Em ước chưa từng yêu anh-end

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngày 18 tháng 2 năm xxx.

Hắn 15 tuổi, cô 12 tuổi.

Đó là lần đầu tiên cô gặp hắn.

Một ánh mắt dịu dàng của hắn đã khiến cô rung động.

Một dáng vẻ đẹp trai, cao ngạo của hắn đã khiến cô khắc cốt ghi tâm.

Bánh răng vận mệnh chính thức bắt đầu.

Năm ấy, cô đơn phương một người.

Ngày 24 tháng 12 năm xxx.

Ngày lễ giáng sinh, cô đan cho hắn một chiếc khăn len.

Hắn nhận với vẻ mặt tươi cười, không quên cảm ơn cô.

Nụ cười năm ấy, khiến trái tim cô đập loạn nhịp.

Khi ấy cô cứ nghĩ hắn đã bắt đầu bật đèn xanh với mình nên cứ tiếp tục theo đuổi một cách vô vọng.

Ngày 6 tháng 5 năm xxx.

Hắn 20 tuổi, cô 17 tuổi.

Cô nghe tin hắn đem lòng yêu một người con gái mỉ miều mang tên Hoài Yên.

Cô ấy là 1 cô gái xinh đẹp tính tình lại diệu dàng.

Anh ấy thích cô ấy cũng là lẽ đương nhiên.

Chuyện đáng buồn là anh ấy còn kể tôi nghe anh ấy yêu Hoài Yên như thế nào,hạnh phúc ra sao

Tôi lúc đó chỉ biết ngồi cười mà đau xót lòng

Ngày ngày, hắn đều bên cô ấy. Sự yêu chiều, ánh mắt dịu dàng, tất cả đều dành cho cô ấy.

Hệt như họ sinh ra đã là của nhau.

Cô chỉ đứng một góc nhìn cặp đôi kia tay trong tay hạnh phúc.

Ngày ấy, trái tim cô biết đau là gì.

Ngày 3 tháng 6 năm xxx

Hắn 23 tuổi, cô 20 tuổi.

Gia đình hắn sắp đặt một cuộc hôn nhân chính trị.

Hắn buộc phải kết hôn cùng cô.

Hoài Yên- Người hắn yêu rời xa hắn một cách đột ngột.

Trong cơn đau khổ, hắn uống say rồi lên giường cùng cô.

Thân hình cô mảnh khảnh nằm dưới thân hắn vùng vẫy khóc lóc một cách thảm thương.

Nhưng hắn sa vào dục vọng của chính mình miệng cứ luôn nói "Hoài Yên ,Hoài Yên anh yêu em"

Nghe hắn nói cô như chết đứng,miệng ngắm chặt, tay bấu vào lưng anh.

Ngày 28 tháng 7.

Hôn lễ được cử hành, hắn và cô nắm tay nhau bước vào lễ đường.

Chuỗi ngày đau khổ... chính thức bắt đầu.

Đêm tân hôn ấy, hắn điên cuồng dày vò cô, mặc kệ cho cô có khóc lóc cầu xin hắn buông tha.

Mỗi lần cô cầu xin hắn, hắn không những không quan tâm mà còn vận động mạnh hơn.

Cô đau như chết đi sống lại.

Những ngày tháng sau đó, hắn đối với cô lạnh nhạt, chán ghét. Thậm chí là đánh đập đến nhẫn tâm.

Những thức ăn trên bàn do chính tay cô làm, hắn đều không bao giờ động vào. Đôi khi những lúc hắn tức giận vô cớ, thường gạt hết những thức ăn cô làm xuống đất cho thỏa cơn nóng giận trong người.

Cô khóc, khóc đến cạn nước mắt. Đôi lúc lại tự hỏi.

Chàng trai năm ấy dịu dành cười với cô đâu mất rồi?

Ngày 3 tháng 4 năm xxx.

Hắn 25 tuổi, cô 22 tuổi.

Đã 2 năm trôi qua, hắn bắt đầu trở nên dịu dàng với cô hơn, đã không còn những trận đòn tàn bạo nữa.

Buổi tối, hắn bất ôm lấy cô.

Nhưng...

Hắn lại gọi tên Hoài Yên!

...

Ngày 26 tháng 6.

Hoài Yên trở về, chính xác hơn là trở về bên cạnh hắn!

Hắn vui mừng khốn xiết, không màng đến cô mà bỏ đi đón Hoài Yên của hắn.

Cô ngồi nhìn bóng lưng hắn bước ra khỏi cửa mà chẳng thể làm gì.

Hắn không quan tâm cô cho hay không, một mạch dẫn tiểu bạch ngọt của hắn về nhà.

Còn cô, cô bị đẩy sang một phòng riêng lẻ khác, để hắn và cô ta ở chung một phòng.

Phòng của họ cũng chính là phòng tân hôn của chúng tôi...

Cô chỉ lẳng lặng ngồi khóc thầm 1 mình  nhìn hắn và người tình ân ái mặn nòng.

Một người là vợ hắn, một người là người hắn yêu

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro