mắt thèm muốn. Hắn ra lệnh:

– Bắt đầu đi.

"Vút". Người đàn ông cầm roi da quất vào người Thục San, 1 con rắn bò trên tay cô rụng xuống.

"A~". Tiếng roi vang lên kèm theo cả tiếng kêu của cô. Trên làn da trắng mịn của Thục San xuất hiện những vết roi đỏ rực, như con rết đang bò.

Từng tiếng roi vang lên, trái tim của Bạch Lâm cũng thắt lại. Không ai nhìn thấy, sắc mặt Tưởng Kỳ Phong ngày càng khó coi, nhưng hắn không dừng lại. Hắn muốn Bạch Lâm phải đau khổ...

Cuối cùng cực hình cũng kết thúc, rắn và hoa trên người cô rụng xuống dưới chân. Trên cơ thể cô đầy những vệt đỏ tím, có vết thương còn đang rớm máu. Khuôn mặt nhỏ nhắn nhợt nhạt, cô nhìn về phía Bạch Lâm, cười khẩy, như đang khinh thường anh.

1 người đàn ông trong số những khách mời đứng dậy nói với Tưởng Kỳ Phong:

– Phong thiếu, con đàn bà này cũng rất được. Người có thể cho chúng tôi cùng chơi không?

Tưởng Kỳ Phong nheo mắt:

– Ta vẫn còn chưa chơi chán. Đợi đến khi chán rồi, ta để các người cùng chơi.

Người đàn ông tiếc nuối ngồi xuống.

Thục San bị đưa đi, đến cửa phòng, 1 cánh tay kéo cô lại. Cô từ từ quay người, là Bạch Lâm.

Anh nhìn cô, xót xa:

– Em...có sao không?

Cô lạnh lùng:

– Không phải là nhờ anh sao?

Anh cúi đầu:

– Xin lỗi, anh không nên đem em trao đổi với hắn.

Cô quay người, thân thể khẽ run:

– Muộn rồi.

Anh ôm chặt cô từ phía sau:

– Đi theo anh, được không?

Cô kìm nén sự đau đớn trên cơ thể, nói:

– Anh không lo cho sự nghiệp của mình sao?

Cánh tay ôm cô buông lỏng, cô đẩy anh ra, chán ghét đi vào phòng. Tất cả hình ảnh đó đều đập vào mắt thân ảnh đứng trong bóng tối...

Ban đêm, mọi thứ trở nên đáng sợ và nguy hiểm.

Khi Thục San đang yên giấc trên giường, cửa phòng ngủ bật mở. Cô giật mình tỉnh giấc, bật đèn phòng. Đập vào mắt cô là thân hình cao lớn của Tưởng Kỳ Phong. Cô có thể cảm nhận được nguy hiểm từ hắn. Hắn, đang say.

Tưởng Kỳ Phong không nói gì, lập tức đè cô dưới thân. Quần áo bị hắn xé rách, thân hình tuyệt mỹ dần hiện ra, có cả những vết roi đỏ. Như bị kích thích, hắn gầm lên rồi mạnh mẽ đi vào cơ thể cô. Vẫn như lần đầu tiên, không khúc dạo đầu.

Thục San nén đau, hàng nước mắt chảy dài. Trong cơn mê loạn, hắn nói:

– Cô định đi cùng hắn? Nghĩ cũng đừng nghĩ.

Nói xong, hắn nhấn người, chạm đến nơi sâu nhất. Cô cuối cùng cũng hét lên.

– Cô yêu hắn?

Tưởng Kỳ Phong liên tục ra vào, lần sau mạnh hơn lần trước. Cô trầm luân, khuôn mặt mơ màng nhưng vẫn lắc đầu. Hắn mỉm cười lật người cô, đi vào từ phía sau.

Cô đau đớn đến thiếp đi.

Khi tỉnh dậy, cô thấy cơ thể mình như nát vụn. Nhưng có 1 điều cô thấy rất ngạc nhiên: hắn cả đêm ngủ cạnh cô. Trong lòng cô tự nhiên ấm áp, cô nhẹ nhàng xoay người lại.

Dưới chiếc mặt nạ, đôi mắt xanh đang nhắm lại. Bàn tay cô không tự chủ đưa lên, tháo chiếc mặt nạ xuống, tim cũng bất giác đập nhanh hơn...

Bí mật của chiếc mặt nạ
Thục San sững sờ.

Khuôn mặt chưa bao giờ lộ ra của hắn rất đẹp. Hàng lông mi dài, sống mũi cao thẳng, đôi môi mỏng mím lại. Cô nhìn đến mê mẩn, không ngờ hắn lại tuấn tú đến thế.

Nhưng trên má phải của hắn, có 1 vết sẹo hình chữ thập. Cô chạm nhẹ vào vết sẹo, lớp da chết làm tay cô ngưa ngứa. Bất ngờ, đôi mắt hắn mở ra. Hắn ngồi bật dậy, nhìn chiếc mặt nạ cô đang cầm trên tay, tức giận, cặp mắt đầy nguy hiểm. Hắn túm cô kéo lên, bóp cằm cô:

– Cô to gan thật. Biết hậu quả của việc này là gì không?

Cô hoảng sợ lắc đầu. Hắn nhếch môi:

– CHẾT.

Hắn thả tay, thân hình run rẩy của cô rơi xuống giường. Hắn lắc đầu:

– Nhưng cô yên tâm, tôi sẽ không để cô chết dễ dàng như vậy. Còn rất nhiều người hứng thú với cô.Nói xong, hắn bỏ đi.

Lê tấm thân mệt mỏi xuống nhà, cô gặp quản gia. Ông là 1 người hiền từ, kỹ tính. Thấy cô, ông lo lắng hỏi:

– San San, thiếu gia sao vậy? Cậu ấy sao không mang mặt nạ nữa?

Cô thắc mắc:

– Đúng rồi, sao trên mặt anh ta lại có 1 vết sẹo vậy ạ?

Ông thở dài:

– Chắc con không biết, năm xưa Tưởng lão gia và phu nhân đều bị nhà họ Bạch hãm hại mà tự sát. Vết sẹo đó cũng do họ gây nên.

Thục San ngẩn người. Thì ra do đó nên hắn luôn miệng nói phải làm Bạch Lâm đau khổ. Quản gia nhìn cô, nói tiếp:

– Vì vết sẹo đó, 10 năm cậu ấy đều đeo mặt nạ. Trong nhà không ai không biết, nếu người nào tháo nó xuống, người đó...phải chết.

Bàn tay cô run lên.

Ngay chiều hôm đó, cô bỏ trốn khỏi Tưởng gia, trở về nhà.

Vừa bước vào, cô thấy em trai trên danh nghĩa của mình- Trương Nghị. Khi thấy cô, hắn ta kích động ôm lấy cô:

– Chị, chị về rồi.

Cô cười:

– Ừ. Ba mẹ đâu?

Hắn ta cười gian xảo:

– Không có nhà, đang đi du lịch rồi.

Cô gật đầu, không nói gì đi lên lầu. Đằng sau, hắn nhìn cô với ánh mắt thèm khát.

Đi đến phòng ngủ, cô quay lại nhìn hắn, thắc mắc hỏi:

– Em còn chuyện gì à?

Hắn cười:

– Chị, biết em muốn chị như thế nào không?

Cô cảnh giác:

– Có ý gì?

Hắn lắc đầu:

– Từ lần đầu gặp, tôi đã muốn chiếm đoạt chị, muốn để chị dưới thân, muốn chị rên rỉ cầu xin tôi,...

"Chát". 1 cái tát giáng xuống má trái Trương Nghị. Hắn lau máu nơi khóe miệng, cười nham hiểm:

– Vậy mà mẹ tôi thà bán chị cho kẻ khác chứ không để tôi nếm thử. Tôi chờ đợi, cuối cùng cũng tới.

Nói xong, hắn nhào đến ôm lấy cô, mặc cô dãy dụa, hắn cởi dần quần áo của cả hai. Cô liên tục đánh vào người hắn, hét lên:

– Thả ra...

Hắn đẩy cô lên giường, hôn ngấu nghiến lên môi, lên cổ cô. Chỉ còn vật che chắn cuối cùng, hắn thốt lên:

– Chị thật đẹp.

Cô hoảng sợ lùi về phía sau, nước mắt chảy dài. Hắn hứng thú nhìn cô:

– Đừng hoảng sợ, sẽ càng kích thích đàn ông hơn thôi.

Người đàn ông sau mặt nạ_Đoạn kết
Nói rồi, Trương Nghị lao đến giường như 1 con hổ đói. Hắn mặc cô dãy dụa, đánh đấm mình, hôn khắp cơ thể cô, bàn tay lần mò đến mép áo ngực, chuẩn bị cởi bỏ.

"Không...". Thục San tuyệt vọng hét lên. Vừa lúc đó cửa phòng bị lực đạo rất mạnh đẩy ra, 1 đám người áo đen xông vào. Sau cùng chính là Tưởng Kỳ Phong.

Chiếc mặt nạ bị tháo ra, khuôn mặt hắn bây giờ càng thêm lãnh khốc. Hắn nheo mắt nhìn cảnh tượng trên giường, đôi môi mỏng mím chặt như đang kìm nén giận dữ.

Trương Nghị thấy có người xông vào, tức giận quát:

– Bọn mày là ai? Cút ra ngoài nhanh!

Thục San nhìn thấy hắn, gượng cười rồi thiếp đi. Tưởng Kỳ Phong ra hiệu cho thuộc hạ rồi đến giường cởi áo choàng lên người cô rồi bế đi. Trương Nghị gầm lên:

– Mày định đưa chị ấy đi đâu?

Đáp lại hắn là những cú đấm của đám người. Trong căn phòng chỉ còn lại tiếng rên la thảm thiết...

Khi Thục San tỉnh lại đã là sáng hôm sau, cô vặn người rồi ngồi dậy. Đến khi đó cô mới biết, đôi chân cô đang bị dây xích quấn lấy, không thể bước xuống giường. Cô cố gắng vùng vẫy thoát ra, nhưng đều lực bất tòng tâm.

Tối đó, Tưởng Kỳ Phong trở về phòng, nhưng đi sau hắn là 4 tên vệ sĩ. Cô tức giận:

– Tại sao trói tôi?

Hắn cười khinh bỉ:

– Cô thiếu đàn ông không sống được phải không? Nói, tại sao lại bỏ chốn?

Cô ấp úng:

– Tôi...tôi...

Mặt hắn càng trở nên lạnh lẽo:

– Xem ra cô quả là con đàn bà phóng đãng.

Hắn nói tiếp, từng câu từng chữ đâm vào tim cô:

– Biết tại sao tôi không bao giờ hôn cô không? Vì cô chẳng khác gái bao là mấy, cô, rất bẩn.

4 tên vệ sĩ tiến đến giường, bắt đầu cởi bỏ quần áo. Cô hoảng sợ:

– Các...các người...định làm gì?

Tưởng Kỳ Phong nhếch môi:

– Tôi sẽ toại nguyện cho cô, chẳng phải cô rất thích sao?

Nói rồi, hắn đi ra khỏi phòng.

Trong phòng ngủ là 1 cảnh tượng thối nát. 4 người đàn ông lực lưỡng đè 1 cô gái dưới thân. 2 côn thịt to lớn của chúng cùng đâm vào hoa huyệt của cô, 2 tên còn lại ra sức nắn bóp, liếm mút cơ thể cô. Những tiếng la hét thất thanh vang vọng cả biệt thự...

Trong thư phòng, Tưởng Kỳ Phong nắm chặt tay thành nắm đấm. Hắn, sao lại mềm lòng, lại đau xót vì cô? Cô là người phụ nữ của kẻ thù, không, hắn không thể mềm lòng được!

Thục San hôn mê 2 ngày liền. Thân thể cô vốn mảnh mai giờ càng trở nên yếu ớt đến đáng sợ. Cô nhìn chăm chăm vào trần nhà như 1 kẻ mất hồn. Đột nhiên cơn buồn nôn ập đến, cô chạy vội vào nhà vệ sinh nôn thốc nôn tháo. Sức lực như bị rút hết, cô ngã trên nền nhà tắm.

Như nhớ ra điều gì, cô chạy đến giường cầm tấm lịch lên xem. Chu kỳ đã chậm mất 1 tuần, cũng có nghĩa...

Trong khuôn viên, Tưởng Kỳ Phong đang đứng nói chuyện cùng thuộc hạ:

– Can thiệp vào dự án của Bạch thị. Tôi muốn Bạch Lâm phải sống không bằng chết.

– Dạ.

Thục San nghe xong cuộc nói chuyện, như cô hồn bước vào phòng.

Tối đó, lại 1 màn đồi bại diễn ra. Sáng hôm sau trên giường, Thục San mặt trắng bệch, bụng cô co thắt dữ dội, hạ thân chảy rất nhiều máu. Cô gượng dậy, lê lết đến ban công, ngồi lên đó.

Tưởng Kỳ Phong đang ở trong phòng khách bàn công việc, nghe tiếng kêu của người làm thì đi ra.

– Có chuyện gì?

– Phong...thiếu gia...cô ấy...cô ấy...

Hắn nhìn theo, chỉ thấy 1 thân ảnh áo trắng đang đứng trên lan can, thân thể run rẩy như sắp ngã. Phía dưới váy ngủ màu trắng, máu vẫn đang chảy đỏ rực. Hắn quát:

– Trương Thục San, cô làm gì vậy? Xuống mau!

Cô nhìn hắn, mỉm cười:

– Tôi mất tất cả rồi! Mẹ tôi, con tôi...Cầu xin anh, dừng lại đi, đừng trả thù nữa. Hãy sống cho thật tốt...

Thục San nhắm mắt, cơ thể cô như con diều đứt dây lao xuống đất.

"Không...".

"A...a...a...".

Những tiếng la hét vang lên, máu nhuộm đỏ cả vùng cỏ.

Tưởng Kỳ Phong run rẩy bước tới, quỳ xuống ôm lấy cô.

– Không...không thể nào.

1 giọt nước mắt chảy xuôi xuống khuôn mặt hắn. Hắn tuyệt vọng:

– Em đến cuối cùng cũng có thể chết vì hắn, vẫn yêu hắn?

Hắn sẽ chẳng bao giờ biết được, trái tim cô đã trao cho hắn, dù biết đó là đau khổ, cô vẫn như con thiêu thân lao đầu vào lửa...

VĨNH BIỆT...yêu anh, em không hối hận!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro