Đông Cung

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hôm nay là hội Nguyên Tiêu, hoàng cung sẽ tổ chức đại yến, trên đường từ Thượng Quan phòng về hắn thấy bao nhiêu cung nhân qua lại, đèn lồng hoa kết được giăng đầy khắp bên Thủy Nguyệt lương viện. Trải đường vào Thủy Nguyệt lương viện là những chiếc bình gốm xanh thật to đang được cung nhân đổ đầy sơn dầu. Sơn dầu này được đưa đến vào Nguyên Tiêu hằng năm từ tận Mã Lai, có hương thơm tao nhã giữ được rất lâu, thường được dùng để nấu ăn, quét lên mặt bánh Nguyên Tiêu trước khi nướng.

Hắn từ xa ngắm lương viện náo nhiệt, âm thầm thở dài, vẫn còn đang tự trách mình bồng bột một khắc thương cảm cho tên nhóc kia mà ở lại cái nơi không khác gì địa lao này.

"Tạ lão sư! "Cái này gọi là nhắc Tào Tháo thì Tào Tháo tới. Tiểu nam hài có vẻ rất cao hứng, bước cao bước thấp đến đứng bên cạnh hắn, chưa gì đã gọi hắn một tiếng lão sư, thông tin cũng nhanh quá đi.

"Nhị Hoàng Tử cát an! "Hắn thấy bực bản thân mà lạnh nhạt với tên đầu xỏ có vẻ mặt ngây thơ kia.

Thấy vẻ mặt u ám của hắn, vẻ cao hứng của tiểu hài tử ban nãy liền tiêu biến, lại về khí chất cao ngạo ngày thường hỏi:"Ngươi được ở lại trong cung dạy học cho ta mà không vui sao? Không lẽ ngươi thấy ta phiền phức? "

Ngoại trừ những lúc không phiền phức thì những lúc khác người đều phiền phức hết. Hắn muốn đáp lắm nhưng không biết nói gì đành im lặng.
Vẻ mặt của Tử Huân Hoàng Tử như bị tổn thương ghê gớm, liền hậm hực đá một cái vô lực vào chân hắn:"Ngươi đó, không muốn thì không muốn đi! Làm gì mà làm ra bộ dáng ủy khuất đó cứ như ta ép ngươi không bằng! ".

Dứt lời y liền quay đi thật nhanh. Hắn nhìn theo bóng dáng nhỏ bé của y thầm mắng "Đồ xấu tính! " rồi lại thở dài.
Đứa trẻ này đâu có lỗi. Rõ ràng là tự bản thân hắn đồng ý ở lại vì lòng thương cảm dành cho y, bây giờ lại trưng ra vẻ mặt đó thực sự là giận cá chém thớt mà. Hắn ôm đầu vò vò, ư ư a a không thể hét lên để đỡ uất ức, mà còn lỡ chọc giận tiểu tổ tông kia nữa mới mệt.
Nghĩ nghĩ hắn lại nhanh chóng theo người kia chạy đến Đông Cung. Không ngờ cả Hoàng Đế và Nhuẫn Khiết quý phi đều ở đó, may mắn chưa ai nhìn thấy hắn liền xoay người muốn đi, đáng tiếc là kẻ trời đánh nào đó kịp nhìn thấy gọi thật lớn:" Tạ lão sư! ".

Lần này thì ai nói là không ai nhìn thấy, hắn xoay người vào trong, hướng hai vị quân chủ cấp hành lễ :"Tham kiến Thánh Thượng, nguyện Thánh Thượng kính an! Tham kiến nương nương, nương nương tề an! ".

"Khanh mau miễn lễ! " Hoàng Đế lên tiếng.
Nhuẫn Khiết quý phi nhìn hắn, cất giọng hỏi:" Hồi nãy ta nghe Tử Huân gọi một tiếng "Lão sư", ngươi chính là Ngự Sử đại phu mới được bổ nhiệm? "

"Ân! ".

Vị quý phi nở nụ cười nhân ái :"Vậy thì thật tốt! Ngươi chăm sóc cho Tử Huân tốt như vậy, Hoàng Thượng lại khen ngợi ngươi rất nhiều, để Tử Huân cho ngươi dạy dỗ bổn cung cũng phần nào an tâm! ".

"Con cũng muốn Lão sư này dạy học! " Tam Hoàng Tử _ Tử Ngôn ngồi bên cạnh chỉ tay vào hắn nói vừa dứt lời thì Tử Huân liền đứng dậy bước đến đẩy hắn lùi về sau, xoa đầu đệ đệ cưng chiều nói:"Tử Ngôn ngoan! Người này là của huynh, ai cũng không thể cho ".

Hắn nghe xong thụ sủng nhược kinh, trợn mắt lên nhìn tên tiểu Hoàng Tử cuồng ngôn kia. Hoàng Đế cùng Quý Phi được một trận cười lớn.

"Tạ Khanh gia, khanh nghe rõ chưa, sau này khanh là người của Nhị Hoàng Tử, ai cũng không thể cho! " .

Hoàng Đế vừa cười vừa nhắc lại, hắn thấy cơ mặt giật giật, theo phép tắc vẫn phải chắp tay đáp:" Vi thần ghi nhớ! ".
Tiểu nam hài đứng bên cạnh hắn phi thường vui vẻ, cười đến tất cả răng đều muốn khoe ra.

Sau khi Hoàng Đế cùng Quý Phi đã đi, Tử Huân liền quay ngoắt sang phía Hồng Viêm, vui vui vẻ vẻ nói:" Ngươi nhớ kĩ chưa? "

"Nhớ điều gì? "Hắn ngơ ngác hỏi lại.
Nam hài nở nụ cười thần bí:" Không gì, ngươi nói thử câu"Quân Tử chi giao, Bất phá kết ngôn" cho ta nghe".

Mặc kệ là trò đùa gì hắn cũng đáp ứng vậy, nhìn mặt mũi vui vẻ lợi hại như vậy chắc không còn giận nữa hắn chậm chạp nói: "Quân Tử chi giao, Bất phá kết ngôn".

"Tốt! "Xem chừng rất hài lòng, y tựa người vào mộc kỉ, nhắm mắt như đang dưỡng thần. Ngắm nhìn khuôn mặt an ổn ấy, hắn phần nào thấy bớt nặng nề hơn.
Nam hài chợt mở mắt ra, đăm chiêu nhìn hắn rồi nghiêm chỉnh ngồi lại:"Ngươi đừng tưởng như vậy là ta hết giận! ".

Tiểu tử, sao lại thù dai như vậy? Hắn cười khổ "Vậy vi thần phải làm gì để điện hạ nguôi giận? ".
"Tối nay phải hộ tống ta đi chơi hội Nguyên Tiêu, thấy thế nào? "

Đơn giản như vậy? Làm thì làm hắn cũng muốn đi xem đèn lồng. Không hiểu sao lúc hắn vừa" Ân! " có cảm giác nam hài kia rất gian manh.

Đáp ứng xong hắn không thể tự vả mình một cái rồi lôi tiểu tử kia ra giáo huấn một trận. Hội Nguyên Tiêu là lúc sum họp. Bao nhiêu vương tôn tông thất xa gần đều quy tụ về kinh thành, quan lại từ cửu phẩm đến nhất phẩm đều tham gia, đông đến mức ngạt thở. Tiểu hài tử ngồi cách Hoàng Đế một bàn, hắn định trốn đi thì bị y lôi lôi kéo kéo, kết quả Hoàng Đế sai mang thêm một chiếc mộc đôn nữa, lệnh hắn ngồi trông coi y hại hắn bị bao nhiêu ánh mắt hiếu kì soi mói. Bao nhiêu màn ca, vũ, chúc rượu. Thật là phù phiếm.

Đến khi yến tàn, vẻ mặt Hồng Viêm đã khó coi đến cực điểm, Nhị Hoàng Tử đang bị bao vây bởi các vị vương gia, hắn không nói gì liền lặng lẽ đứng dậy, hướng hoàn môn mà đi. Đến khi không còn nghe tiếng huyên náo nữa bước chân hắn mới chậm lại.

Vì một tiểu hài tử mà ở lại nơi cung cấm này, có đáng không?
"Tạ Lão sư! "Y rằng mỗi khi nghĩ đến tiểu hài tử này lại xuất hiện, cái này có thể hơn tâm ý tương thông đi!

Hắn xoay người lại, khuôn mặt nhăn nhó cùng khó chịu của Tử Huân đang đến gần, nhắm chân hắn dẫm lên một cái hữu lực, trách móc :"Hay lắm, ngươi nói hộ tống ta dự yến lại cư nhiên dám bỏ về trước! ".

Cái kiểu phồng mang trợn má ấy chẳng đáng sợ chút nào cả, hắn cười đáp:"Điện hạ thật không biết phép tắc, đã gọi ta một tiếng "Lão Sư" còn dám vô lễ vậy! ".

"Người xưa nói "Nhất tự vi sư, Bán tự vi sư" ngươi tuy là lão sư của ta nhưng vẫn chưa dạy ta nửa chữ nào như thế thì chưa thể gọi là lão sư Chính thức được, ta là Hoàng Tử, ngươi vẫn là thần tử, ta đối xử với ngươi như vậy thì có gì gọi là vô lễ? Ngược lại, ngươi đã hứa hộ tống ta, "Quân tử nhất ngôn. Tứ mã nan truy", vậy mà nuốt lời, ta còn chưa xử phạt ngươi! ".

Lắm lí lẽ như vậy? Đứa trẻ này không dạy cũng giỏi. Hắn buồn cười, rồi bật cười:" Hảo, hảo, ta sai. Ta nói không lại Người, ta nhận phạt! ".

Tử Huân rõ vui vẻ nhưng vẫn bĩu môi dè bỉu, nhìn ngắm khuôn mặt đang cười của người trước mặt rồi mới đưa tay kéo kéo tay áo hắn:"Đi, cùng ta đến nơi này! ".
Vậy là hai thân ảnh một lớn một nhỏ sánh bước trên con đường trải đầy đèn lồng.

Đến bên lương đình ngày thường vẫn hay tản bộ hóng gió nay đã được trang trí bởi vô số đèn khổng minh buộc bằng sợi tơ vào các cột gỗ đàn, chỉ cần cắt bỏ sợi dây chúng liền bay lên trời. Mặt nước yên ắng phủ đầy hoa đăng từ bên Thủy Nguyệt lương viện trôi tới tạo thành vô vàn ánh sáng ngũ sắc.

"Đẹp không? " Y hỏi
"Đẹp! " Hắn đáp

"Lúc nãy trong hội hoa đăng ngươi đã ước gì vậy? "
"Điều ước của ta đặt trong một chiếc hoa đăng trong vô vàn những chiếc kia, điện hạ muốn biết thì tìm đi! ".

Y lại bĩu môi :"Ta mới không cần, chắc ngươi chỉ ước rời khỏi Hoàng Cung càng sớm càng tốt chứ gì? "
Hắn liền làm vẻ mặt tươi tỉnh vươn tay xoa xoa đầu y:"Sao người biết hay vậy? Thật thông minh nha! ".

Y hậm hực hất tay hắn ra:"Ngươi thử làm vậy nữa xem ta sẽ chặt tay ngươi! ".

Gương mặt hắn trong bóng ánh sáng mờ ảo trở nên mơ hồ, thanh âm hạ thấp:"Thực ra điều ước của ta vẫn chưa có gửi đi! ".
Nhị Hoàng Tử có chút sửng sốt nhìn hắn, hắn chỉ chỉ tay áo :"Còn ở trong này nè! "
Y liền nhe răng cười :"Thật trùng hợp, điều ước của ta cũng chưa có gửi đi! Hay thế này, chúng ta buộc điều ước vào đèn khổng minh rồi thả, có được không? "
"Ân! ".

Ban đầu, chỉ có hai chiếc đèn khổng minh được thả ra, rốt cuộc một lát sau cả bầu trời được lấp đầy bằng đèn khổng minh, hai thân ảnh một lớn một nhỏ im lặng ngắm nhìn bầu trời đẹp huyền diệu. Cho đến bây giờ, nam hài vẫn chưa từng quên từng mảng kí ức năm đó. Nụ cười, ánh mắt, sự vui vẻ mãn nguyện của người kia và cả lúc y hỏi:"Ngươi đã ước gì thế? ".
Hắn chỉ mỉm cười thật hiền từ:" Không thể nói cho điện hạ biết! Nếu nói ra sẽ không linh nghiệm!".

Hắn không nói nhưng y vẫn biết, tờ giấy đó ghi : Cầu mong Nhị Hoàng Tử một đời bình an.

Nhị Hoàng Tử tuy có trẻ con nhưng học hành lại rất nghiêm túc, tư chất thông minh, học một hiểu mười, so với Lưỡng Quốc Trạng Nguyên hay Nguyễn Hiền năm xưa thực sự không thua kém, tương lai người này trở thành trữ vương thực sự không xa.

"Năm xưa Bắc ngoại nhân vào nước ta đô hộ đã thực hiện đồng hoá và ngu dân, đối với nước ta chỉ hại không lợi, đời sống nhân dân lầm than đói khổ. Ở nơi nào có bất công, nơi đó có đấu tranh. Hùng khí đấu tranh không chỉ thể hiện qua hào khí trên tiền tuyến còn thể hiện qua văn chương. Lý Thường Cát tướng quân từng viết :

   "Nam Quốc sơn hà Nam Đế cư
    Tuyệt nhiên định phận tại thiên thư
    Như hà nghịch lỗ lai xâm phạm
    Nhữ đẳng hành khan thủ bại hư".

Nhìn vẻ mặt say sưa của đứa trẻ dưới kia hắn cảm thấy việc ở lại cũng không đến nỗi tệ. Đang giảng bỗng cánh tay nhỏ nhắn giơ lên khiến hắn phải ngưng lại, đưa mắt nhìn, đợi y lên tiếng :" Thưa lão sư, lúc nãy người có nói nơi nào có bất công nơi đó có đấu tranh, như thế nào là bất công để đấu tranh? ".

Hắn ôn tồn giảng giải:" Nhân sinh có rất nhiều bất công, như có kẻ giàu người nghèo. Có người no đủ, có người nghèo đói, có kẻ cao quý, có kẻ bần hàn. Thế nhưng đó vốn là những bất công do tạo hoá tạo ra để cân bằng nhân sinh. Điều bất công ở đây mà lê dân bá tánh chống lại là một tộc người chà đạp lên nhân sinh của một tộc người khác, chà đạp lên nhân hình và nhân dạng, đến cả những bất công do tạo hoá tạo ra cũng bị con người bóp méo không còn là dạng nào".

Gương mặt nhỏ nhắn đăm chiêu tựa như đang suy nghĩ rất lung, chân mày lại còn nhíu chặt, thật giống với một tiểu lão nhân gia.

Cứ như vậy, thời gian của Tạ ngự sử đại phu trôi qua thật nhanh, ngày tháng với hắn chỉ còn là sự chiếu sáng rồi lại dập tắt của nhật quang.

Hôm nay, Nhị Hoàng Tử rõ ràng trầm tư hơn thường ngày, kết thúc buổi học hắn liền với tay gọi y lại, y không thèm nghe, một mạch đi về.
Tiểu nam hài này, sao lại dở thói nữa rồi?

Mãi đến tối hắn mới biết hôm nay là sinh thần của Nhị Hoàng Tử, ra là vậy. Hắn thật sơ ý, chắc chắn là không nhận được quà nên giận lẫy đây mà. Nghĩ thật lâu vẫn không biết nên chọn quà gì, hắn thấy có chút bất lực. Trong Hoàng cung này có thiếu gì?
Cuối cùng vẫn là tiện tay vẽ một bức tranh chữ, thêm nét thư pháp thảo, trên lạc khoản ghi rõ ràng ngày tháng, đề tên người tặng.
Xong việc hắn liền đến Đông Cung, có lẽ tiệc đã tàn, không khí thật yên ắng, giờ này muộn, chắc y cũng đã ngủ rồi, định đặt bức tranh bên ngoài cửa phòng y rồi đi, không ngờ lại có tiếng người :"Ngươi là ai? ".

Thanh âm nữ nhân có chút sợ hãi, hắn khó xử xoay người lại.
Đối người trước mặt, không thể nói là mỹ nhân khuynh thành đảo quốc nhưng vẫn khiến hắn phải ngẩn ngơ nhìn. Hồi lâu, thấy nét đề phòng trên mặt nàng, mới vội vã rời mắt đi, lắp bắp nói xin lỗi.

Nàng che miệng cười e lệ, lùi lại hai bước, dịu dàng hỏi:"Ngài là ai? Sao lại lén lút đứng ở đây?".
"Tại hạ là Tạ Hồng Viêm, lão sư của Nhị Hoàng Tử! ".
Đôi mắt ngọc thoáng mở to:" Ngài là Đạm Thanh? "

"Ân! ".

Không khí bỗng có chút xấu hổ, trong lồng ngực hắn, tiếng tim đập to đến tưởng chừng người đối diện có thể nghe thấy. Nàng một lúc lâu sau mới mở lời lại, dáng vẻ e thẹn của một thiếu nữ :"Ta là Tịch Hi! ".

"Cô cô, sao người còn ở đây? "Tiếng Tử Huân rõ ràng vang lên, y khoang tay đứng trước cửa phòng thâm trầm nhìn hai người.

Cô cô? Như vậy đây là ngự công chúa? Hồng Viêm nhanh chóng hành lễ:" Vi thần tham kiến Ngự Công Chúa, không biết là Ngự Công Chúa nên thất lễ, xin công chúa thứ tội! ".
Nàng mỉm cười đôn hậu, vẫn dịu dàng đáp:" Mau miễn lễ! Nghe danh Đạm Thanh đại phu đã lâu, nay mới được gặp, quả là danh bất hư truyền, khí chất hơn người... "
"Cô cô còn không mau về cửa thành sẽ đóng! "Nhị Hoàng Tử rất tự nhiên chen ngang.

"Ân! Cô cô về đây, con an mộng" Ánh mắt nàng dừng lại trên người Hồng Viêm một chút, tiếc nuối nói:" Tạ đại phu an mộng, hẹn ngày tái ngộ! ".
Dứt lời bóng giai nhân cũng dần dần biến mất, đến khi nàng đã khuất dạng hắn vẫn còn ngẩn ngơ, tiếng hừ nhẹ bên tai kéo hắn lại.
Vẫn là kiểu ngông cuồng tự phụ:" Người lén lút ở đây làm gì? "

"Tặng quà sinh thần cho người! "Hắn đưa bức hoạ trên tay, người kia lập tức cầm lấy, mở ra xem chăm chú còn hơn nghiên cứu kinh thư rồi phán:" Thật xấu! Vẽ tùy tiện như vậy mà cũng đem tặng! "

"Không lấy thì trả ta! "

...

"Lấy! Cũng không đến nỗi quá xấu. Đem về treo lên giữa chính điện cũng không mất mặt! ".

Hắn phì cười, rõ ràng thích như vậy lại còn giả vờ:" Khuya rồi, điện hạ mau ngủ đi! ".

Hài tử trước mắt so với hài tử một năm trước thực sự khác rất nhiều, cao hơn, da trắng hơn, có nhiều thịt hơn ngày càng thông minh lanh lợi, có khí chất của một Đế Vương hơn:"Không, ta không muốn ngủ! ".

"Vậy ta bồi chuyện người! "

Trước mái hiên, hai người chen chúc ngồi trên bệ cửa nhìn ra ngoài, nói vài câu vu vơ, một vài chuyện nhỏ nhặt, nhưng không khí vẫn cứ hoà hợp vui vẻ.

Đôi mắt phượng lim dim, đầu cũng ghé vào bên cửa, hắn phủi vạt áo đứng dậy:"Người buồn ngủ rồi, mau vào ngủ đi! Ta cũng về ngủ đây! ".

"Tạ lão sư... " Tiếng gọi mơ hồ nhẹ nhàng như lông vũ.

Mới đi được một quãng không xa, hắn ngoảnh lại nhìn, nam hài vẫn lặng lẽ dựa bên song cửa, âm hưởng trong chất giọng ấy dường như đã trưởng thành:

" Sau này gọi ta là Thanh Thuấn! ".

Nguyễn Thanh Thuấn.

(Còn)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro