Chương 23

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Kiều Tú Chi từ trước đến nay đều hào phóng, Kiều gia được thêm 30 cân thịt heo rừng, cho nên bà quyết định lấy ra 20 cân thịt heo rừng để ăn.

12 cân thịt heo rừng dùng để làm sủi cảo, còn lại 8 cân làm thành thịt kho tàu cay, ngoài ra làm một nồi lớn nấu canh củ cải và xương heo.

Vừa nói xong, bên trong nhà chính lập tức vang lên liên tiếp âm thanh nuốt nước miếng.

Gia cảnh Kiều gia mặc dù so sánh với thôn dân là giàu có, nhưng cũng không có giàu có đến mỗi ngày đều ăn thịt, huống chi đến tận 20 cân thịt heo!

Ngay cả người lớn cũng không nhịn xuống hai mắt phát sáng, nhất là Kiều Chấn Quốc cùng Vạn Xuân Cúc hai vợ chồng thèm ăn cùng chảy nước miếng.

Kiều Tú Anh mắt trợn trắng: "Đem nước miếng lau một chút, nhìn mấy người thật không có tiền đồ!"

Kiều Chấn Quốc ha ha cười ngây ngô một tiếng: "Có thịt thì cần gì tiền đồ?"

Vạn Xuân Cúc vô cùng đồng ý mà mãnh liệt gật đầu: "Đúng rồi, nhận mình là người có tiền đồ, đợi lát nữa cũng không nên cùng chúng ta cướp!"

Lúc nói lời này, ánh mắt của cô cố ý đảo qua trên thân Trần Xảo Xảo.

Trần Xảo Xảo nghiêm mặt nhìn cô một cái, thần sắc kiêu ngạo như công chúa khổng tước, ngẩng cái cằm lên bốn mươi lăm độ.

Thấy Vạn Xuân Cúc suýt chút nữa vén tay áo lên cùng với cô (TXX) đánh một trận, cao ngạo cái cọng lông a, có bản lĩnh đợi lát nữa chớ ăn thịt!

Kiều Tú Chi không thèm để ý hai con dâu mặt mũi kiện cáo, giống như nữ hoàng bắt đầu đem từng nhiệm vụ ban bố xuống.

Tại Kiều Gia, nam nhân nhưng không có chuyện hai chân tréo nguẩy chờ đãi ngộ ăn, toàn bộ nhất định phải làm, không kiếm sống vậy cũng chớ ăn thịt!

Bất quá Kiều gia mấy anh em từ nhỏ đã thành thói quen, cho nên không có gì phàn nàn, Kiều Chấn Quân tê liệt, cũng chống đỡ đứng lên hỗ trợ làm sủi cảo.

Kiều Tú Chi nhìn hắn một cái nói: "Thằng Hai, nếu là thắt lưng con không thoải mái, có thể không cần phụ, thịt này mẹ giữ lại cho con!"

Hắn ngẩng đầu hướng bà nở nụ cười: "Mẹ yên tâm, con sẽ chú ý."

Từ khi đốt sống thắt lưng bị thương đến nay, mỗi ngày đều sẽ đau rất lâu, đau còn hơn cắt da cắt thịt, nhiều lần hắn đau đến toàn thân ra mồ hôi lạnh, muốn đâm sầm vào tường mà chết.

Nhưng không biết có phải là ảo giác của hắn hay không, buổi sáng hôm nay đứng lên, đột nhiên cảm giác trên thân dễ chịu hơn rất nhiều, lúc này ngồi xuống thắt lưng cũng không cảm thấy khó chịu.

Bất quá hắn không có đem chuyện này nói cho mọi người, chỉ sợ đây chỉ là một lúc ảo giác, đến lúc đó lại để cho mọi người uổng vui mừng một hồi.

Kiều Tú Chi cố ý làm cho mấy đứa nhỏ một cái bàn nhỏ, để bọn hắn cũng học làm sủi cảo.

Đại Kiều hai cái tay ngắn nhỏ vội vàng bận rộn.

Tay của cô rất khéo, mặc dù là lần thứ nhất bao, có thể bao bọc y theo dáng dấp, so Vạn Xuân Cúc bao bọc còn dễ nhìn hơn.

An Bình quay đầu nhìn em gái bao sủi cảo, nhìn lại mình một chút bao không đâu vào đâu, lập tức có chút chê: "Đại Kiều, một hồi chúng ta đổi sủi cảo ăn."

Bánh bao Đại Kiều tốt tính gật đầu: "Được."

Kiều Đông Anh không vừa mắt: "Làm anh a, tuổi nhỏ liền trộm đạo lừa gạt, trưởng thành như thế nào a?"

An Bình bị chị nói đến mặt đỏ tới mang tai.

Nhưng hắn còn chưa mở miệng phản bác, Vạn Xuân Cúc thì nhìn không nổi nữa, quay người chỉ vào Kiều Đông Anh mắng: "Miệng không đóng cửa hoàng mao nha đầu, nào có người nói em trai mình như vậy? Nói hươu nói vượn nữa, xem mẹ như thế nào thu thập con!"

Kiều Đông Anh không muốn cùng mẹ cãi lộn, nhưng đôi mắt của cô gần như trợn ngược.

Kiều Tú Chi vừa vặn đi vào, trừng Vạn Xuân Cúc một mắt: "Con mà không đứng đắn, xem mẹ như thế nào thu thập con!"

Vạn Xuân Cúc toàn thân khí thế trùn xuống, yếu ớt cãi: "Mẹ, đây không phải Đông Anh đứa nhỏ này không đứng đắn sao? Con chính là giáo huấn nó a!"

Kiều Đông Anh âm thầm nhếch miệng.

Kiều Tú Chi không có nhìn lại cô, ánh mắt đảo qua mấy đứa bé: "Tự bao sủi cảo tự ăn, ai cũng không cho phép tính toán, mưu trí, khôn ngoan!"

An Bình lập tức kêu rên liên tục.

Bọc sủi cảo của hắn chưa có hấp mà từng cái đều "ruột xuyên bụng nát vụn", đợi lát nữa lên nồi, còn có thể ăn không?

Bánh bao Đại Kiều nhìn anh họ dáng vẻ bi thống, cái đầu nhỏ tiến tới nói: "Anh họ, anh đừng khóc, xí nữa, cho anh ăn!"

An Bình lập tức lại lộ ra nụ cười, tay khoác lên trên vai của cô vỗ vỗ: "Vẫn là em gái Đại Kiều tốt bụng, về sau có ai dám khi dễ em, em cứ việc nói với anh họ, anh liền giúp em đánh hắn!"

An Bình tay dính đầy bột mì, cái vỗ này, khiến cho không ít bột mì dính vào quần áo Đại Kiều.

Cái mũi nhỏ của bánh bao Đại Kiều nhíu thành một ông già.

Thấy được bộ dáng này của cô, Kiều Đông Hà cùng Kiều Đông Anh hai chị em nhịn không được phốc phốc bật cười.

Kiều gia bên này hoà thuận vui vẻ vô cùng náo nhiệt, Phương gia bên kia nhưng là gà bay chó sủa, tiếng mắng không ngừng.

Mặc dù chân Phương Phú Quý được đại phu Xích Cước chỉnh ngay ngắn xương cốt, nhưng vẫn còn đau đớn, sau khi về đến nhà, hắn một mực khóc cha chửi mẹ, thấy ai cũng không thuận mắt.

Bà Phương một bên đau lòng con trai chịu tội, một bên đau lòng bị Kiều Tú Chi xách đi 30 cân thịt heo rừng, phảng phất 30 cân thịt kia là từ trên người bà rớt xuống, mỗi lần nhớ tới đều hận đến nghiến răng nghiến lợi.

Kiều gia có thể"xa xỉ" mà lấy ra 20 cân thịt ăn, Phương gia lại không thể làm như vậy, chớ nói chi là bọn hắn tổng cộng cộng lại cũng không có 20 cân thịt.

Bà Phương vốn là muốn đem 19 cân thịt toàn bộ giữ đến Tết mới ăn, bây giờ nhìn con trai bị thương, cho nên khẽ cắn môi, lấy ra ba cân thịt heo rừng.

Thịt quá ít, chỉ có thể làm thành thịt hầm, bà đem cải trắng khoai tây toàn bộ ném vào, quấy cùng một chỗ làm thành món thịt hầm thập cẩm.

Cho dù là hương vị hay vẻ bề ngoài, tất cả đều không diễn tả được, nhưng Phương gia hiếm khi ăn được ăn thịt, lúc này cũng không có ai ghét bỏ.

Phương Tiểu Quyên đem chính mình toàn thân xuống dưới toàn bộ tắm ba lần, vẫn cảm thấy chính mình một thân mùi khai.

Cô mới vừa ngồi xuống bàn, bà Phương liền đen mặt mắng: "Ngươi một thứ trời sinh mang sao tai họa, kể từ sau khi ngươi đến Phương gia, chúng ta liền không có qua một ngày ngày tốt lành, ngươi còn mặt dày muốn ăn thịt, chỗ nào mà sung sướng vậy!"

Phương Tiểu Quyên trong lòng bùng cháy, cỗ lửa này đang không chỗ phát, mẹ của cô liền đụng vào .

Cô"ba" một tiếng đem đũa nện ở trên mặt bàn: "Con như thế nào trời sinh tai họa ? Trước khi xuất giá, con ở trong nhà nhiều năm như vậy, như thế nào không gặp người của Phương gia mất tay mất chân?"

Rất nhiều người cũng là "tiêu chuẩn kép", Phương Tiểu Quyên chính là điển hình trong đó.

"tiêu chuẩn kép": nghĩa là hai tiêu chuẩn, đối với người khác là một tiêu chuẩn, còn bản thân mình hành sự như thế nào là một tiêu chuẩn khác.

Cô có thể mắng Đại Kiều là tai họa tai tinh, nhưng không cho phép bất luận kẻ nào nói cô nửa câu.

Bà Phương suy nghĩ một chút, giống như đích thật là chuyện như thế: "Coi như ngươi không phải trời sinh tai họa, cũng là ngươi bị dính dáng tới khí độc vi khuẩn của con gái lớn, ngươi bây giờ liền cút ra ngoài cho ta!"

Phương Tiểu Quyên lập tức tức giận , không cho ta ăn thịt đúng không, ta lại muốn ăn!

Cô cầm đũa lên kẹp lên một khối thịt heo rừng, nhưng thịt heo còn chưa tới miệng, cô liền...... nôn!

Mùi hôi của lợn rừng cô hơn lợn nhà, hơn nữa bà Phương lúc làm đồ ăn không có thả cái gì khử mùi tanh, cứ thế mùi hôi vẫn còn giữ nguyên.

Mùi hôi lợn rừng xông vào mũi, khiến Phương Tiểu Quyên lập tức nhớ tới lợn rừng hướng cô tiểu lên mặt, cô quay đầu"ọe" một tiếng, đem nước mật vàng đều phun ra .

Bà Phương lập tức bùng nổ: "Không có có lộc ăn tiện móng, có thịt ăn ngươi còn ghét bỏ, không ăn thì cút chỗ khác, đừng ở chỗ này ghê tởm người khác!"

Nói đến Phương gia cũng là mạnh mẽ, Phương Tiểu Quyên ở trước mặt bọn họ nôn, bọn họ cũng không thèm để ý, hướng về phía một nồi món thập cẩm tiếp tục ăn như hổ đói.

Tiểu Kiều ngồi ở trong góc cau mày đến cơ hồ có thể kẹp con ruồi chết.

Đáng lẽ chuyện không phải như vậy!

Cô xuyên sách lại sinh ra, vốn là thế giới này cực kỳ phải có khí vận, nhưng gần nhất vì cái gì xui xẻo như vậy?

Đột nhiên, cô con ngươi bỗng nhiên co rụt lại, cô nghĩ tới rồi một khả cô.

Đời trước xuyên sách, cô xem qua một chút tiểu thuyết, tại thế giới tiểu thuyết bên trong, tồn tại một hệ thống có thể cướp đoạt khí vận người khác, cô hiện tại liền hoài nghi Đại Kiều lấy được hệ thống như vậy.

Nếu Đại Kiều thực sự có được hệ thống như vậy, đầu tiên cướp đoạt, nhất định là khí vận nữ chính là cô, điều này cũng làm cho giải thích được vì cái gì cô gần nhất xui xẻo như vậy.

Nếu thật là như vậy, cô nhất định phải nghĩ biện pháp đem hệ thống kia đoạt lấy mới được!

Kiều gia đồ ăn cuối cùng làm xong, năm dĩa lớn sủi cảo được để lên bàn, cộng thêm một cái bồn lớn thịt heo rừng kho tàu cay, trước mặt mỗi người còn có riêng phần mình một bát canh lớn xương hầm.

Đám người vùi đầu vào ăn, ngay cả lời đều không muốn nói, thời điểm này, ăn nhiều một miếng thịt không ngon sao?

Vạn Xuân Cúc ăn đến miệng đầy dầu mỡ, mở miệng một tiếng sủi cảo, một ngụm một khối thịt kho tàu, lại uống một ngụm canh xương hầm, thực sự là so thần tiên còn sung sướng hơn!

Hôm nay thịt heo rừng kho tàu cay là Tiết Xuyên tự mình xuống bếp làm.

Thịt heo rừng tao, làm đồ ăn thì không thể keo kiệt gia vị, một nồi thịt kho tàu này, Tiết Xuyên bỏ thêm bên trong cây quế, bát giác, ớt đỏ, miếng gừng cùng với tỏi.

Nhà bình thường có cam lòng, cũng không bỏ ra nổi nhiều gia vị như vậy, Kiều gia là bởi vì có Kiều Chấn Dân làm tài xế, thời điểm hắn chạy xe khắp nơi, thường xuyên sẽ mua một vài thứ trở về.

Khoan hãy nói, làm như vậy thịt heo rừng kho tàu cay không chỉ có không còn mùi hôi, hơn nữa cay cay sướng miệng, thịt heo rừng săn chắc, mười phần nhai dai, ăn đến từng cái miệng đỏ lên, đổ mồ hôi nóng, đầu lưỡi bị cay tê vẫn còn không muốn thả đũa xuống, càng ăn càng thoải mái hơn.

Vạn Xuân Cúc lấp miệng đầy thịt, thịt còn chưa có nhai xuống, lại đưa tay đi kẹp một khối khác, ngẩng đầu lại thấy được cha chồng mặt ôn nhu đang gắp thịt cho mẹ chồng, nó chua đến mức răng cô sắp rụng.

Nghiêng đầu sang chỗ khác, lại nhìn thấy Trần Xảo Xảo gắp sủi cảo cho chú Năm, hai vợ chồng nhìn nhau nở nụ cười, bầu không khí ấm áp lại tươi đẹp, cô răng càng chua.

Cô quay đầu nhìn nam nhân mình, đang vùi đầu ăn, chưa từng suy nghĩ gắp cho cô một miếng thịt!

Vạn Xuân Cúc lập tức cảm thấy thịt trong miệng cũng không ngon.

Con ngươi cô đảo qua lại, ánh mắt rơi vào trên thân Trần Xảo Xảo: "Xảo Xảo a, em đừng chiếu cố gắp thức ăn cho chú Năm, mình cũng ăn nhiều một chút a, em trông em gầy đến...... Chậc chậc chậc, trên thân nữ nhân nên nhiều một chút thịt, không phải chị dâu khoe khoang, bộ dáng chị đứng chỗ nào,người nơi đó liền nói chị phúc hậu, nhớ ngày đó ở trong thôn chúng ta, chị thế nhưng là nổi danh có tướng vượng phu, Chấn Quốc nhà chị chính là nhìn trúng chị điểm này mới cưới chị!"

Ngụ ý chính là Trần Xảo Xảo quá gầy, không có có phúc hậu như cô, không có vượng phu như cô, cô thắng chắc!

Cũng không chờ Trần Xảo Xảo đánh trả, Kiều Chấn Quốc liền mở miệng: "Cô dâu, em nghĩ sai rồi, trước đây ta sở dĩ sẽ nhìn trúng em, là bởi vì lúc gặp mặt em chỉ có ăn nửa bát cơm, anh cảm thấy nữ nhân chỉ ăn nửa bát cơm rất dễ nuôi sống, ai biết lấy về nhà mới biết được anh bị em lừa! Anh đếm qua, tối nay sủi cảo em tổng cộng ăn 30 cái!"

"......"

Vạn Xuân Cúc khuôn mặt lúc đỏ lúc trắng, tức giận đến suýt chút nữa thổ huyết!

Nhiều sủi cảo cùng thịt kho tàu như vậy làm sao còn nhét không được miệng của hắn!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro