Nhẹ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Từ phút đầu gặp chàng tại Hạ Đơn Cung của Nhã Phi, hết thảy con tim ta đã trao cho chàng.

Chàng là vị Vương gia mà ngay đến cả Hoàng đế cũng phải nể phục, còn ta là thiên kim của tể tướng. Chúng ta Kim đồng ngọc nữ như vậy, hà cớ chi chàng chưa bao giờ nhìn ta lấy nửa lần?

Ta yêu chàng đến điên cuồng, yêu đến mù quáng. Ta ích kỉ cầu xin Hoàng thượng tứ hôn chỉ để chàng nhìn ta một lần.

Thế nhưng tại sao? Tại sao thứ ta nhận lấy chỉ là một ánh nhìn băng lãnh cùng đêm động phòng tịch mịch?


Ngày hôm sau, ta nhận ý chàng rời khỏi Nguyệt điện, chuyển đến gian phòng hẻo lánh nhất Vương phủ, tự sinh tự diệt. Trên đường đến nơi đó, chàng nhìn thấy ta, nhếch bạc môi một nụ cười châm biếm. Ta còn nhớ mãi lời đó của chàng:"Cả đời này, ngươi mãi mãi đừng hòng cướp đi vị trí của Nguyệt Nhi!"...

Thì ra...thì ra là vậy. Thì ra người chàng yêu đó là "Nguyệt Nhi". Thì ra ta là người chia cách chàng với nàng ta. Thì ra chỉ vì ta ích kỉ nên hủy hoại lương duyên của chàng. Chàng có nhận ra trong ánh mắt của ta là một sự bi ai thống khổ không? Có hay không a???

Đêm thứ hai sau đêm động phòng, chàng uống rượu say, lao vào căn phòng phía sau rừng trúc của ta, điên cuồng chiếm lấy ta. Thật sự trái tim ta đã bị chàng bóp nát trong đêm ấy rồi. Tại sao ở nơi của ta...chàng vẫn gọi tên nàng ta? Chàng có biết mỗi lời gọi của chàng thật giống cây chủy thủ  đâm vào tim ta không?

Chưa đến một tuần sau, cả nhà ta bị xử trảm vì tội tham ô, chỉ có ta là Vương phi nên được miễn tội. Tại sao lại là chàng? Chàng sao lại tàn nhẫn đến vậy? Sao lại tàn nhẫn cướp đi người thân của ta? Tại sao đến cả tiểu đệ mới bảy tuổi của ta cũng không tha?

Ta giờ đây ngay cả người để dựa vào cũng không còn. Thật khôi hài. Mới hôm trước thôi, ta còn là Vương phi xuất thân danh giá, sao hôm nay đã trở thành một Vương phi con của kẻ trọng phạm? Nhìn ta thế này chàng vui lắm sao?

Nỗi đau của ta vẫn hoài chiếm lấy ta, cớ sao chàng có thể đường đường lập nàng ta làm trắc phi, đón nàng ta vào phủ bằng cổng chính? Ngày ngày chàng và nàng cùng nhau đàn hát trong rừng trúc, có nhớ rằng cũng có một Vương phi mà đến cả nô tì cũng dám khinh bỉ cũng đang ở đây?

Nàng ta mang thai, con nàng ta mệnh khổ bị mất đi, cớ sao chàng lại chạy đến chỗ ta, gán cái tội danh "hoạn thư" cho ta?

Chàng biết rõ ta không biết võ công, tại sao vẫn giáng cho ta một chưởng?

Chàng không biết, ta cũng không biết, chính cái lúc ấy, đứa con chưa thành hình của ta đã vĩnh viễn biến mất.

Nực cười. Ta ngay cả con mình cũng không giữ được, thật là một đống phế thải.

—————————————————-

Ba tháng. Ta làm Vương phi được ba tháng thì đêm đó có thích khách xông vào. Trùng hợp làm sao, hắn không đi đến chỗ chàng mà lại đến chỗ ta.

Chàng ở đó, nhìn hắn đang kề con dao lên cổ ta, còn ta thì mỉm cười. Một nụ cười sao khó đến vậy? Khó đến nỗi ta cảm tưởng như đang phải dùng hết sức để nhếch môi lên.

Chàng vô tình, hạ lệnh cho xạ thủ bắn tên. Còn ta vẫn nụ cười như thế, nhưng nào ai biết được còn có một giọt lệ nhẹ rơi...

Nụ cười cuối cùng ta giành cho chàng, coi như trả lại chàng những gì ta cướp mất của chàng.

Giọt lệ cuối cùng ta cũng giành cho chàng...coi như kết thúc đọan nghiệt duyên.

Có lẽ, ngay từ đầu người sai là ta, người ngu ngốc cũng là ta. Cho nên đến cuối cùng, một nụ cười của chàng ta cũng không bao giờ thấy được....

Ta chìm vào màn đêm yên tĩnh, một mình bước lần trong sự tăm tối đó. Màn đen ấy chẳng khác nào một giấc mộng-một giấc mộng khó tưởng.

Chìm sâu vào nó, một chuỗi hình ảnh hiện lên trước mắt ta. Ta nhìn thấy ta, thấy chàng, chúng ta đang cười đùa bên cây anh đào trước Nguyệt điện. Chàng thổi sáo, ta gảy đàn, cảnh tượng đẹp biết bao, thế nhưng những thứ này có lẽ chẳng bao giờ tồn tại khi ta thoát khỏi bóng đêm kia. Bất chợt, một cảm giác lạnh lẽo bao phủ lấy ta, lạnh giống như băng ngàn năm vậy. Là thân thể lạnh, hay là tâm lạnh, chính ta cũng chẳng biết được.

Nhưng cảm giác lạnh ấy đột nhiên lại bị thay thế bằng sự ấm nóng. Hình như trên tay ta hơi ẩm ướt. Ai đang khóc sao? Là khóc vì ta sao? Trên đời thực có người nguyện vì ta mà khóc ư?

Nếu có một người tình nguyện khóc, vì một người nhu nhược yếu đuối như ta mà khóc...Chỉ là nếu như thôi, nếu như người đó là chàng...thì tốt biết bao? Nhưng ta biết, từ "nếu" ấy là một thứ xa vời, nói ra bằng miệng thì dễ...còn thành sự thực lại không hề dễ.

———————————————————————————————————-

Từ trong cơn mơ tỉnh dậy, có lẽ mắt ta nhìn nhầm rồi. Chàng sao có thể ở trước mặt ta, sao có thể đang vuốt má ta chứ?

Cười khổ một tiếng, chắc do ta quá mong đợi cảm giác ấm nồng nơi chàng nên sinh ra ảo ảnh mất rồi. Thật đúng...ngốc nghếch thì vẫn hoàn ngốc nghếch...

Ta lắc đầu, cố làm mình thoát khỏi những hình ảnh mơ mộng kia.

-Đừng...đừng...Hãy đi đi...đừng làm ta ảo vọng thêm nữa!-Ta nhìn vào ảo ảnh của chàng, hét lớn, vừa giống nói với thứ vô thực kia, nhưng lại là tự nói với chính mình...

Dù ta có cố xua đi bóng hình chàng, thế nhưng chàng vẫn ở đó, ánh mắt ấy hiện lên tia đau khổ tột cùng.

Một bàn tay chàng vươn ra, như muốn chạm vào gương mặt tiều tụy của ta, rồi lại không đành lòng mà để tay lơ lửng giữa không trung...

Miệng chàng mấp máy, giọng trầm nhỏ mang đầy đau đớn.

"Thụy nhi...Thụy nhi...ta..."

Một bóng người đổ sụp xuống người ta...là chàng...chàng hôn mê!!!

————————————————————————————

Nhìn người đang nằm trên chiếc giường trải gấm, lòng ta đau đến tê tái.

Thì ra trước giờ, không chỉ ta ngốc nghếch mà đến chàng cũng vậy!

Rốt cuộc thì chàng ngốc đến đâu đây? Tại sao đỡ cho ta mũi tên ngày đó? Vừa ra lệnh cho thủ hạ bắn tên trong khi chính mình lại dùng tốc độ nhanh nhất đỡ những mũi tên hướng về ta để rồi bị trọng thương, làm điều này chắc trên đời này chỉ có mình chàng...

Ba ngày sau, chàng tỉnh dậy, ngốc nghếch nhìn ta.

Gương mặt gầy guộc khó nhận ra của chàng như thế nào lại có chút ngô nghê giống con nít.

"Nàng...hận ta không?" Ánh mắt đau đớn của chàng làm ta càng cảm thấy khó chịu, một thứ khó chịu có chút ngọt.

"Tất nhiên là hận. Ta hận chàng đến chết đi sống lại." Nhưng không có yêu...làm sao có hận đây? "Nếu chàng còn làm điều ngốc nghếch như vậy, ta còn hận hơn nữa!"

Đột nhiên vòng tay ấm của chàng ôm lấy ta, giọng nói trầm trầm của chàng vang bên tai ta "Thụy Nhi...Xin lỗi nàng...Ta yêu nàng."

——————————————————————————-

Ba năm sau.

Ta ngồi nhìn cảnh vật trước Nguyệt điện, nó vẫn nhẹ nhàng, yên bình như ngày nào.

Cây anh đào trước điện đang thời kì trổ hoa, một vài cánh hoa màu hồng phấn rơi xuống chén trà trên bàn.

Hướng mắt lên một chút, hai người một lớn một nhỏ đang nghịch đất bên cạnh gốc anh đào. Nam tử thì xắn tay áo, cầm chiếc xẻng nhỏ, nữ tử thì vừa "ô ô a a" gọi cha vừa bò đi bò lại quanh gốc đào...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro