Tìm Được (Chương 1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

1.Chuyện Xưa

“Như hoa, như mộng

Là cuộc tương phùng ngắn ngủi của đôi ta

Mưa bụi triền miên…

Giọt lệ yên chi nhẹ rơi vào khoé miệng

Trầm ngâm nghe tiếng gió, lòng quặn đau

Hồi ức khắc vào mảnh trăng khuyết

Nỗi sầu tư lặng lẽ, khó được trùng phùng

Chìm vào giấc mộng cuồng si…

Kiếp này đã không còn tìm kiếm

Dung nhan đã mất đi để lại tiếng thở dài

Lãnh đạm hoá thành một cuộc vui

Quá khứ chỉ còn hoa trước mộng

Cô đơn vẽ uyên ương ngóng đợi

Là tự em vẫn đa tình…

Tâm tình không hiểu được, người tiều tuỵ

Tan biến trong làn mưa mờ khuất…             

“Là tự em đa tình”

Một khúc này nàng đã đánh không biết bao nhiêu lần trong ba năm này. Ba năm 1095 ngày, ngày nào nàng cũng ngồi dưới gốc cây hoa lê trắng này mà gảy, gảy để nhắc cho nàng nhớ nàng đã ngu ngốc như thế nào.

Ba năm, ấy thế mà đã ba năm trôi qua kể từ cái ngày ấy. Trong ba năm thời gian, mọi cảm xúc hỉ, nộ, ái, ô của nàng giường như đã bị thời gian bào mòn, khiến nàng trở thành một con người vô cảm, sống mà dường như đã chết.

Phần tình cảm, tình yêu mà nàng đã từng có đã chết lặng vì hết hi vọng từ cái ngày ấy, ngày của 3 năm về trước.

Năm năm trước, lúc ấy nàng mới mười lăm tuổi, vừa được xuất sư để hành tẩu giang hồ một mình. Tuy là mới xuất sư nhưng từ năm 5 tuổi nàng đã theo sư phụ chu du khắp nơi, lăn lộn trên giang hồ một thời gian dài nên cũng không có gì lạ với nơi tốt xấu lẫn lộn ấy.

Lăn lộn từng đấy năm cũng đủ để cho nàng hiểu nhân tình nóng lạnh là như thế nào, cũng hiểu giang hồ hiểm ác ra làm sao.

Võ công của nàng không tính là cao nhưng y thuật, độc thuật cùng khinh công của nàng thì lại trác tuyệt.

Nàng gặp hắn khi vừa vào giang hồ được 1 tháng. Hắn là Độc Cô Kỳ Dạ, chiến thần vương gia của Lãnh Dạ quốc, nổi tiếng trên chiến trường, là thần thủ hộ của Lãnh Dạ quốc còn nàng, Vũ Ngưng Tuyết, một người vô danh tiểu tốt không có tiếng tăm trên giang hồ.

Nhớ khi nàng gặp hắn, hắn một thân mang trọng thương nhưng vẫn quật cường chiến đấu với những sát thủ đang bao vây tứ phía, dù cho trên người máu đen vẫn không ngừng chảy nhưng vẫn chiến đấu. Chính ánh mắt kiên nghị đó đã làm Ngưng Tuyết lâm vào hoàn cảnh vạn kiếp bất phục.

Nàng đã ra tay cứu hắn, cũng chính là đoạn thời gian nàng chăm sóc hắn khi đang chữa bệnh đấy nàng đã thật sâu mê luyến hắn. Vì hắn nàng che giấu đi những hào quang của bản thân mình, cam chịu làm một người con gái bình thường.

Sau lưng hắn nàng âm thầm xây dựng các thế lực của riêng mình, dựng nên Anh Túc lâu, giúp hắn củng cố địa vị trên giang hồ.

Tất cả những việc làm của nàng trong một năm đó đã cảm hóa hắn, hắn cũng sẽ nói thú nàng về làm vợ. Đoạn thời gian gần một năm sau đó đối với nàng là một đoạn thời gian hạnh phúc nhất. Nhưng nếu mọi việc tốt đẹp như vậy thì đấy đâu còn là cuộc đời.

Ba tháng sau, Độc Cô Kỳ Dạ từ trên chiến trường trở về nhưng bên cạnh hắn lại có thêm một người con gái.

Nàng ta so với nàng xinh hơn, ôn nhu hơn, hiểu đàn ông hơn.

Tóc đen như gỗ mun, môi đỏ như son, mày lá liễu, mũi dọc dừa. Trông nàng ta như tiên nữ hạ phàm, không ăn khói lửa nhân gian.

Tại thời điểm nhìn thấy nàng ta, nàng hi vọng Độc Cô Kỳ Dạ sẽ giải thích rằng điều nàng nghĩ sẽ không phải là sự thật. Nhưng hắn lại nói ” Ngưng Tuyết nàng về sau hãy chăm sóc Nhu Nhi thật tốt, tất cả đều là người một nhà.”

Ha ha Nhu Nhi Nhu Nhi nghe mới thật thân thiết và mỉa mai làm sao.

Nguyên lai đều là nàng tự mình đa tình, cái gì mà một đời một kiếp một đôi nhân, cái gì mà bách niên giai lão,… tất cả tất cả đều là nàng tự mình dối mình còn hắn chưa từng hứa gì nên cũng không tính là phản bội phải không?!

Đã từng, đã từng hi vọng hắn sẽ chỉ yêu mình nàng nhưng tất cả chỉ là tự nàng huyễn hoặc ra mà thôi. Thật buồn cười, nếu hắn đã như vậy thì nàng sẽ dời đi. Tình yêu của nàng là trong sạch, sẽ không cho phép ai vấy bẩn, kể cả hắn.

Khi nàng yêu thì sẽ rất cuồng nhiệt nhưng khi phản bội nàng nàng sẽ không chút nhân nhượng mà chặt đứt tất cả.

Ngày nàng rời đi, hắn không biết bởi vì hắn còn chìm trong đêm tân hôn của chính mình, quên đi một người con gái đã từng vì hắn mà vất vả, vào sinh ra tử.

“Nếu lòng chàng đã hai ý vậy đoạn tình này hãy đứt từ đây”                          *

*  *

Một khi đã bỏ lỡ sẽ là bỏ lỡ mãi mãi, thời gian luôn trôi đi và sẽ không bao giờ quay trở lại.

Nếu trên thế gian này có thuốc chữa hối hận thì hắn sẽ không tiếc tiền mà mua. Đáng tiếc nếu như vẫn sẽ mãi chỉ là nếu như, vĩnh viễn sẽ không bao giờ trở thành hiện thực.                        

*                          *   *

Sau khi Ngưng Tuyết rời đi, Độc Cô Dạ Kỳ có phái người đi tìm nàng, nhưng hắn sẽ tìm được sao?

Đương nhiên là không!

Nếu nàng đã muốn cắt đứt thì sẽ nghĩ đến việc hắn có thể sẽ tìm nàng. Chính là nàng muốn hắn tìm không được thì hắn sẽ mãi mãi không bao giờ tìm thấy được. Nếu đã muốn chặt đứt tất cả vậy hãy dứt khoát luôn đi.

                    *    *    *

3năm, đã 3 năm trôi qua kể từ ngày nàng rời hắn mà đi. Kể từ lúc nàng rời đi hắn không ngày nào là không nhớ nàng, không tìm kiếm nàng nhưng vì cái gì đến bây giờ hắn vẫn không hiểu nổi tại vì sao nàng vẫn không lại một lần nữa trở lại bên hắn, vì cái gì nàng lại rời bỏ hắn…

Nghĩ lại nghĩ, ánh mắt của của Độc Cô Kỳ Dạ không khỏi có chút mơ màng. Nhớ lại năm đó nàng trong trẻo lạnh lùng, y thuật siêu việt luôn luôn làm bạn bên hắn, giúp đỡ hắn. Hắn nhớ rõ và cũng luôn ghi tạc trong lòng. Hơn một năm thời gian có nàng bầu bạn bên cạnh lo lắng đã sớm trở thành thói quen, đối với nàng hắn cũng có tình cảm nên cũng nguyện thú nàng vào cửa.

Hắn nhớ rõ khi hắn mang Bạch Nhu Nhi trở về nàng tuy có chất vấn nhưng hắn cũng đã nói rõ ràng và hứa rằng vẫn sẽ thú nàng làm bình thê ngang hàng với Bạch Nhu Nhi. Vì cái gì mà nàng vẫn không thỏa mãn?

Chả lẽ vì cái gọi là “một đời một kiếp một đôi nhân” sao?

Nực cười! Có nam nhân nào không phải là ba vợ bốn nàng hầu cơ chứ? Vì cái gì mà nàng lại tham lam như vậy?

Hắn có nhớ nhung, có luyến tiếc nhưng nhiều hơn là oán hận. Oán hận nàng vứt bỏ hắn, vứt bỏ tình cảm hơn một năm qua giữa nàng và hắn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro