Vợ Mù

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

                       
4h sáng, đường phố vắng lặng dưới ánh đèn đường nhạt màu, một người phụ nữ có mái tóc đen ngang lưng đi bộ dọc vỉa hè, bước chân cô rất chậm, trên người mặc đồ mỏng dù thời tiết đã bắt đầu vào đông từ hai tuần trước.

“Bình Bình....An An....”

Đôi môi tím tái của cô mấp máy hai cái tên, ánh mắt không tiêu cự, bản thân chỉ là như đang vô thức tiến lên, đôi khi sẽ vấp phải vật cản nào đó mà loạng choạng ngã, người phụ nữ này quả nhiên bị mù lòa.

“Diêu Hoa....”

Người đàn ông cuối cùng cũng đuổi tới nơi, anh gọi với tên cô, đồng thời nắm lấy tay cô kéo về.

“Cô lại trốn ra đường đấy ư, ngày nào cũng vậy, rốt cuộc có để người khác bớt phiền hà không hả.”

“Bình Bình...An An....”

Người phụ nữ không quan tâm bản thân đang bị lôi đi, miệng vẫn mấp máy những thanh âm nhỏ xíu, nửa như ra ngoài, nửa như nghẹn lại.

“Đúng là đồ đàn bà điên.”

Khác với vóc dáng cao ráo, khuôn mặt anh tuấn ẩn hiện dưới ánh đèn, lời nói của Tử Khang nghe thật chua chát. Cổ tay Diêu Hoa bị anh siết đến đỏ ửng. Vừa lôi vừa kéo, cuối cùng hai người họ cũng về đến nhà, căn hộ to lớn quá trống trải so với một đôi vợ chồng trẻ. Tử Khang lẳng mạnh cô xuống sofa phòng khách, anh lạnh lùng ra khóa cửa rồi đi thẳng lên lầu, không quên buông lời cay đắng.

“Thứ rác rưởi tàn phế như cô, không hiểu tồn tại đến giờ vì lý do gì?”

Vì lý do gì? Lý do gì? Diêu Hoa không ngồi ở ghế sofa nữa, đèn phòng khách đã tắt, cô thu mình ngồi trong góc tối. Cô biết, cô bị mù lòa. Nhưng, cô không điên. Hay là, cô thực sự đã điên mà không biết? Điên vì yêu anh, điên vì nhớ con, điên vì vận mệnh ngang trái, vì tình yêu khắc nghiệt, về cuộc hôn nhân đau đớn của hai người?

Diêu Hoa, 24 tuổi, là sinh viên vừa mới tốt nghiệp đại học mỹ thuật. Tử Khang, 27 tuổi, là hội trưởng hội mỹ thuật quốc gia. Họ gặp nhau lần đầu trong sự kiện triển lãm ở Paris, rồi nhanh chóng trở thành đôi kim đồng ngọc nữ trong giới nghệ thuật.

Diêu Hoa 26 tuổi, Tử Khang 29 tuổi, đám cưới đẹp nhất một đời người đã diễn ra. Chỉ là không ngờ đến vận mệnh cố ý trêu đùa lòng người, chiếc xe hoa gặp tai nạn trên đường, một vụ nổ lớn, váy trắng cô dâu nhuộm đỏ trong tang thương...

“Mẹ, Tử Khang anh ấy...”

“Đừng cử động, vết thương của con vừa khâu 10 mũi, cử động mạnh sẽ rách ra. Tử Khang đang ở trong phòng phẫu thuật.”

“Mẹ, hãy đưa con đi gặp anh ấy.”

Phòng phẫu thuật mở ra, người bác sĩ mang bộ dạng mệt mỏi nói với cô.

“Đã qua tình trạng nguy kịch nhưng giác mạc tổn thương nghiêm trọng, chúng tôi cần phải tiến hành thay thế ngay, nhưng hiện tại không có giác mạc lưu trữ phù hợp.”

“Của tôi, hãy kiểm tra của tôi. Nếu phù hợp, tôi tình nguyện thay thế anh ấy.”

Tử Khang tỉnh dậy sau 3 ngày hôn mê, cũng là lúc anh nhận tin Diêu Hoa đã bị mù lòa sau tai nạn. Còn bí mật kia, vĩnh viễn là niềm hạnh phúc nhỏ bé của Diêu Hoa, lại vĩnh viễn là nỗi đau của gia đình Diêu Hoa. Không ai nhắc, không ai có ý định nhắc, mọi thứ cứ vậy qua đi.

Diêu Hoa có thai, là song thai. Tin vui đến với cô quá đột ngột, cô vui mừng, lo lắng, bất ngờ, thậm chí là sợ hãi...Cô muốn thông báo với anh, cô từ bệnh viện trở về nhà, bước chân vội vàng, có lần suýt vấp ngã.

“Tử Khang, em có chuyện muốn nói cho anh biết.”

Cánh cửa phòng bật mở ra, bước chân Diêu Hoa khựng lại, cô gọi tên anh lần nữa.

“Tử Khang”

“Ừ, em có chuyện gì muốn nói sao?”

Mất ba giây để anh lên tiếng trả lời cô, Diêu Hoa hơi mỉm cười, trước mắt cô lúc nào cũng là một mảng tối tăm, nhưng thời khắc ấy, chính là sự tối tăm hơn cả, tối tăm hơn cả hết thảy những nơi sâu thẳm trong vũ trụ này.

“Em vừa được tặng hai vé xem nhạc kịch miễn phí ở London tối mai, chúng ta đi cùng nhé”

Không, điều cô muốn nói không phải như vậy, không phải thế này.

“Được. Em ra ngoài trước đi.”

Diêu Hoa mím môi, cô có nên nói cho anh biết không? Cô thấy hết rồi, thấy anh đang ở trên giường của vợ chồng họ, ân ái cùng người phụ nữ khác. Không, có thể cô không thật sự thấy. Nhưng cô nghe thấy, hơi thở anh không còn đều đặn, đan xen một nỗi sợ nội tâm như bao người chồng bị vợ mình bắt gặp ngoại tình.

Cô ngửi thấy, ngửi thấy thứ mùi ngai ngái lẫn lộn trong vị son và nước hoa lạ, cùng sự đụng chạm xác thịt trần tục lan khắp phòng. Dục vọng, phản bội, ghê tởm...Cô cười, cánh cửa phòng đóng lại.

Cô hiểu rồi, cô rốt cuộc cũng hiểu, bản thân chỉ là một kẻ tàn phế, thì kết cục nhận được chắc chắn không thể khá hơn. Cô đã hiểu, vì sao sau khi cưới nhau, anh không bao giờ mang theo cô đến những sự kiện nữa, không giới thiệu cô với ai, càng không mời ai về nhà. Cô là kẻ mù lòa, chỉ là một cô vợ mù lòa mà thôi...

Diêu Hoa đi như mất hồn dưới một cơn mưa chợt đổ ngang, mưa như xé lòng, một chiếc xe máy phóng nhanh đụng phải cô, người trên xe bực bội vang ra một loạt câu chửi thề rồi bỏ đi. Diêu Hoa ngã trên vũng nước, bụng dưới  bắt đầu nhói lên dữ dội...

Tin vui của cô đổ thành máu, hòa trong mưa....tan biến mất đi...Cô có điên không? Cô ước mình điên. Phát điên rồi thì chẳng còn biết đến ký ức, càng chẳng còn biết đến đau thương.
7h sáng, Tử Khang mở điện thoại xem thời tiết hôm nay, nhiệt độ hiện tại chỉ còn âm 2, vậy là trời đã có tuyết.

Anh kéo rèm cửa, ánh sáng lọt vào phòng, trận tuyết đầu mùa rơi chậm rãi ngoài khung cửa kính. Điện thoại của anh đổ chuông, đầu dây bên kia là tiếng hét của một người phụ nữ

“Thằng khốn nạn, mày đang ở đâu? Con gái tao không còn nữa, mày đang ở đâu?”

Lồng ngực như bị những thanh âm lạnh lùng đập vỡ, Tử Khang siết chặt chiếc điện thoại, trên mặt bắt đầu trắng xanh, rồi dần dần chuyển sang tím tái. Cô chết rồi? Diêu Hoa chết rồi?

Trước cửa phòng bệnh, mẹ vợ lao đến giáng cho anh hai bạt tai lằn đỏ, bà thu nắm đấm vung liên tục vào người anh, nước mắt đã giàn dụa trên gương mặt khắc khổ.

“Mày là thứ súc sinh, mày mới chính là kẻ tàn phế, mày hại con gái tao, mày là đồ sát nhân, chính mày hại chết Diêu Hoa”

Bà nhớ, con gái đáng thương của mình đã chạy về nhà trong bộ dạng như nào. Diêu Hoa tắm rửa sạch sẽ, mặc bộ váy rất đẹp và muốn bà nấu cho cô một bữa ăn thật ngon. Cô ăn hết toàn bộ số thức ăn ấy cùng gia đình, cô nói muốn đi nghỉ ngơi một chút. Phải, chỉ một chút. Diêu Hoa chưa bao giờ nói dối.

Đó là lời nói dối đầu tiên, cũng là lời nói dối cuối cùng của cô. Diêu Hoa nói “Ba mẹ, con thực sự đã sống rất hạnh phúc.”

Một hộp thuốc ngủ lén giấu trong ngăn bàn được lấy ra, từng viên trôi xuống cổ họng. Sắp rồi...cô sẽ không đau nữa, cứ vậy chìm vào an yên...
Tử Khang sững người hứng chịu sự phẫn nộ từ người mẹ đang mang nỗi đau mất con, anh cảm thấy cổ họng mình đắng nghét lại và trái tim thì như đang bị người khác hung hăng nhào nặn.

Anh không cần cô, đúng, không cần. Anh tệ bạc với cô, phải, rất tệ bạc. Nhưng...anh không phải muốn cô ra đi như này...Anh rốt cuộc đang tiếc thương, nhẹ lòng hay đau đớn...?
Người đàn ông trung niên kéo bà vợ đang kích động, ông lặng nhìn anh vài giây, ánh mắt của người đàn ông bao giờ cũng đáng sợ hơn sự phẫn nộ của người phụ nữ.

Ở giây phút ấy, Tử Khang nhận thấy thế giới xung quanh anh đang quay cuồng, mọi thứ vụn vỡ và u ám, lời tuyên thệ cùng Diêu Hoa trong hôn lễ, trước mặt ba mẹ cô ong ong trong đầu, đau nhức tê liệt...

“Con, Đình Tử Khang đồng ý cưới Diêu Hoa làm vợ, sau này dù hạnh phúc hay đau khổ, giàu sang hay nghèo khó cũng đều nguyện ý ở bên cô ấy, bảo vệ cô ấy, yêu thương cô ấy, chăm sóc cô ấy đến hết đời.”

Tử Khang siết chặt bàn tay, từng khớp xương trắng bệch rõ ràng, anh nâng chân định tiến vào phòng bệnh của Diêu Hoa thì đột ngột bị một cô gái đẩy mạnh ra, là Diêu Vân, em gái Diêu Hoa.

“Đình Tử Khang, anh nói chị gái tôi là kẻ tàn phế, mà không thấy nhục sao? Mỗi ngày anh dùng đôi mắt của chị tôi nhìn thế giới, nhìn phụ nữ đẹp, nhìn những thứ anh coi là kiệt tác nghệ thuật, hài lòng không? Năm xưa, người bị tai nạn hỏng giác mạc chính là anh, nếu không phải chị tôi tình nguyện hiến giác mạc cho anh, anh có thể nhàn nhã đứng đây sao? Đồ cặn bã”

Giọng nói đanh thép cay đắng, ánh mắt sắc sảo đầy căm phẫm của Diêu Vân như một mũi tên chí mạng với Tử Khang. Anh bàng hoàng, bước chân không còn vững vàng lùi lại phía sau mấy bước. Anh đã làm gì thế này?

“Muốn nhìn chị gái tôi lần cuối? Cả đời cũng đừng nên mơ tưởng, loại người như anh căn bản không xứng.”

Ngôi mộ mới xây im lìm dưới cơn tuyết chưa ngừng rơi, người đến viếng mộ dưới tán ô đen tạo thành khung cảnh vô cùng ảm đạm, di ảnh Diêu Hoa với nụ cười tươi tắn lúc còn sống như càng gieo vào lòng người ở lại những đớn đau.

Phía xa, một tán ô đứng lẻ loi, một cái vươn tay muốn chạm tới, đến cuối cùng vẫn là chạm không đến, một trận gió buốt lạnh xuyên qua lòng người, một người đàn ông gục khóc nức nở sau bao nhiêu cố gắng kìm nén...

Anh sai rồi, vợ ơi...

THE END

----------------------

Vote ủng hộ ta nào (=^-ω-^=)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro