VĂN ÁN PHẾ HẬU TƯỚNG QUÂN

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Tên truyện: Phế hậu tướng quân[废后将军].

Tác giả: Nhất Độ Quân Hoa [一度君华]


Văn Án (cái này là hàng thật giá thật của tác giả, ta phăng lại không phải ta viết)
Một đứa con của sói, một cái hoàng hậu bị phế, một cái thế nhân thất bại thê thảm. Trên thế gian mỗi người tình yêu đều tựa như một tấm chi phiếu có ngày quy định, tại đây sẽ có một cái kỳ hạn, nó có thể có giá trị trăm ngàn vạn vạn thậm chí là số hàng triệu, nhưng nếu ngày kỳ hạn qua đi, bất quá là đưa ra phế giấy.

Tả Thương Lang cũng không phải tên của nàng, mà là do hắn ban cho. Nhặt được nàng giữa bầy sói hắn thấy nàng có tiềm năng liền đem về bồi dưỡng.
Vì cứu đồng bạn nàng hi sinh thân mình để mặc kẻ khác dày vò. Hắn tâm tình không tốt đi ngang tiện tay chém chết vài tên ồn ào.
"Chủ thượng xin cứu Dương Liên Đình"
"Lấy cái gì cầu ta?"
"Xin hãy lấy hết những gì của ta"
.............................
Người hắn yêu nhất phải gả cho người khác, hắn không cam lòng.
"Nếu nàng muốn là hoàng hậu, thì hoàng đế chỉ có thể là ta.........."
Hắn vì người yêu bất kể đại giới giấy binh phản loạn. Nàng vẫn lặng lẽ theo bên cạnh hắn đánh đông dẹp bắc làm một cái tướng quân chiến công cao như núi.......
Ngày người hắn yêu thành thân, hắn hoá điên thật rồi. Trầm mình trong men say hắn nhận lầm nàng là Lan Nhi của hắn. Thô bạo chiếm lấy, luôn miệng gọi tên người khác khi ở bên nàng. Nhưng Tả Thương Lang chỉ biết tuân phục.......
Hắn phong nàng vi phi, khi dành được giang sơn nàng nắm giữa Phượng Ấn. Nhưng sau đó chỉ một lời trên đại điện không cần lý do hắn muốn phế liền phế.
Hắn cho nàng tướng quân phủ nàng tuân phục ly khai hoàng cung. Tả Thương lang không có gì để nói vì " ngươi là quân, ta là thần"
.........................................
Đêm động phòng hoa trúc của hắn, hắn một thâm mùi rượu đến tìm nàng. Chà đạp xong không nhìn lại phất áo bỏ đi. Trời mùa đông sao lạnh quá......
........................................
Ngoài biên cương gió lạnh, nàng nghe tin hoàng hậu của hắn mang thai có lẽ hắn thực sự rất vui.......
Nàng thân là tướng quân đứng trên xa trường không thể có tình cảm. Đột nhập vào thành địch nơi đây nàng gặp một người cho nàng một chút ôn nhu. Nhưng vì "ngươi muốn lòng trung thành, ta cho ngươi lòng trung thành"
Thân vận tố y đứng trên tường thành, tên bạc bắt ra xuyên thấu người ấy..............
...................................
Tám nguyệt mang thai hoàng hậu của hắn hạ sinh hoàng tử không phải là của hắn, nàng trở lại hắn lưu nàng lại một góc khuất hoàng cung. Hắn vô thức luôn dõi theo ánh đèn xuyên đêm nơi nàng ở.....
Hoàng hậu hỏi hắn Tả Thương Lang là cái gì?
Hắn trả lời" Ngươi là thê tử của ta, còn nàng chỉ là sủng vật"
.........................................
Hoàng hậu của hắn lại mang thai, tất nhiên thê tử quan trọng hơn sủng vật. Một đêm thập tử nhất sinh tì nử thân cận cùng phó tướng lén lút đưa nàng ra cung tìm đại phu. Khi quay lại hoàng hậu bị thích khách làm bị thương cần Huyết Chi Hoa, với điều kiện nàng phải đi sứ địch quốc một tháng.
Nàng cầu hắn nàng không muốn đi, nhưng hắn nói nàng phải đi vì hoàng hậu là thê tử của hắn. Trong đôi mắt sáng ngời hình như có một thứ gì đó tan rã nàng thực sự hiểu "hắn là quân, nàng chính là thần"
..................................
Hắn hằng đêm nằm bên hoàng hậu mà hắn yêu luôn giật mình tỉnh giấc vì nghe thấy tiếng nàng kêu cứu. Nhưng người hắn yêu là hoàng hậu.
................................
Nàng trở về mang trên mình đầy là thương, nhưng thương tích làm sao đau bằng đứa con chưa chào đời liền lìa xa nhân thế. Nàng đã gọi hắn đến cứu ngàn vạn lần nhưng vô ích......
Vì sao hắn đau lòng? Có lẽ chỉ vì hắn thấy nợ nàng. Hắn phong nàng tứ phi đứng đầu, nhưng ngay trên đại điện.
"Hoàng thượng là bồi thường vi thần sao?"
"Xem như đi"
"Nếu hoàng thượng muốn bồi thường vi thần, trừ phi hoàng hậu"
"Tả Thương Lang!!"
"Trừ phi hoàng hậu"
"người tới tha vào thiên lao"
———————————–
Nhìn chủ nhân đau đớn, nhưng câm lặng trong thiên lao tì nữ xông đến hỏi hoàng thượng
"Ta muốn biết trong mắt ngươi nàng là gì? ngài có biết không mỗi tối nàng đều bừng tỉnh? Nàng đã hai mươi tám tuổi. Hoàng thượng, một cái nữ nhân hai mươi tám tuổi chưa gặp qua son bột nước, chưa chi qua son bột nước, sẽ không đánh đàn, sẽ không ca hát, thậm chí không có một bộ giống dạng trang sức. Hoàng thượng, nữ nhân của ngài đều có kết cục như vậy sao?"
"Nàng không là ta nữ nhân, là chính nàng cự tuyệt"
"Như vậy ngài có hay không nghĩ đến một ngày nàng cũng sẽ lão, nàng cũng sẽ chết đi!"
Có một ngày như thế thật sao? nàng sẽ lão sẽ chết đi sao? hắn thực sự sợ hãi một ngày sẽ mất đi nàng.
Một đường ra thiên lao nàng cũng không oán thán đứng trong cung như hắn muốn. Nhưng cây muốn lặng mà gió chẳng đừng. Hoàng hậu muốn lấy mạng người bên cạnh Tả Thương Lang? không thể nàng điên cuồng cầm kiếm xông vào Phượng Tên Cung.
Hoàng hậu muốn trừng phạt nàng hắn đáp ứng. Nàng sợ rắn, khi từng con rắn được nhét vào người nàng. Tả Thương Lang tuyệt vọng kêu lên
"Chủ thượng......chủ thượng cứu ta, ta biết sai rồi"
Hắn đứng đó chỉ cách một tầng sa mỏng nhìn nàng rồi quay lưng bỏ đi.
"Mạc Dung Viêm" nàng thì thầm gọi tên hắn như để cho chính mình nghe...........
.........................
Sau đó hắn ôn nhu chăm sóc nàng, nhưng nàng đã quá rõ cái gì là quân cái gì là thần. Nàng tự ngược để dần héo mòn. Đến khi nàng gục ngã hắn điên cuồng cầu người đến cứu.
"Hoàng thượng lo lắng vô dụng, Tả tướng quân cát nhân ắt có thiên tướng, không có việc vì"
"Bổn hoàng vì sao muốn lo lắng? Ta nữ nhân ta yêu nhất đang hoàn hảo ở Phượng Tê Cung, ta vì sao muốn lo lắng?"
Thực sự là không lo lắng sao? Như vậy là ai, trong một đêm đầu bạc? là ai, tang thương song nhập hai má?.............
...........................
Tả Thương Lang nàng đã quá mệt mỏi, nàng lựa chọn quên đi ngủ vùi vĩnh viễn.
"Hoàng thượng thỉnh nén bi thương"
......................................
Mặc Dung Viêm đem nàng suy yếu ôm vào trong ngực, đôi khi ôm này phê duyệt tấu chương, có khi ôm nàng ra ngoài phơi nắng, không ngừng truyện trò vì sợ nàng tịch mịch.
Hết thảy đều cùng nàng như trước, nàng không phản kháng, không nói nhiều, nhưng chỉ có con ngươi nhắm chặt, nhìn không ra mơ hồ bi thương.
.................................
"Còn muốn ngủ bao lâu A Tả, đừng tuỳ hứng ngoan ngoãn tỉnh lại được không?"
Từng ngày hắn dần nhận ra nguyên lai có một loại yêu không sinh ra lúc mới gặp, chỉ biết lắng đọng lại, ở thời gian cửu viễn sau triển lộ nó khắc cốt ghi tâm......
.......................
Trong cõi mê nàng tự hỏi nếu ta tỉnh lại, vẫn là một cái kết cục hay sao? Đời này có lẽ chúng ta chỉ khả năng" ngươi là quân, ta là thần"
Ngự thư phòng ánh nến diệt diệt tóc xám cọ vào trên má, Tả Thương Lang lựa chọn tỉnh lại một lần nữa.
"Tỉnh?"
"Ân, ta tỉnh"
"Có đói bụng không, muốn ăn cái gì?"
Nhất quốc chi quân chưa thử qua tư vị tự tay nấu nướng, nhưng hắn muốn thử xem, hạt sen canh thực ngọt, ngọt đến thâm tâm................
............
......
Nguyệt nha sáng tỏ trên trời cao, trung thu tết đoàn viên Tả Thương Lang chuẩn bị một bàn thức ăn để cùng ngắm trăng. Nhưng trăng đã lên rất cao hắn vẫn không đến. Chỉ nghe tin hoàng hậu uống thuốc độc tự sát. Đúng hoàng hậu tự sát hắn sẽ không đến. Tả Thương Lang dưới trăng độc ẩm.
............................
Hoàng hậu hoàn hảo vượt qua, vẫn đứng một thân tốt đẹp ở Tê Phượng Cung. Mặc Dung Viêm vội đến chỗ của Tả Thương Lang thì đã là sáng hôm sau. Nàng đang ngủ, yên bình trên ghế. Nhưng hắn biết nàng không ngủ khi khoé môi trắng nhợt còn đọng một dòng lưu huyết.
Cung điện này vẫn lặng lẽ không có bóng người chỉ có lệ đế vương rơi.
"Quốc tế hậu táng, liền táng vào hoàng lăng..............."
.................................
......
Hoàng hậu vẫn đứng ở Tê Phương Cung cao quý một thân độc sủng, nhưng chỉ trong lòng nàng biết đã thất sủng từ lâu. Tả Thương Lang tên không còn ai nhắc đến. Mỗi năm tế tổ hoàng lăng, khi quần thần quay lưng hoàng đế trán tựa bia đá mặt đầy lệ vương.........

Ta định viết ngoại truyện cho ngược nam thêm thêm nữa chứ để ức chế quá...ai ủng hộ ta viết ngoại truyện không nào??? >.<

##Tiểu_Miu

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro