Tìm Được (Chương cuối)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

̉ 2. Ngoảnh lại tất cả chỉ như giấc mộng Nam Kha.

( Giấc mộng Nam Kha: được dùng để hình dung cõimộng hoặc một không tưởng không thể thực hiện được của một người nào đó. Thành ngữ này cónguồn gốc từ cuốn tiểu thuyết "Tiểu sử Nam KhaThái Thú" của tác giả Lý Công Tá đời ĐườngTrung Quốc thế kỷ IX công nguyên.)

Gặp lại nhau đã chuyện của hai năm về sau.

Năm năm xa cách, ai cũng sẽ không ngờ tới sẽ có ngày gặp lại nhau trong hoàn cảnh này.

Bên hắn vẫn là Bạch Nhu Nhi còn bên cạnh nàng đã không phải là Độc Cô Dạ Kỳ mà lại là một nam tử khác.

Độc Cô Kỳ Dạ vẫn vậy, vẫn anh tuấn như ngày trước nhưng giờ lại thêm một phần trầm ổn nội liễm, càng khiến hắn trở nên thu hút hơn.

Nàng vẫn xinh đẹp như thế, vẫn trong trẻo mà lạnh lùng. 5 năm không gặp, nàng đã không còn là tiểu cô nương ngày đó nữa. Là tiểu cô nương luôn mỉm cười ôn nhu với hắn.

Ánh mắt mà nàng dùng để nhùn hắn bây giờ thật là lạnh. Lạnh đến tận tim của hắn...

Đã không còn nụ cười ôn nhu ngày trước, cũng không còn ánh mắt dịu dàng đầy tình cảm ngày xưa khi nàng nhìn hắn. Tất cả những thứ đó đều đã trở thành quá khứ...

Ánh mắt nàng nhìn người con trai kia thật sủng nịnh và đầy yêu thương, từng từng động tác đều bảo hộ người con trai ấy...

Khi đi qua hắn Ngưng Tuyết chỉ liếc một cái rồi hạ thấp âm điệu xuống chỉ đủ để nàng và hắn nghe thấy.

" Ta đã buông tay vậy ngươi cũng hãy buông đi, tất cả đã là quá khứ"

Đúng vậy, tất cả đã là quá khứ. Ngưng Tuyết tiến lên phía trước cùng nam nhân của mình sánh vai mà đi, mặc kệ phản ứng của Độc Cô Kỳ Dạ.

Bây giờ Độc Cô Kỳ Dạ đối với nàng chỉ là người qua đường nhưng người nam nhân trước mặt nàng lại là trượng phu, người nàng muốn dùng cả sinh mệnh để bảo hộ.

Suy nghĩ thấu đáo, Vũ Ngưng Tuyết không khỏi nhìn lên người nam nhân bề ngoài lạnh lùng mà lại ngây thơ trong sáng như những đóa hoa lê trắng xinh đẹp mà trong sạch.

" Lãnh Vũ chàng cúi xuống đây"

Người nam nhân có chút nghi hoặc nhìn nàng nhưng vẫn thực nghe lời cúi xuống.

Thừa dịp Lãnh Vũ cúi đầu, Vũ Ngưng Tuyết ôm lấy cổ hắn, đặt xuống đôi môi hồng nhuận kia một nụ hôn ướt át, mặc kệ ánh mắt kinh ngạc, tò mò của người qua đường và ánh mắt kịn hỉ của Lãnh Vũ.

Hắn là người nam nhân sau khi vấp ngã mà nàng có được, là vật báu trong trái tim nàng. Người nam nhân này nàng đã định.
NGUỒN: Tiểu Yêu

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro