Chương 22

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hối hận?

Ha ha!

Cô Phương Tiểu Quyên chưa từng đi học, không biết hai chữ hối hận viết như thế nào!

Muốn nói hối hận, cô hẳn hối hận nhất là lúc trước không có bóp chết cái tai họa này lúc ra đời!

Cô trừng mắt nhìn Đại Kiều đang trên bả vai Kiều Tú Chi, ánh mắt như đao.

Đại Kiều đột nhiên có cảm giác, hướng mắt nhìn sang mẹ, lập tức dọa đến thân thể nhỏ lắc một cái, vùi đầu vào bên trong cổ bà nội, không còn dám cô lên.

Kiều Tú Chi đưa tay vỗ vỗ bánh bao nhỏ, cõng đi, cũng không quay đầu để ý tới nữ nhân Phương Tiểu Quyên kia.

Kiều Chấn Quốc thấy mẹ của hắn hiên ngang bước chân đi, một mặt sùng bái: Mẹ ta thật lợi hại!

Vạn Xuân Cúc nhìn bóng lưng cao gầy của mẹ chồng, một mặt tái nhợt: Mẹ chồng thật là đáng sợ!

Kiều Chấn Quốc quay đầu nhìn thấy sắc mặt cô dâu khác thường, không khỏi hiếu kỳ nói: "Cô dâu, làm sao vậy? Sẽ không phải là bị mẹ dọa sợ a?"

Vạn Xuân Cúc gật đầu như giã tỏi: "Hù dọa a, hù dọa a!"

Kiều Chấn Quốc cười ha ha một tiếng: "Sợ cái gì, mẹ cũng sẽ không đánh người, nhất là không đánh người nhà mình!"

Vạn Xuân Cúc nghe vậy, hai mắt nhất thời sáng lên.

Nhưng vui sướng này còn chưa chạm đến đáy mắt, liền nghe được nam nhân cô nói thêm: "Bất quá đã làm sai chuyện mẹ vẫn sẽ đánh người, hồi nhỏ thằng Năm nói dối, liền bị mẹ cầm dây leo trúc quất đến da tróc thịt bong, chậc chậc chậc, trên thân không có chỗ nào lành hết!"

Vạn Xuân Cúc hai chân liền mềm nhũn, cô không chỉ truyền bá lời đồn đại khắp nơi làm Lâm Tuệ nhảy giếng, còn giả vờ mang thai, những chuyện này nếu như bị phát hiện, cô phải bị quất mấy trận a?

Bất quá sau một khắc lại nghe được nam nhân cô nói bổ sung: "Nhưng mà nếu như các cô là những con dâu gả tiến vào, mẹ hẳn là sẽ không ra tay độc ác."

Vạn Xuân Cúc nhấc đến cổ họng tâm lần nữa thả trở về, còn tốt, còn tốt cô là gả vào.

Đúng lúc này, nam nhân cô lại bổ sung: "Mặc dù không tàn nhẫn, nhưng mẹ sẽ đem các cô ly hôn về nhà ngoại đi, giống như Phương Tiểu Quyên vậy, ha ha ha......"

Kiều Chấn Quốc nói xong, đuổi theo mẹ hắn.

"......"

Nói chuyện có thể hay không đừng ngắt quãng như vậy!

Vạn Xuân Cúc nghẹn một ngụm máu trên ngực, không lên được không xuống được, suýt chút nữa là đi theo lợn rừng!

Không chiếm tiện nghi là kẻ hèn nhát, Vương Thủy Sinh nhanh chóng tổ chức người đem lợn rừng giết đi.

Lợn rừng không giống như heo nhà, da dày thịt béo , thu thập hết sức phiền toái, bất quá trong lòng mọi người suy nghĩ có thể ăn thịt, phiền toái cũng vui vẻ a a.

Nhổ lông lột da cạo xương, bận rộn trong nhiều giờ, cuối cùng đã tới đám người thích nhất thứ tự...... chia thịt!

"Thực sự là nhờ có Kiều Tú Chi, nếu không phải là bà, mọi người sao có thể thêm được mấy cân thịt nữa?"

"Không phải nói, ngươi nói Kiều Tú Chi khí lực kia là thế nào lớn lên? Một quyền liền đem hơn 200 cân lợn rừng cho nện chết, đậu xanh rau má a!"

"Đây không tính là cái gì, trước kia con heo rừng kia so với con heo này còn lớn hơn, Kiều Tú Chi còn không phải một quyền liền nện chết! Ta nói các ngươi về sau nhưng tuyệt đối đừng gây gỗ người Kiều gia, nếu bị nện chết cũng đừng khóc!"

"Chúng ta làm sao là loại người không có mắt a, ngươi cho rằng người người cũng giống như Phương gia như thế a?"

Lúc này, Phương gia - bị mọi người tráo phúng, đang trải qua thảm kịch nhân gian.

Đem Phú Quý cho đại phu Xích Cước (???), bắp chân của hắn bị gãy, ít nhất phải nằm trên giường ba tháng.

Bà Phương nghe con trai bảo bối bị gãy chân xong, lập tức khóc thiên đập đất : "Ông trời a, người làm sao lại không có mắt như thế? Con của con, người tốt như vậy, người làm sao lại để hắn chịu tội lớn như vậy? Đáng thương con của con a......"

Đám người nghe vậy không khỏi bĩu môi.

Phương Phú Quý nếu là người tốt, vậy trên đời này liền không có người xấu!

Bà Phương khóc như có tang, tiếng khóc cao thấp chập chùng, mười phần có tiết tấu, đáng tiếc khóc nửa ngày, cũng không có một ai đi lên an ủi bà.

Nghe được muốn chia thịt, tiếng khóc bà Phương thoáng chốc dừng lại, từ dưới đất nhảy dựng lên, phảng phất vừa rồi khóc đến giống như con trai chết căn bản không phải là bà.

Có người nhớ tới chuyện Phương Tiểu Quyên đẩy Đại Kiều, liền đề xuất không muốn phân thịt cho Phương gia, dù sao lợn rừng này là Kiều Tú Chi đánh chết, Phương gia ở đâu ra mặt đến phân thịt?

Bà Phương lập tức như bị chọc lấy ống thở, vỗ đùi nhảy một cái cao ba trượng: "Mày nói cái gì? Mày nói gì đây? Lợn rừng này nếu không phải là đuổi theo Phú Quý nhà ta, bọn mày bây giờ từng người còn muốn ăn thịt heo a, có mà ăn phân!"

Lời này lập tức liền chọc giận đám người: "Chúng ta nhưng không có ăn qua phân, ngược lại là Phương gia các người, một người hai người không chỉ có ăn qua cứt gà, còn uống qua nước tiểu heo, vì vậy mà nói, Phương gia các người cũng coi như là có tầm nhìn thế giới!"

"Ha ha ha, Chúa thấy qua việc đời, chết cười ta đối với ngươi có chỗ tốt gì?"

Bà Phương tức giận đến méo mũi!

Bất quá miệng bà có lợi hại hơn nữa, cũng khó đánh bại nhiều người như vậy, rất nhanh liền bị chửi trở thành chó rơi xuống nước: "Ta mặc kệ, nếu như các ngươi không phân thịt heo cho ta, ta liền bẩm báo công xã, nói các ngươi khi dễ bần nông!"

Phương gia đời thứ ba bần nông, bởi vì cái này, bình thường thế nhưng là rất kiêu ngạo!

Vương Thủy Sinh phiền nhất Phương gia điểm này, lớn thanh âm nói: "Nhanh nhanh cho, ai nói không cho , xếp hàng đi!"

Không thể không chia thịt được, bất quá sang năm đầu xuân công việc bẩn thỉu ngược lại là có thể phân cho Phương gia đi làm!

Bởi vì Kiều Tú Chi một người đem lợn rừng đánh chết, cho nên Vương Thủy Sinh làm chủ cho Kiều gia ba mươi cân thịt heo, mọi người mặc dù rất là hâm mộ, nhưng là không nói gì.

Chỉ có bà Phương ghen ghét phải đỏ cả mắt.

......

Kiều Tú Chi một tay ôm Đại Kiều, một tay nhấc lấy thịt heo trực tiếp trở về nhà cũ Kiều .

Khi bà cháu tiến vào cửa, Tiết Xuyên đang cầm lấy chổi quét tuyết, thấy được cô sắc mặt không đúng, mở miệng hỏi: "Phát sinh chuyện gì sao?"

Kiều Tú Chi bĩu môi: "Còn không phải nữ nhân Phương Tiểu Quyên kia, mà thôi, không nói cô nữa, nói liền tức giận!"

Tiết Xuyên cũng không hỏi nữa, nhìn bánh bao bộ dáng ỉu xìu, hoàn toàn mất tinh thần thường ngày, không khỏi có chút đau lòng: "Đại Kiều, ông nội vừa nướng bánh bột ngô, cháu có muốn ăn không?"

Đại Kiều từ cổ bà nội cô ngẩng đầu lên, con mắt đen trong vắt , nhỏ giọng nói: "Cháu còn chưa ăn qua, ăn ngon không?"

Nghe được cháu đã lớn như vậy còn không có ăn qua bánh bột ngô, Tiết Xuyên trong lòng chua xót, đem cháu từ trong ngực vợ ôm vào nói: "Ông nội cũng không biết có ăn ngon hay không, nếu không thì cháu giúp ông nội thử một chút?"

Bánh bao Đại Kiều suy nghĩ một chút, nghiêm túc gật đầu nói: "Được, cháu giúp ông nội thử một chút hương vị."

Nói xong, cô mấp máy miệng nhỏ, nuốt xuống từng ngụm từng ngụm nước miếng, bộ dáng thòm thèm kia khiến Tiết Xuyên nhịn cười không được.

Ông dắt tay bánh bao nhỏ đi tới phòng bếp, từ trong nồi sắt lấy ra một cái bánh bột ngô: "Nào, cháu thử xem có ăn ngon hay không."

Bánh bột ngô màu vàng mới ra lò, như trăng tròn vừa tròn lại mỏng,

Mới ra lò bột ngô bánh vàng cam cam, như trăng tròn vừa tròn lại mỏng, cắn một miếng vừa miệng, giòn ngọt, thơm thơm một cách ngon lành!

Bánh bao Đại Kiều ăn từng ngụm nhỏ một, đôi mắt sáng lên sau mỗi lần cắn: "Ông nội, ăn thật ngon đấy!"

Tiết Xuyên cười cười, nghĩ muốn sửa tóc của cháu lại phát hiện tay chưa rửa, đành phải thôi: "Ăn từ từ, chớ mắc nghẹn."

"Sẽ không nghẹn, ông nội cùng bà nội cũng ăn." Cô đem bánh mì tách ra thành ba phần, đem hai phần bên trong cho ông nội cùng bà nội.

Tiết Xuyên cười nhiều hơn khi thấy vậy.

Đứa nhỏ này mặc dù nhận qua đắng, nhưng tính tình cũng không có vì vậy vặn vẹo, là một đứa trẻ thiện tâm.

Kiều Tú Chi không muốn ăn bánh bột ngô của cháu: "Chính cháu ăn đi a, bất quá đừng có nhiều quá, cẩn thận đợi lát nữa bụng chứa không nổi!"

Nghe được sủi cảo thịt heo, bánh bao Đại Kiều mắt triệt để phát sáng lên.

"Bà nội yên tâm, bụng cháu rất lớn, có thể chứa rất nhiều thứ!" Cô dùng tay nhỏ vỗ vỗ trên bụng nhỏ, muốn chứng tỏ bụng của mình rất lớn.

Thế nhưng cô là một bánh bao nho nhỏ, bụng có lớn thì chứa được bao nhiêu a?

Tiết Xuyên phát hiện tật cà lăm của Đại Kiều chuyển tốt, hướng Kiều Tú Chi liếc mắt nhìn, sau đó hướng hắn gật gật đầu, hai người đối mặt nở nụ cười.

Sau khi Kiều Chấn Quân tê liệt, Kiều Chấn Dân liền đem anh cả với mấy đứa bé vào trên trấn ở, thứ nhất, có thể cho nhà giảm bớt gánh vác, thứ hai, có thể để cho cha mẹ hắn rãnh tay chiếu cố anh hai hắn.

Bây giờ cung tiêu xã nghỉ, hai ngày trước hắn để cho người ta tiện thể nhắn, bảo hôm nay trở về.

Cho nên Kiều Tú Chi tính toán đợi bọn hắn sau khi trở về, mọi người cùng một chỗ làm sủi cảo ăn, bất quá bây giờ ngược lại là có thể trước tiên lấy một chút mỡ heo làm tóp mỡ cho bánh bao nhỏ ăn vặt.

Kiều Tú Chi chính là không bao giờ thiếu khí lực, cô đem mỡ heo nhanh chóng cắt thành khối lập phương, đun nóng ổ lửa, cho dầu ăn vào, sau khi dầu sôi thì cho mỡ heo xuống, đợi sôi vớt tóp mỡ ra là xong.

Tóp mỡ xốp giòn hương nồng, cắn một cái, vang lên rộp rộp, thú vị lại ăn ngon, đứa trẻ trong thôn đứa nào cũng thích tóp mỡ.

Đại Kiều còn là lần đầu tiên ăn tóp mỡ.

Trước đó cô từng thấy Tiểu Kiều ăn, hương vị lần nào cũng ngon khiến cô mãnh liệt nuốt nước miếng, bây giờ được ăn, quả nhiên ngon như tưởng tượng.

Tóp mỡ mặc dù ăn ngon, nhưng Tiết Xuyên sợ cô ăn không tiêu hóa, chỉ làm cho cô ăn mấy khối liền dẫn cô đi ra.

Tiết Xuyên đem cô đưa đến trong phòng, lấy ra một bộ quần áo còn chưa hoàn thành áo bông nhỏ.

Bánh bao Đại Kiều nhìn thấy áo bông nhỏ, con mắt lóe sáng giống như ngôi sao trên trời.

Cô chưa quên trước đây bà nội có nói muốn làm một bộ áo bông nhỏ cho cô, nhìn cái áo bông này, hẳn là cái này a?

Món này so với món lần trước kia xinh đẹp hơn, màu sắc đỏ tươi, càng quan trọng chính là, phía trên thêu một con thỏ nhỏ màu trắng, hết sức sống động, nhìn vô cùng thật.

Cô dùng ngón tay nhỏ chọt, thẹn thùng hỏi: "Ông nội, cái áo bông này là ... làm cho ai?"

Tiết Xuyên vuốt vuốt đầu nhỏ của cô: "Làm cho cháu, lần trước món kia là bà nội làm, cái này là ông nội làm cho cháu, lần trước cơ thể ông nội không tốt, cho nên chỉ thêu mấy đóa hoa lê , lần này ông nội định thêu cho cháu mấy động vật nhỏ, ngoại trừ con thỏ nhỏ, cháu còn muốn thêu con gì?"

Bánh bao Đại Kiều chấn kinh!

Hoa lê được thêu lần trước hết sức xinh đẹp, cô còn tưởng rằng là bà thêu , không nghĩ tới là ông nội thêu !

Trong mỗi gia đình, may vá quần áo đều là đàn bà làm, như thế nào ông nội cũng sẽ làm quần áo, còn có thể thêu bông hoa với động vật nhỏ đẹp mắt như vậy?

Thực sự là quá thần kỳ!

Tiết Xuyên nhìn bánh bao nhỏ miệng há thật lớn, cười nói: "Ông nội đây là học thêu thùa cùng với bà cố nội a."

Ở đây chỉ bà cố nội không phải mẹ Kiều Tú Chi, mà là mẹ của ông.

Tám thế hệ trong gia đình ông đều là địa chủ, mẹ của ông là tiểu thư khuê các, là một tay thêu thùa tốt, về sau gia đình sa sút dần, mẹ ông dựa vào việc thêu thùa này để trả nợ cho nhà, nuôi sống mẹ con hai người bọn họ.

Mẹ ông đã từng muốn đem tay nghề này truyền cho con gái, đáng tiếc chỉ sinh được một người con trai là ông, tay nghề thêu thùa này cũng chỉ có thể truyền cho ông.

Chỉ là đàn ông thêu thùa truyền đi sẽ không dễ nghe, cho nên trong nhà này, cũng chỉ có Kiều Tú Chi biết ông thêu thùa.

Đại Kiều ghé vào kháng trên bàn, con mắt đen bóng sáng, bộ dáng sùng bái: "Vậy bà cố nội, có phải hay không rất lợi hại?"

Tiết Xuyên gật đầu: "Rất lợi hại, Đại Kiều có muốn cũng lợi hại giống bà cố nội?"

Bánh bao Đại Kiều duỗi ra tay nhỏ ngắn ngủn của mình, có chút thẹn thùng nói: "Cháu có thể sao?"

Tiết Xuyên liếc mắt nhìn tay ngắn nhỏ của cô, cười nói: "Đương nhiên có thể, chỉ cần cháu muốn học, ông nội liền dạy cho cháu, cho nên cháu muốn học không?"

Đại Kiều như gà con mổ gạo, gật gật cái đầu nhỏ: "Muốn! Cháu muốn học!"

"Được, ông nội liền dạy cho cháu!"

"Ông nội, chỗ này, cháu muốn thêu ục ục."

Ục ục chính là gà mái, cái này Tiết Xuyên cũng biết.

Ông cười gật đầu: "Được, ông nội thêu một ục ục lên cho cháu."

Kiều Tú Chi lúc đi vào, liền thấy bức tranh này, ông cháu hai người, một lớn một nhỏ đầu đụng nhau, đang thảo luận chuyện thêu gà mái.

Khóe miệng bà chậm rãi cong lên.

Đến lúc chạng vạng tối, anh năm Kiều Chấn Dân cuối cùng mang theo gia đình lớn nhỏ, cùng với ba đứa con của Kiều Chấn Quốc trở về.

"Cha, mẹ, con đã trở về!" Kiều Chấn Dân người còn chưa tới, tiếng nói vang vọng liền truyền tới.

Vạn Xuân Cúc từ trên ghế nhảy một cái dựng lên: "Ôi, con trai bảo bối của ta cuối cùng đã trở về!"

Kiều Tú Chi bị cô làm sợ hết hồn, vợ con cả lại làm cái gì nữa vậy?

Vạn Xuân Cúc kích động như vậy là có nguyên nhân.

Ngoại trừ thật sự hi vọng gặp con trai, còn có một cái nguyên nhân rất quan trọng, đó chính là cô ý thức được con trai của cô chính là cứu tinh.

Kể từ ngày đó chính mắt thấy mẹ chồng một quyền đấm chết lợn rừng, cô hai ngày này buổi tối đều nằm mơ giữa ban ngày thấy chính mình đã biến thành lợn rừng, tiếp đó bị mẹ chồng một quyền đánh bể đầu heo!

Cô quá khó khăn!

Cho nên hai ngày này cô mỗi giờ mỗi khắc mong con trai bảo bối trở về, một khi xảy ra chuyện, không phải con trai còn có thể thay cô cầu tình, đối với nam nhân cô, ha ha, đó chính là một người không đáng tin cậy!

Vạn Xuân Cúc chạy ra ngoài, một tay ôm lấy An Bình vào trong ngực, tinh thần kích động: "Con trai, con mà không về nữa, mẹ sẽ đi lên trấn đón con về !"

An Bình năm nay tám tuổi, chính là không thích thân cận mẹ, mẹ hắn đem hắn ôm chặt như vậy, hắn ghét bỏ mà kêu la: "Ai nha mẹ, mẹ mau buông con ra, mẹ làm ngạt chết con á!"

Vạn Xuân Cúc lúc này mới buông con trai ra, hoàn toàn không thấy hai đứa con gái Kiều Đông Hà cùng Kiều Đông Anh lúc đi tới, hai mắt nhìn nhau một cái.

Kiều Đông Anh hướng chị gái Kiều Đông Hà nháy mắt ra hiệu, tiến tới nhỏ giọng nói: "Chị, xem đi, em nói mẹ sẽ không chú ý tới chúng ta đã trở về!"

Coi như chú ý tới, cô cũng sẽ không coi là chuyện đáng kể.

Hai đứa con gái đối với tính cách mẹ trọng nam khinh nữ sớm rõ ràng tám trăm năm trước rồi, cũng may trong nhà này bà nội là đương gia, mà bà nội cô là người duy nhất công xã này không trọng nam khinh nữ.

Những năm gần đây, em trai có, các cô cũng có thể có, thậm chí các cô còn có thể đi học, cho nên không có gì oán trách .

Kiều Đông Hà tính tình tương đối điềm đạm, nghe được lời của em gái, hé miệng cười cười.

Kiều Chấn Dân trong tay xách theo hai con gà mái, một cái tay khác còn cầm đủ loại đồ tết trở về, dọc theo đường đi khiến nhiều người không khỏi hâm mộ.

Đi theo phía sau hắn chính là cô dâu của hắn Trần Xảo Xảo, cùng với con gái của hắn Kiều Đông Uyển.

Kiều Đông Uyển năm nay chỉ có ba tuổi, lúc này đang bị mẹ ôm vào trong ngực, đang ngủ với hai gò má đỏ bừng.

Ba anh em Kiều gia tất cả vóc người cao lớn, trong đó Kiều Chấn Quốc tính tình chất phác, cũng nghe lời mẹ hắn nói, dùng ở hiện đại, hắn chính là "một cái quá tuổi mẹ bảo".

Kiều Chấn Quân là đẹp trai nhất trong ba anh em, cũng giống Tiết Xuyên nhất, bất quá cùng hắn so với ông, hắn vẫn kém một chút. Đồng thời, hắn cũng là người ít nói nhất trong ba anh em.

Mà chú năm Kiều Chấn Dân tính cách quả cảm lớn mật, đầu óc xoay chuyển nhanh, là người thông minh nhất trong ba anh em.

Hắn bây giờ tại cung tiêu trong xã làm tài xế tạm thời, mà công việc này, chính là hắn dựa vào đủ loại quan hệ luồn cúi mà có.

Vạn Xuân Cúc nhìn thấy chú Út cầm bao lớn bao nhỏ trở về, lập tức cười trở thành một đóa hoa cúc: "Chú Năm, vợ chú Năm, các em đã về rồi? Tới tới tới, đem mấy thứ cho chị, chị đi cất nó!"

Kiều Chấn Dân đối với bà chị dâu này có tính cách gì, trong lòng liền nhất thanh nhị sở, bất quá đây đều là chuyện nhỏ, cho nên hắn cũng không có phản bác mặt mũi đối phương, hào phóng đem mấy thứ đưa tới.

Vạn Xuân Cúc cầm đồ vật tràn đầy hai tay, cảm giác khủng hoảng mấy ngày nay đều được trấn an.

Nghe được chú Út cùng mấy anh chị đã trở về, Đại Kiều nhanh chóng"bạch bạch bạch" từ trong nhà chạy đến.

Mấy đứa bé nhìn thấy Đại Kiều, đều ngơ ngẩn.

An Bình thấy trước, nhìn Đại Kiều tưởng Tiểu Kiều, chạy tới cười nói: " Tiểu Kiều, một tháng không thấy, em như thế nào không có cao lớn ngược lại còn thấp?"

Khuôn mặt Đại Kiều bị bóp đỏ bừng, lại không có tức giận, ngược lại nhẹ nhàng nói: "Anh họ, em không phải là Tiểu Kiều, em là Đại Kiều."

An Bình quai hàm đều rơi trên mặt đất.

Rất nhanh lại nhặt lên, tập trung nhìn kĩ, nhưng không, người trước mắt này hoàn toàn chính xác không phải Tiểu Kiều, bất quá cũng không giống Đại Kiều trong trí nhớ của hắn a!

"Em trai, con mắt này của em có vẻ không cần, lớn như vậy một người sống mà em còn có thể nhận sai!" Kiều Đông Anh như thường ngày mắng em trai.

Thái độ nhận sai của An Bình ngược lại rất tốt, sờ lấy đầu cười nói: "Đại Kiều, xin lỗi, anh họ nhất thời nhìn lầm, bất quá em như thế nào đột nhiên cao lớn nhiều như vậy? Còn có mặt của em giống như cũng trắng hơn nhiều thế?"

Sau khi nghe được lời em trai nói, Kiều Đông Anh ngược lại rất đồng ý: "Đúng a, Đại Kiều, em thoa cái gì thế, khuôn mặt sao lại trở nên trắng như vậy?"

Kiều Đông Anh dáng dấp giống Kiều Tú Chi nhất , ngũ quan mười phần khí khái hào hùng, nhưng có một vấn đề, đó chính là làn da cô giống làn da đen trời sinh của mẹ cô.

Cho nên lúc này nhìn thấy Đại Kiều làn da trơn bóng trắng noãn, cô lập tức hâm mộ.

Đại Kiều khuôn mặt kìm nén đến đỏ bừng, căn bản không có cách nào đem cá chép ngọc bội sự tình nói ra.

Bất quá trong nội tâm cô âm thầm hạ quyết tâm, cô muốn đem ngọc châu hòa tan nước cho mọi người uống!

Từ hôm qua bắt đầu, cô đã lặng lẽ bỏ vào bên trong nước cha uống, hy vọng với thân thể cha cô sẽ có hiệu quả.

Mấy đứa bé vây quanh Đại Kiều "kỷ kỷ tra tra" nói chuyện, Kiều Đông Anh rất nhiệt tình giới thiệu phong cảnh trấn trên cho cô, khiến Đại Kiều nghe sửng sỡ một lúc.

Bên này Kiều Chấn Quốc cũng cõng Kiều Chấn Quân từ tiểu viện Kiều gia tới.

Người đến đông đủ, Kiều Tú Chi tuyên bố cả nhà bắt đầu làm sủi cảo!

Vạn Xuân Cúc tiến phòng bếp lấy bột mì, nhìn thấy Trần Xảo Xảo đem bát đũa từ trong tủ âm tường lấy ra, động tác chậm rãi, vì vậy cô (VXC) không thể đợi được liền bước tới giúp cô (TXX) cầm.

Thật là, vợ chú Năm này còn tưởng mình là tiểu thư khuê các, nếu để cho cô làm việc, đoán chừng chờ trời tối chắc không có cơm ăn!

Vạn Xuân Cúc trong lòng âm thầm chửi, ánh mắt đi lòng vòng, lại rơi xuống trên mông Trần Xảo Xảo.

Trần Xảo Xảo quay đầu, vừa vặn đối mặt ánh mắt nóng bỏng Vạn Xuân Cúc, lập tức mông thắt lại: "Chị dâu, chị, chị nhìn cái gì?"

Vạn Xuân Cúc bị bắt không có một chút quẫn bách, cho là đúng nói: "Chị nhìn bụng của em Năm a!"

Trần Xảo Xảo: "......"

Cô tuy mới vừa trở về, đừng cho là cô ngu ngốc!

Cô vừa rồi đưa lưng về phía chị dâu, Vạn Xuân Cúc căn bản không nhìn thấy bụng của cô, lại nói cô lại không có bị mù, cô vừa rồi rõ ràng thấy chị dâu nhìn chằm chằm cái mông của cô!

Lời nói của Vạn Xuân Cúc có một cái trăm ngàn chỗ hở, chết cũng không chịu hối cải, ánh mắt thỉnh thoảng nhìn xuống mông Trần Xảo Xảo.

Trần Xảo Xảo bị nhìn thấy toàn thân run rẩy, không thể nhịn được nữa quay người liền xông ra ngoài.

Vạn Xuân Cúc nhìn cái mông của Trần Xảo Xảo chạy trối chết, lộ ra một nụ cười thỏa mãn: "Vậy mình an tâm!"

Theo quan điểm của Vạn Xuân Cúc, cái mông của Trần Xảo Xảo nhỏ như vậy, chắc chắn không thể sinh được con trai, cứ như vậy, địa vị An Bình được bảo vệ!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro