No Trích [H]

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bịch - Thô bạo đẩy Lăng Nhiễm ngã lên giường, Lăng Cảnh hai mắt đỏ ngầu nhanh chóng áp người lên, chế trụ người dưới thân.

"Lăng Cảnh! Anh nổi điên cái gì! Mau buông tôi ra!!!"

Hai tay bị chiếc cà vạt của đối phương nhanh cột lại một chỗ, Lăng Nhiễm phẫn nộ dùng chân đá loạn xạ,muốn đem người kia đá xuống nhưng chân lại bị tóm được, Lăng Cảnh cũng không nói không rằng, cắn một cái thật mạnh lên trên, Lăng Nhiễm hét to vì đau đớn, cũng không dám loạn đá nữa. Mùi máu tươi nhanh chóng lan tỏa ta không khí, Lăng Cảnh dùng lưỡi liếm vài cái, hài lòng với vết tích mình làm ra, sau đó lại liếc nhìn Lăng Nhiễm sắc mặt trắng bệch nhưng cũng không vì thế mà nhẹ lòng, nâng chiếc cằm nhỏ nhắn lên, một khuôn mặt quá hoàn hảo, hoàn hảo đến độ Lăng Cảnh muốn nhốt hắn, bất kỳ ai cũng không được nhìn thấy hắn, được đánh chủ ý lên người bảo bối của hắn. Hắn chỉ có thể là của một mình mình. Lăng Cảnh say mê nhìn đôi mắt đen sâu thẳm kia chỉ có cái bóng ngược của mình, nhẹ đưa tay lau giọt mồ hôi đối phương, Lăng Nhiễm run rẩy, thấy cậu sợ hãi, Cảnh nhẹ cười, nụ cười ác quỷ không che dấu sự độc chiếm mãnh liệt, đôi mắt nóng bỏng nhìn người dưới thân, mấy lần trước là mình không muốn ép buộc hắn mới để hắn đi, nào ngờ hắn không an phận qua lại với nữ nhân!

Thật đáng chết!

Nữ nhân dám mơ tưởng đến bảo bối của hắn!

Hắn không muốn nhịn nữa!

Người này phải thuộc về hắn!

Một mình hắn!!!

Mạnh mẽ hôn xuống, ban đầu là điên cuồng gặm nhấm đôi đôi nhưng vẫn không đủ, Lăng Cảnh muốn nhiều hơn, tay nâng chiếc cằm dời đi, đem đôi tay điên cuồng đang đánh loạn vào ngực ấn lên trên đỉnh đầu, tay còn lại soát áo, đem từng cái khuy áo gở ra.
Lăng Nhiễm bi gặm đến phát đau, lòng ngực lại truyền đến từng đợt lành lạnh, Lăng Nhiễm sợ hãi muốn mở miệng kêu ngừng tay nhưng chỉ vang lên mấy tiếng ô ô, Lăng Cảnh thừa diệp Lăng Nhiễm mở miệng, ương ngạnh vói cái lưỡi vào quậy tứ tung. Lăng Nhiễm bị quấy phá, không kịp nuốt nước bọt làm cho chúng tràn ra ngoài, tiếng nước chậc chậc vang lên làm cho không gian yên tĩnh phá lệ kiều diễm. Chiếc áo sơ mi mỏng manh nhanh chóng bị Lăng Cảnh quăng xuống sàn, Lăng Cảnh tuy không muốn rời xa cái khoan miệng ngọt ngào kia nhưng hắn muốn ngắm nhìn cậu, cơ thể cậu, đôi môi, đôi mắt hay thậm chí là sợi tóc chỉ có thể là của hắn!

Buông ra đôi môi đáng thương, Lăng Cảnh nhìn Lăng Nhiễm mặt đỏ bừng do thiếu khí, hàng nước bọt nuốt không kịp chảy xuống trông vô cùng yêu mị, đôi mắt đen tròn ngập nước mông lung nhìn hắn, cậu động tình.

Lăng Cảnh lại dời tằm mắt xuống dưới. Có lẽ từ nhỏ quen được cưng chiều nên cơ thể phát dục rất tốt, làn da trắng mịn bóng loáng, hai hạt trân châu đỏ hồng kì dị, dường như mời người đến thưởng thức.

Hành động đi trước lý trí, Lăng Nhiễm đầu cuối thấp, cẩn thận liếm nhẹ sau đó mút lấy. Lăng Nhiễm hoảng sợ, cơ thể quá mẫn cảm, chỉ cần Lăng Cảnh đụng chạm hắn một chút, hắn liền động tình.

"A... đừng cắn... ưm..."

Nhắm mắt cầu xin, khoái cảm từ lòng ngực truyền đến khiến cho Lăng Nhiễm không dám mở mắt chỉ có thể để cho Lăng Cảnh tuỳ ý nhắm nháp.

Trước buông tay đang giam cầm tay của Lăng Nhiễm, một đường trượt xuống, sờ đến hạt trân châu bên kia, kìm lòng không được xoa nắn thô bạo, Lăng Nhiễm bị đau hét lên một tiếng nhưng nhiều hơn đó là khoái cảm.

Đôi tay bị trói vẫn không được tháo của Lăng Nhiễm tựa lúc nào đã đặt lên cổ Lăng Cảnh, nhìn không khác đang ôm nhau là mấy. Lăng Nhiễm không muốn thừa nhận cơ thể bị ngược mà xin ra khoái cảm, lần nữa cố gắng mở miệng.

"Lăng Cảnh... dừng lại... không muốn... A... "

"Gọi là Cảnh."

Giọng khàn khàn như mê hoặc, Lăng Cảnh đổi bên, cắn xuống bên kia, đôi tay tiến xuống dưới bắt đầu làm càng.

"Ưm... Cảnh đừng... em... chưa sẵn sàng... A..."

Quần nhanh chóng bị lột, Lăng Nhiễm biết kế tiếp là cái gì, bị một vật nóng bỏng cọ cọ chân nãy giờ có chút phát đau nhưng cậu cũng không muốn bị cọ vào mông!!!

"Nhiễm nhi ngoan, bảo bối ngoan, anh sẽ nhẹ nhàng."

Lăng Cảnh tuy rằng muốn làm Lăng Nhiễm đến điên nhưng không muốn làm cậu bị thương nên hắn nhịn. Nhẹ hôn lấy đôi môi sưng tấy đang khép mở, không có bá đạo, không có điên cuồng, chỉ có sự nhẹ nhàng nhưng làm cho Lăng Nhiễm say mê, tay Lăng Cảnh tiếp tục trút bỏ chiếc quần lót, sờ lấy nam căn bán ngẩn đầu của Lăng Nhiễm nhẹ trượt lên trượt xuống, ngón trỏ thon dài như có như không chạm vào phần đầu, Lăng Nhiễm thư sướng rên rỉ nhưng tất cả điều bị Lăng Cảnh nuốt vào.

Buông ra đôi môi, Lăng Cảnh áp vào tai Lăng Nhiễm liếm mút, cứ thế một đường đi xuống cổ, yết hầu, xương quai xanh, ngực, bụng... khắp nơi điều là dấu ấn của Lăng Cảnh, cho đến khi trước mặt là cậu nhỏ của Lăng Nhiễm, Lăng Cảnh không khách khí ngậm vào.

Lăng Nhiễm bị ngậm đến, tiếng rên rỉ càng lớn hơn.

"Cảnh... a... thật bẩn... ngô đừng... A..."

"Nhiễm nhi thật mẫn cảm, nhanh như vậy đã xuất! Mùi vị không tồi..."

Lăng Cảnh không có nuốt hết mà đem một phần trượt xuống muốn bôi trơn bên dưới, một phần lại hướng đến Lăng Nhiễm hôn xuống, mùi vị tanh mà đặt sệ̣t tràn vào, Lăng Nhiễm nhíu mày một cái cũng nuốt xuống.
Lăng Cảnh nhếch môi nhìn Lăng Nhiễm, Nhiễm nhi của hắn, bảo bối của hắn quá mê người, quá câu nhân!

Giờ đây, Lăng Cảnh một thân quần áo chỉnh tề đè người dưới thân không còn mảnh vải che thân, Lăng Nhiễm không cam lòng cũng không thể làm gì, nhìn Lăng Cảnh tay tháo thắt lưng ra, quần tuột xuống phóng thích con quái vật! Bên ngoài con mắt trừng to nhưng bên trong sớm bị dọa. Rất lớn có được không!!!

"Có thích không, bảo bối?"

Lăng Cảnh cởi trói cho cậu, cũng không đợi Lăng Nhiễm có động tác gì, Lăng Cảnh lôi kéo xoay người Lăng Nhiễm, phía sau khếch trương không sai biệt, nhẹ ôm lấy eo Lăng Nhiễm tránh cậu chạy trốn, cắn lấy tai Lăng Nhiễm, giọng khàn đặc dụ dỗ.

"Nhiễm nhi ngoan, không đau, chịu một chút liền thoải mái..."

"Nhẹ... nhẹ một chút..."

Lăng Nhiễm như ma xui quỷ khiến mà đáp lại Lăng Cảnh.

"Nhiễm nhi, bảo bối... bảo bối của anh..."

Lăng Cảnh không bị từ chối, miệng gặm tai Lăng Nhiễm liên tục thì thào, phía dưới động...

Lăng Nhiễm phía sau nhanh chóng đau đớn ập đến, động một cái liền đi hết vào trong, cảm giác vừa trướng vừa đau khiến Lăng Nhiễm tức giận.

"Đau... Cảnh... Anh khốn kiếp!"

"Nhiễm nhi, bảo bối ngoan, chịu đựng một chút liền hảo!"

Lăng Cảnh bị phía sau chặt chẽ bao lấy, sướng đến điên người. Ấm nóng, chặt chẽ... Lăng Cảnh muốn động!

Cảm nhận đồ vật phía trong lại to hơn một vòng, Lăng Nhiễm hô lớn.

"Cảnh... đợi một chút... đừng... A..."

"Anh đợi không được, Nhiễm nhi ngoan, thả lỏng nào..."

Lăng Cảnh bị bức đến điên rồi, không đợi được nữa, Lăng Cảnh động, mỗi cái ra vào không có quy luật, cứ điên cuồng đâm chọc, dịch bắt đầu nhiều hơn, một đường trơn trượt tiến vào lại rút ra.

Lăng Nhiễm bị đâm mấy cái đầu liền đau đến cắn chặt môi, liên tiếp thêm mấy cái ra vào khoái cảm lại ùa đến, Lăng Nhiễm như con cá nhỏ bị sóng lớn đánh vào bờ, đầu óc bất đầu quay cuồng, hít thở càng không thuận, há miệng thở dốc liên tục.

"Nhiễm nhi ngoan, bảo bối ngoan, đừng cắn môi, rên rỉ cho anh nghe..."

Lăng Cảnh thấp giọng dụ dỗ.

"Ân... A... Cảnh... Chậm một chút... ư... không được... a..."

Lăng Nhiễm mơ màng, cái gì cũng không biết, cơ thể thuận theo sự thư sướng nguyên thuỷ trả lời.

Tối đó, không biết Lăng Cảnh làm Lăng Nhiễm bao nhiêu lần, cũng không biết hai người đã làm ra bao nhiêu tư thế, bao nhiêu chỗ... Lăng Nhiễm chỉ biết, cậu tỉnh lại đã là sáng ngày thứ hai. Nhưng cái mà Lăng Nhiễm buồn bực nhất là, cậu lại phối hợp với đối phương, tự động dâng lên sự tự do của mình.

Mình đã là của hắn, hắn sẽ không bao giờ cho cậu đi ra ngoài mà không có hắn bên cạnh!!!

Đồ đáng ghét...

==Trạch Nam nhật ký==

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro