Em ước chưa từng yêu anh-end

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Một người là vợ hắn, một người là người hắn yêu.

Chắc chắn rồi!Nếu được chọn lại có lẽ hắn cũng sẽ không bao giờ chọn cô.

Ngày 5 tháng 9 năm xxx.

Hắn 27 tuổi, cô 24 tuổi.

Hoài Yên có thai.

Hắn nghe được liền gạt bỏ công việc để về bên cô ấy.

Còn cô?

Chẩn đoán ung thư ác tính. Thời hạn sống chỉ còn 1 năm vỏn vẹn.

Cô chấp nhận không điều trị mà chỉ dành 1 năm cuối cùng để bên cạnh chăm sóc hắn.

Ngày 27 tháng 11.

Hoài Yên vì lợi dụng cô đang đỡ cô ta xuống mà nghiêng mình ngã xuống cầu thang.

Cô ta sảy thai.

Hắn đau khổ và tức giận đến cùng cực.

Những đòn roi da đánh vào lưng cô khiến máu chảy không ngừng, hắn vẫn không thương tiếc mà ra tay nặng hơn.

"Đồ đàn bà ác độc , đến con tôi mà cô cũng giết..." miệng hắn cứ liên tục chửi rủa cô.

Sau một trận thập tử nhất sinh, hắn bỏ lại cô mà chạy đến bên Hoài Yên.

Cô đưa tay mình chặn cho máu không trào ra khỏi miệng.

Cô chết tâm rồi!

Không yêu hắn nữa!

Ngày 28 tháng 11.

Cô mất tích.

Hắn vẫn không đi tìm và cho rằng đó là sự thỏa mãn.

Hắn đi tìm Hoài Yên thì biết tin rằng. Đứa con trong bụng cô ta không phải của hắn.

Hắn chỉ là một lốp xe phòng bị cho cô ta.

Hắn tức giận, đánh thẳng vào mặt Hoài Yên.

Đoạn tuyệt với con người rắn độc như cô ta.

Hắn bắt đầu rơi vào trầm tư.

Hắn vò đầu bức tóc hối hận mà nhớ lại những lúc mình đối xử tàn bạo với cô mà nghẹn lòng tự trách bản thân.

Rốt cuộc cô đang ở đâu?

Ngày 3 tháng 10 năm xxx

Hắn 28 tuổi, cô 25 tuổi.

Tại một bệnh viện ngoại ô.

Hắn tìm được cô.

Lúc này cô xanh xao, gày gò, tóc đã rụng gần hết.

Hắn bước đến bên cô "Anh hối hận rồi,anh sai rồi em muốn làm gì anh cũng được, đánh,mắng gì anh cũng chịu" không ngừng khóc và xin cô tha thứ cho những việc làm của hắn. Và xin cô cho hắn được ở bên cô.

Sau một hồi nài nỉ , van xin

Cô đồng ý... chỉ là cô không tha thứ cho hắn nữa rồi.

Không muốn chấp niệm hắn nữa.

Những ngày sau đó.

Hắn chăm sóc cô tỉ mỉ, những ánh mắt yêu chiều của hắn từng dành cho người hắn yêu nhưng giờ hắn lại trao cho cô!

Tim cô như chậm một nhịp, đau như hàng ngàn hàng vạn cây kim đâm vào.

Hắn nói rằng , hắn yêu cô.

Cô cũng vậy, cô cũng yêu hắn.

Nhưng tình yêu này, đến quá muộn rồi!

Ngày 25 tháng 11.

Đó là một ngày mưa phùn gió nhẹ.

Cũng là ngày... cô rời xa hắn, rời khỏi thế gian này.

Hắn ôm lấy cô, hốc mắt đỏ chót kêu gào khóc thảm thiết.

Cô nằm yên bình trong lòng hắn, môi nở nụ cười.

Trước khi nhắm mắt, cô khẽ đưa tay vuốt lên má hắn, khẽ nói một cách khó khăn:

"Đời này của em hạnh phúc nhất là  yêu anh , tiếc là kiếp này chúng ta không thể bên nhau...Em không dám trách anh yêu em quá muộn chỉ trách em yêu anh quá nhiều."

Vĩnh biệt! Người cô yêu!

Giọt nước mắt cuối cùng tựa hồ như viên kim cương rơi xuống.

Sau ngày tang lễ của cô, hắn như một người điên mất trí, lúc nào cũng kêu tên cô trong vô vọng một cách thảm thương.

Mỗi đêm, hắn luôn nhớ đến con mèo nhỏ nằm bên cạnh hắn.

Cảnh còn người mất!

Là hắn không trân trọng, bây giờ cũng đã muộn rồi!

Ngày 6 tháng 12.
Một tờ báo đưa tin tổng giám đốc của công ty lớn vì qua đau buồn trước sự ra đi của người vợ mà uống thuốc ngủ quá liều dẫn đến tử vong.

....

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro