Màu kí ức

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ký ức có màu gì vậy anh?
Màu của anh, của em, của hoài niệm....

***

Ngày ấy cô hỏi anh: "Kí ức có màu gì?"

"Có lẽ là...Màu đốm". Anh trả lời.
Tiếng cô cười khúc khích, gò má ửng hồng lộ ra lúm đồng tiền duyên duyên.

"Màu đốm ư? Vì sao?"

"Khoảng đen tượng trưng cho nỗi buồn, khoảng trắng đại diện cho niềm vui. Tồn tại song hành nhưng không hòa trộn. Vì vậy màu đốm thật hợp lý."

Cô cười giòn hơn, không nghĩ đến người đàn ông nghiêm túc này lại có suy nghĩ đáng yêu như vậy.

"Theo em thì, ký ức phải có màu mắt. Ký ức của mỗi người vui hay buồn, đều thể hiện qua ánh mắt, qua những điều họ nhìn thấy, trải thấy. Ký ức của anh và em không giống nhau,ánh mắt của chúng ta cũng vậy, của tất cả mọi người đều vậy"

Anh nhìn cô, đuôi mắt hơi cong ẩn nhẫn ý cười họ im lặng đứng cùng nhau ngoài ban công, vòng tay anh từ phía sau siết chặt, hơi thở anh có mùi thuốc lá, lẫn trong mùi kẹo bạc hà mà cô thường ép anh ăn để khử mùi khói thuốc kia đi. Dần dà, chính cái dư vị lẫn lộn, nóng rực ấy trở thành thứ không thể thiếu trong mỗi giấc ngủ của cô. Hễ xa, liền nhớ.

Họ gặp nhau trong một quán cafe cũ, anh là nhạc sĩ chơi dương cầm, cô là khách nghe dương cầm.

Bản nhạc chiều ấy thật buồn, cơn mưa dữ dội ngoài trời dường như cũng vì thế mà chậm hơn.

Mưa từng giọt. Nhạc từng nốt. Rơi rồi vỡ tan.

Cô không rời mắt khỏi anh, hay chính xác hơn là không rời mắt khỏi bàn tay ấy. Bàn tay của người nhạc sĩ sạch sẽ, những ngón tay dài xương xương, nửa chắc chắn, nửa mềm mại. Một cái nắm tay, ừm, là điều cô nghĩ đến. Ước gì có thể nhận từ anh một cái nắm tay.

"Em là người khách nghe nhạc chăm chú nhất ở đây."

Không phải hỏi, không cần nghi vấn, là một câu khẳng định. Anh đã bắt chuyện với cô như thế.

"Có thể...cho em một cái nắm tay không?"

Cô ngước nhìn anh bằng đôi mắt sáng, câu hỏi có chút ngốc nghếch đến kỳ lạ ấy thế nhưng ngoài dự đoán sẽ khiến anh bật cười. Anh không cười, lặng lẽ đưa tay cho cô. Họ bước vào đời nhau như thế...

Đó là một người phụ nữ đẹp. Cái đẹp có thể thu hút mọi ánh nhìn, thậm chí đủ mị lực siết lấy hơi thở của đối phương mà không cần báo trước. Chị ấy là nghệ sĩ múa ba lê, đồng thời là thanh mai trúc mã của anh.

" Đã là chuyện rất lâu rồi. Giờ anh không còn yêu cô ấy." Anh nói với cô như vậy.

Cô nhìn anh, ba giây ánh mắt họ giao nhau rồi dừng lại, cô gật đầu, xoay lưng chìm vào giấc ngủ. Hơi thở người bên cạnh đều đặn, ngoài trời gió bắc giật liên hồi, buốt lạnh tận tim.

Anh không biết, con người có thể dùng trăm ngàn lời lẽ biện hộ, nhưng ánh mắt không bao giờ có thể nói dối.
Anh không biết, đêm ấy với cô thật dài.

Anh không biết, những giọt nước mắt trong suốt kia liên tục chảy xuống, thấm trên gối mềm...

Anh quả thực không biết...cô đau...
Những chuyến lưu diễn nhiều hơn, dài hơn của anh bắt đầu đến. Những đêm không ngủ của cô bắt đầu đến. Những hiểu lầm, cãi vã, áp lực của họ bắt đầu đến.

Đêm, anh trở về.

Trong nụ hôn có vị son xa lạ, trên sơ mi thoảng một mùi nước hoa và cơ thể mang theo loại cảm giác không thể gọi tên. Cảm giác của những xác thịt trần tục ư?

Cô đẩy mạnh anh ra, chạy vào nhà vệ sinh nôn thốc một hồi.

"Tôi kinh tởm anh."

Ánh nhìn đau đớn của anh xuyên thẳng tới trái tim bất lực của cô. Anh sai lầm rồi? Cô tuyệt vọng rồi? Họ sẽ xa nhau....

Đứa bé trong bụng cô đã được hai tháng, hành lang bệnh viện đầy những cảnh gia đình ngọt ngào. Một chút tủi thân, một chút ghen tị, một chút chạnh lòng, đập vỡ vỏ bọc quật cường của cô.

Cô khóc...

Thật nhiều, thật lâu...tựa hồ như cơn mưa dữ dội vào ngày đầu cô gặp anh.
Hơn 7 tháng sau, cô hạ sinh một bé gái bụ bẫm, anh từ London xa xôi lên máy bay trở về, kích động, vui mừng, lo lắng. Đôi mắt nâu trầm đỏ hoe như sắp khóc

"Sao em giấu anh?"

Cô mệt mỏi, gương mặt tái nhợt không thần sắc, giữa họ là một khoảng im lặng dài, trống hoang như nỗi lòng của cả hai.

Cô từ chối lời cầu hôn của anh, quyết định làm một bà mẹ đơn thân, dẫu cho, cha đứa bé ngày ngày tồn tại ở đấy, ngày ngày mong muốn họ về chung nhà. Cô không biết, anh còn yêu thương, hay đang thương hại. Không biết, cũng không còn muốn biết.

Chiếc xe tải mất lái cướp đi cô cũng là vào một ngày mưa tầm tã... đứa bé 5 tuổi cùng anh đứng dưới tán ô trong suốt, từng giọt nước lấp lánh rơi xuống tán ô, vỡ tan. Bia mộ trước mặt xám ngắt lạnh lùng.

Có những câu chuyện, đến cuối cùng anh vẫn không kịp kể cho cô. Có những hiểu lầm, đến cuối cùng vẫn không kịp giải thích.

Cô thích Hàn Quốc. Cô từng nói, muốn cùng anh dành nhiều tiền, mua một căn nhà đối diện tháp Namsan, ngày ngày ngắm nhìn vẻ lung linh rực rỡ. Anh đi lưu diễn nhiều chính vì để làm ước mơ của cô thành sự thực.

Cô hỏi anh "Anh còn yêu chị ấy không?"

Anh không, anh chắc chắn không còn. Không yêu, nhưng không có nghĩa là anh có thể chối bỏ một người bạn, một người đồng nghiệp.

Chỉ là không ngờ đến, người anh tin tưởng như vậy lại hạ dược để cùng anh ân ái. Nếu nói anh chưa hề động vào người phụ nữ nào khác ngoài cô, cô sẽ tin sao?

Ánh mắt của cô đêm ấy đỏ rực những tia máu, tựa hồ như con thú hoang bị thương nhìn vào loài lang sói. Ánh mắt của cô khi ấy...giết chết anh....
Đứa bé hỏi anh "Ba ơi, ký ức có màu gì?"

Anh trả lời "Màu mắt."
Ký ức của anh, là màu mắt của cô...vĩnh viễn...

THE END

-----------------------

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro