Chương 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

#Đoản
(3)

" Anh à, cô ấy có sao không?"

Tịch Nhi nhấp máy gọi điện cho hắn...

" Nhờ phúc của cô mà đứa con trong bụng cô ấy không giữ được, cô vừa lòng chưa?"

" Em xin lỗi..."

Tút... tút... tút...

Cô chưa kịp nói hết câu hắn đã chán ghét tắt máy, cô ngồi sụp xuống nền nhà tự trách bản thân mình. Đáng lẽ ra cô nên nhường nhịn cô ấy mới đúng, càng chống đối càng làm hắn thêm ghét cô thôi.

[......]

Sáng hôm sau

Thấy Phong Lãnh trở về nhà Tịch Nhi xuống bếp làm đồ ăn sáng cho hắn, hi vọng có thể cứu vãn một chút tình cảm của hai người...

" Anh ăn sáng rồi hãy đi được không... anh bỏ bữa sẽ ảnh hưởng đến sức khỏe..."

" Đồ ăn của cô thật kinh tởm. Tôi thà ăn ở bệnh viện còn hơn..."

[.......]

Một tuần sau...

" Anh, uống nước cam đi, nước cam rất tốt..."

Cô pha nước cam mang lên phòng làm việc cho hắn nhưng bị hắn gạt ra...

" Tôi đang làm việc... cô tránh ra chỗ khác, lần sau đừng vào đây nữa..."

" Sao vậy anh..."

" Nơi này loại đàn bà độc ác vào chỉ vây bẩn thêm thôi..."

" Em xin lỗi! "

" Mau cút ra ngoài..."

" Dạ, em ra ngay đây..."

[.....]

" Phong Lãnh, sao anh có thể nhẫn tâm giết chết con chúng ta? Dù gì nó cũng đã tròn bốn tháng, nó cũng có hình hài, có nhịp tim anh biết không..."

Tỉnh dậy trong bệnh viện, sờ thấy bụng phẳng phiu, biết con mình đã bị ba nó giết chết, cô đau đớn hét lên...

" Con tôi sao? Tôi không muốn có con với loại đàn bà đê tiện như cô..."

Câu nói của hắn làm căn phòng trở nên lạnh lẽo, cô nằm trên giường bệnh thu mình lại, khuôn mặt tái xanh mất phần sức sống, môi hồng đã khô nứt, ánh mắt vẫn nhìn về phía cửa chỉ mong một tia sáng xuất hiện.

Con của cô, đã bị hắn hại chết, cũng vào đúng sinh nhật cô, hắn nói nấu cho cô một bữa cơm với toàn món cô thích, nhưng không ngờ hắn lại bỏ thuốc phá thai vào.

Ngày cô xuất viện, cũng là ngày phải đối mặt với địa ngục trần gian, hắn nhốt cô vào nhà kho, rồi tìm mọi cách trả thù cho đứa con trong bụng ả tình nhân kia.

Cạch!

Tiếng mở cửa vang lên, một bóng dáng cao lớn dần hiện lên trong đôi mắt cô. Cô ngước nhìn hắn, lại bắt gặp đôi con ngươi lạnh lẽo của hắn.

" Lãnh... anh thả em ra... được không? Đừng nhốt em nữa mà... xin anh..."

Cô lê lết đến cạnh hắn, nắm bàn tay lạnh không chút độ ấm, giọng nói thều thào vang lên. Cô muốn nhìn thấy ánh mặt trời, muốn nhìn mọi người, không muốn bị nhốt ở đây, nơi đây rất lạnh, rất đáng sợ.

Hắn lẳng lặng nhìn cô, rồi kéo cô đứng dậy ép chặc cô vào tường. Đôi môi dần tiến đến cổ trắng ngần kia...

Cô cắn răng cố cho không phát ra tiếng, nhăn mặt cố gắng đẩy đầu hắn ra.

" Đứng im! "

Hắn cắn mạnh trên cổ cô, giọng nói lãnh đạm khiến cô đủ rùng mình mà đứng im.

Hắn tận hưởng hương thơm trên người cô, tham lam hưởng thụ. Vốn nghĩ ngược cô sẽ thật dễ nhưng hắn không thể thoát khỏi hương vị trên người cô, nó như vị anh túc khiến hắn say mê rồi lại không thoát ra được.

Hắn nhẹ nhàng rồi mạnh bạo xé từng món trên người cô, thô lỗ không một chút dịu dàng, trong cơn mê vẫn gọi tên người khác.

Cơn hoan lạc kết thúc, hắn bỏ mặc cô ở trên nền nhà lạnh lẽo, chỉ quăng cho cô một bộ đồ, rồi trở nên lạnh lùng như lúc ban đầu.

" Đúng là thứ đàn bà đê tiện, chỉ biết đàn ông là sướng..."

Lời nói nửa cười nửa không cười, giọng tràn ngập khinh bỉ...

" Anh thả em ra được không... làm ơn, đừng nhốt em nữa..."

Cô yếu ớt nói, sức lực hắn khá thô bạo,  cô vốn không chịu nổi từ đầu, chỉ biết hướng về hắn lên tiếng cầu xin.

" Thả cô ra thì tôi được gì?"

Hắn cau mày, mỗi lần đến đây cô đều khẩn khoản cầu xin, định ra ngoài để tìm cách hại người hắn yêu hay sao?

" Em sẽ biến khỏi đây, không bao giờ quay lại làm phiền hai người nữa..."

" Cô nói thật chứ?"

" Em nói thật... em cũng sẽ ký đơn ly hôn, trả lại tự do cho anh..."

Nhận được câu trả lời, hắn gật đầu, rồi thả cô ra. Cô như giải thoát mà chạy vào nhà tắm xả nước xối hết dơ bẩn trên cơ thể mình, từ nay cô sẽ bắt đầu một cuộc đời khác...

Có lẽ mọi thứ nên kết thúc ở đây, cô sẽ rời đi và trả tự do cho hắn, chỉ có cách này mới làm cô bớt đau lòng hơn một chút...

Đêm đó cô rời đi chỉ để lại một mẩu giấy...

Cô ra đi mang theo kí ức về hắn, mang theo những kỉ niệm buồn và mang theo tình yêu đơn phương mấy năm của mình....

------------

Bốn năm sau.

#còn
#p/s: ai hóng nữ9 trả thù ko nè?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#nguoc