Chương 24.1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nghe được Kiều Chấn Quốc nói, đám người cười phun ra!

Kiều Chấn Dân thậm chí cười như con chó: "Anh cả, anh ăn cơm liền ăn cơm, làm sao còn cố ý đếm chị dâu đã ăn bao nhiêu cái sủi cảo?"

Kiều Chấn Quốc ngu ngơ nở nụ cười, gãi gãi cái trán nói: "Đây không phải chị dâu em ăn nhiều lắm sao? Hồi trước cô nói cô mang thai khẩu vị không tốt, khẩu vị cô không tốt anh không nhìn ra, ngược lại là thấy được cô một ngụm nuốt 3 cái sủi cảo, cũng không sợ nghẹn chết!"

Vạn Xuân Cúc: "......"

Có thể ngậm miệng được không?

Ngay trước mặt của nhiều người như vậy nói cô, khi cô không biết xấu hổ a!

Nói đến trước kia, Kiều Chấn Quốc nhìn trúng Vạn Xuân Cúc, đó chính là một hiểu lầm đẹp.

Kiều Chấn Quốc vẫn cảm thấy chính mình không có bản lĩnh gì, cho nên hắn suy nghĩ mình không thể kiếm tiền cho nhà, nhưng hắn có thể cho nhà giảm bớt gánh vác a.

Bởi vậy, hắn trước đây chọn con dâu yêu cầu duy nhất chính là muốn lượng cơm ăn ít, không quan trọng ngoại hình, chỉ cần không xấu quá dọa người là được rồi.

Đương nhiên, hắn không dám nói ra yêu cầu đó, chỉ bí mật vụng trộm quan sát.

Trùng hợp Vạn Xuân Cúc bởi vì trong nhà lượng cơm ăn quá lớn mà mấy phen xem mắt thất bại, vì thành công gả đi, mẹ của cô bắt cô lúc xem mắt nhất định không thể để phát hiện khẩu vị ăn, bằng không về nhà đánh chết cô!

Vạn Xuân Cúc cũng là lo lắng cho mình không gả ra được, cho nên đang cùng Kiều Chấn Quốc lúc xem mắt, cô chỉ ăn một chút liền giả vờ nói ăn không vô nữa, Kiều Chấn Quốc nhìn khẩu vị cô cùng mèo con giống nhau, rất là hài lòng, thế là hai người cứ như vậy kết hôn thành công.

Sau khi lấy nhau, ngay từ đầu Vạn Xuân Cúc vẫn rất có khống chế, chỉ là cô rất nhanh liền mang thai, mượn cớ mang thai, cô " một dạng khẩu vị mèo con" từ đây một đi không trở lại!

Kiều Chấn Quốc mặc dù thở dài cảm thấy nhìn lầm, nhưng cũng không có từng nghĩ muốn ly hôn cái gì, ăn thì ăn thôi, cũng không bịt miệng của cô để cô không ăn?

Nghe được tin Vạn Xuân Cúc mang thai, Kiều Chấn Dân cùng Trần Xảo Xảo hai vợ chồng đều là ngơ ngác một chút.

Kiều Chấn Dân đáy mắt thoáng qua một vòng ảm đạm, gạt ra nụ cười nói: "Chúc mừng anh Cả chị dâu, trong nhà đến lúc đó chắc chắn càng náo nhiệt!"

Hắn dưới gối chỉ có một con gái, tự nhiên nghĩ sinh nhiều mấy đứa bé, đáng tiếc hắn......

Hai năm trước, hắn đi xe tỉnh ngoài, nửa đường thì gặp

Sau đó hắn đi bệnh viện thành phố chữa, đều nói về sau rất khó có con, chuyện này, hắn chỉ nói cho qua vợ hắn Xảo Xảo, trong nhà đến nay cũng không biết.

Đôi mắt nhỏ dài của Trần Xảo Xảo nhìn Vạn Xuân Cúc, đáy mắt thoáng qua thần sắc nghi ngờ: "Thì ra chị dâu mang thai a, như thế nào không nói sớm, vừa rồi bưng đồ cô như vậy, có bị ảnh hưởng không tốt với chị dâu không ?"

Vạn Xuân Cúc lập tức hóa đá.

Cô lại quên mất chuyện mình "mang thai"!

Trước đây cô rốt cuộc nghĩ như thế nào, đầu óc nhúng vào nước hay là bị cửa kẹp , vì sao lại bịa đặt chuyện như vậy?

Cũng không đợi cô mở miệng trả lời, Kiều Chấn Quốc lại chen miệng vào: "Em dâu không cần lo lắng cho chị, thân thể chị dâu tốt, thường xuyên bồi chị em ục ục ở viện nhà chú Hai chạy vòng vòng!"

Vạn Xuân Cúc: "......"

Trần Xảo Xảo ngơ ngác một chút: "Ục ục? Đây là chị em nào của chị dâu a?"

Kì quái, chị em của chị dâu làm sao sẽ xuất hiện trong nhà nhà chú Hai?

Chẳng lẽ...... Chị dâu muốn đem chị em của mình giới thiệu cho chú Hai?

Chỉ là có thể hay không hố người ?

Mặc dù chú Hai không sai, nhưng hắn bây giờ tóm lại là tê liệt, người cho dù tốt cũng là không tốt!

Giọng nói như sữa của Đại Kiều giải thích cho thích thím Năm: "Ục ục chính là gà mái, nhà cháu nuôi, bác cả rất ưa thích cùng nó chơi, mỗi lần đi qua đều phải cùng nó chạy vòng vòng, lần trước còn gọi nó là chị em, ục ục rất cao hứng!"

Vạn Xuân Cúc: "......"

Gà mái mỗi lần thấy được cô cũng là một tư thế liều mạng, con mắt nào nhìn thấy nó cao hứng?

Trần Xảo Xảo từ chấn kinh lấy lại tinh thần, lại dùng biểu tình khổng tước công chúa kiêu ngạo đánh giá Vạn Xuân Cúc.

Giác quan thứ sáu của cô nói cho cô, Vạn Xuân Cúc có gì đó quái lạ!

Vạn Xuân Cúc một bên bị cô nhìn run rẩy, một bên lại bị ánh mắt cao ngạo khiến cho tâm dậy sóng: "Em dâu nhìn chị như vậy làm cái gì? Em sẽ không phải hâm mộ chị mang thai a? Bất quá cái này thật đúng là không phải ai đều có thể hâm mộ, dù sao nhà chị là tổ truyền mông lớn mắn đẻ."

Đám người: "......"

Trước mặt nhiều người như vậy khoe khoang cái mông của mình lớn, cô là nghiêm túc sao?

Kiều Tú Chi đối với hai cô con dâu ngốc nghếch coi như không thấy!

Trần Xảo Xảo âm thầm cắn răng, đột nhiên mắt sáng lên cười nói: "Trước khi trở về thôn, em có nghe nói một chuyện rất thú vị."

Vạn Xuân Cúc toàn thân khẽ run rẩy, trực giác nói cho cô biết chuyện Trần Xảo Xảo muốn nói tuyệt không thú vị!

Trần Xảo Xảo nói: "Có một nhà họ vương ở bên kia viện chúng ta, hồi trước nhà hắn con dâu nói mang thai, ba đời Vương gia độc đinh, nghe thế vô cùng cao hứng, lập tức đem con dâu cung phụng, ai ngờ mấy tháng đi qua, bụng con dâu nhưng là một điểm động tĩnh cũng không có, về sau kéo tới bệnh viện kiểm tra mới biết được, nguyên lai con dâu căn bản không có mang thai, cô làm bộ mang thai là vì hết ăn lại uống, bà Vương rất tức giận, dùng chày cán bột đem con dâu hung hăng đánh một trận, các ngươi nói chuyện này có phải hay không rất thú vị?"

Vạn Xuân Cúc toàn thân run rẩy.

Vạn Xuân Cúc muốn nói thú vị cái rắm a!

Vạn Xuân Cúc muốn cầm sủi cảo trên bàn nhét vào miệng của cô!

Nhưng cô không dám a!

Ông trời, cô trước đây tại sao phải nói lời vớ vẩn này a!

Còn có cái mông nhỏ Trần Xảo Xảo làm gì dùng ánh mắt như vậy nhìn cô?

Cô (TXX) là không phải phát hiện chuyện gì a?

Kiều Chấn Quốc ngồi ở bên cạnh Vạn Xuân Cúc, Vạn Xuân Cúc run lên, hắn rất nhanh liền phát hiện.

Hắn cúi đầu nhìn cô dâu một mắt, kỳ quái nói: "Cô dâu lạnh không?"

Vạn Xuân Cúc lắc đầu: "Không lạnh."

"Không lạnh như thế nào run rẩy thành cái dạng này? Nghe nói lớn tuổi tay chân liền sẽ không khống chế được run rẩy, ông Hình thôn tây chính là như vậy, cô dâu, ư sẽ không phải là chưa già đã yếu a?"

Nói, hắn còn cố ý bắt chước ông Hình bộ dáng tay chân run rẩy cho cô dâu hắn nhìn.

Động tác giống như đúc, liền cùng động kinh một dạng.

Vạn Xuân Cúc: "......"

Thời gian này thật sự thật sự thật sự không có cách nào qua!

Cô tại sao muốn gả cho tên khờ này vậy!

Kiều Chấn Dân dùng ánh mắt đồng tình nhìn chị dâu hắn, nhỏ giọng hỏi Trần Xảo Xảo nói: "Có ai họ Vương gần viện chúng ta sao? Anh như thế nào không biết."

Trần Xảo Xảo hướng hắn hé miệng nở nụ cười: "Chuyện anh không biết còn nhiều lắm!"

Nếu nói vừa rồi cô chỉ là hoài nghi, như vậy hiện tại chính là trăm phần trăm xác định Vạn Xuân Cúc không có mang thai!

Bất quá cô nghĩ mãi không rõ Vạn Xuân Cúc tại sao muốn nói dối, dù sao ở Kiều Gia mang thai cũng không có gì đãi ngộ đặc biệt.

Tục ngữ nói, hiểu rõ ngươi nhất, không phải người thân của ngươi, không phải người yêu của ngươi, mà là kẻ địch của ngươi!

Vạn Xuân Cúc vạn vạn không nghĩ tới, Trần Xảo Xảo trở về ngày đầu tiên liền nhìn thấu chuyện cô giả đò.

Bánh bao Đại Kiều ăn tổng cộng 8 cái sủi cảo, lại thêm một chén thịt heo rừng kho tàu, lại thêm một bát canh xương heo, ăn đến bụng nhỏ đều ưỡn ra.

"Ông nội, bụng cháu chống đỡ không nỗi nữa." Kiều Kiều lệch ra tựa vào trong ngựa ông nội mà nũng nịu.

Tiết Xuyên giúp cô vuốt vuốt bụng nhỏ tròn vo, nở nụ cười nói: "Đợi lát nữa ông nội mang cháu ra ngoài tản bộ tiêu cơm một chút."

Bánh bao Đại Kiều gật gật đầu, tiếp đó lại xấu hổ mấp máy cái miệng nhỏ nhắn nói: "Tiêu thực trở về, cháu cảm thấy cháu còn có thể, lại ăn 5 cái sủi cảo."

Cô vừa nói, một bên so với tay củ cải ngắn ngủn, bộ dáng hồn nhiên vừa đáng yêu.

Tiết Xuyên cười gật đầu: "Được, ông nội giữ lại cho cháu, chờ cháu quay lại có bụng chứa thì cho cháu ăn thêm."

Đại Kiều cao hứng cọ xát tay ông nội, bộ dáng hồn nhiên nhu thuận giống mười phần như con mèo nhỏ, làm người ta trìu mến.

Kiều Chấn Quân ở một bên nhìn con gái lớn cùng cha hắn nũng nịu, trong lòng có chút chua lại có chút khó chịu.

Đứa nhỏ này trước đó trong nhà, chưa từng giống như bây giờ nũng nịu.

Hắn trước đó vẫn cho là tính cách của cô như mình, thất thần cô nề, hiện tại xem ra hắn mười phần sai!

Kỳ thực không phải cô thất thần, cũng không phải cô không thích nũng nịu, mà là cô biết trong nhà không có ai sẽ sủng ái cô để cho cô nũng nịu, cho nên lúc trong nhà, cô mới luôn là bộ dáng quan tâm hiểu chuyện.

Nhìn mọi người đã ăn no rồi, Kiều Chấn Dân ho khan một tiếng, tuyên bố một chuyện quan trọng: "Cha, mẹ, qua năm, Xảo Xảo cùng tiểu Uyển sẽ không theo con trở về trấn trên ở."

Đám người nghe vậy, không khỏi giật mình.

Kiều Chấn Dân mặc dù chỉ là tài xế tạm thời của cung tiêu xã, nhưng khi hắn đến, nhân duyên tốt, vừa tới cung tiêu xã liền cho hắn làm cái phòng đơn ký túc xá.

Kiều Tú Chi không phải loại người muốn đem con dâu ở bên cạnh mẹ chồng, dưới cái nhìn của bà, cha mẹ không thể vĩnh viễn chăm sóc con cái, nhưng chăm bọn họ về già, chỉ có bạn đời của bọn họ.

Lại nói, bà cũng không phải già đến không nhúc nhích được, căn bản vốn không cần con dâu ở bên người chăm sóc cô, cho nên từ lúc mới bắt đầu bà liền để Trần Xảo Xảo đi theo Kiều Chấn Dân đi trên trấn ở.

Lúc này như thế nào đột nhiên ở lại ?

Kiều Tú Chi nhìn hắn hỏi: "Có phải hay không phát sinh chuyện gì?"

Kiều Chấn Dân cắn chặt răng, gật nhẹ đầu nói: "Cung tiêu xã đổi một lãnh đạo mới tới, ký túc xá kia muốn để cho cháu trai hắn ở."

"Một triều đại, một cận thần". (vua nào triều thần nấy)

Lãnh đạo mới nhất định không thích cấp dưới có quan hệ tốt với lãnh đạo trước, cho nên lái xe tạm thời này của Kiều Chấn Dân liền trước tiên bị lấy ra khai đao.

Kiều Tú Chi ngược lại là không cảm thấy 'thiên giường' (???) , bình tĩnh gật đầu: "Trường hợp này, vậy thì chuyển về đây đi."

Thấy được bà bình tĩnh như vậy, Kiều Chấn Dân tâm có chút thấp thỏm đột nhiên liền an định xuống.

Trong nhà này, mẹ của hắn thật giống như trụ cột chống đỡ lấy tất cả mọi người, chỉ cần bà còn, giống như trên đời này cũng không có chuyện gì có thể làm khó được bà.

......

Chia xong thịt heo, cửa ải cuối năm càng ngày càng tới gần.

Mặc dù thời đại này mọi người đều thiếu ăn, nhưng những lễ lớn như Tết nguyên đán vẫn trọng lượng như cũ trong lòng mọi người.

Nghèo thì sống theo kiểu nghèo, giàu có sách sống của giàu, dù sao không phân biệt giàu nghèo, sửa sang đón Tết, mọi người đều bận rộn.

Một nhà Kiều Chấn Dân trở về ngày thứ hai, Kiều Tú Chi liền dẫn toàn gia bắt đầu tổng vệ sinh, ngoại trừ không thể động Kiều Chấn Quân cùng chỉ có Kiều Đông Uyển ba tuổi, còn lại người đều làm nhiệm vụ.

Đại Kiều cùng hai chị họ cùng một chỗ phụ trách quét dọn ổ gà.

Hai chị họ đều rất chiếu cố cô, cơ bản đều không để cô sờ chạm.

Kể từ sau khi ục ục uống nước ngọc bội cá chép, bây giờ mỗi ngày ít nhất có thểđẻ hai ba trái trứng, nhiều thời điểm, một ngày có thể đẻ bốn năm cái.

Người Kiều gia nhìn đều tấm tắc lấy làm kỳ lạ.

Chỉ có Vạn Xuân Cúc mỗi lần nhìn thấy gà mái đều tránh rất xa, thứ nhất không có mặt mũi, thứ hai sợ gà mái lại nổi điên dí cô.

Sau khi Kiều Tú Chi liên tục cân nhắc, hạ lệnh người Kiều gia đều không nói việc này nói ra.

Dù sao đây không phải một chuyện tầm thường, nếu là nói ra ngoài, đến lúc đó gà mái ục ục không được bảo vệ không nói, còn có thể sẽ liên lụy lớn đến nhà Kiều Kiều.

Mọi người tất nhiên đều đáp ứng.

Im lặng mới có thể phát đại tài.

Bây giờ mỗi ngày đều có thể ăn được trứng gà, khỏi phải nói có bao nhiêu sướng rồi, nếu là gà mái ục ục bị bắt đi, phúc lợi này chắc chắn cũng không còn.

Đại Kiều quan sát qua trạng thái ục ục, nhìn nó đẻ nhiều trứng như vậy mỗi ngày, nhưng tinh thần nhìn qua không có gì khác thường, cô liền yên tâm đem nước ngọc bội cá chép kiếm cho gà mái nhà cũ Kiều gia uống.

Bởi vậy tiếp ục ục sau đó,gà mái nhà cũ Kiều gia cũng ngày nào đẻ trứng không ngừng, người Kiều gia mỗi người đều mừng rỡ miệng đều không khép lại được.

Ngoại trừ cho gà mái uống, Đại Kiều cho mình uống, hơn nữa còn vụng trộm cho cha cô cùng nhà cũ họ Kiều đều uống.

Trong đó ông nội cô uống nhiều nhất.

Ông nội cô cơ thể rất không tốt, thời tiết lạnh lẽo ông nhất định phải nằm trên giường thật nhiều ngày, sắc mặt tái nhợt giống như tờ giấy, bà nội mỗi lần đều lo lắng ăn không ngon.

Cô không thích nhìn ông nội cùng bà nội khó chịu, cho nên cô bây giờ mỗi ngày đều sẽ đem ngọc châu vụng trộm quăng vào trong nước ông nội uống, hy vọng nước ngọc châu này có thể làm cho ông nội thân thể khỏe mạnh hơn.

Trong khoảng thời gian này Đại Kiều vội vàng bận rộn, ngược lại, Tiểu Kiều trong khoảng thời gian này cũng rất gian nan.

Phương Phú Quý gãy xương, không thể xuống đất, chân vẫn còn co rút đau đớn, cái này khiến tính tình của hắn táo bạo tới cực điểm, Phương gia từ bà Phương đến cô con gái út mới chào đời cách đây chưa đầy nửa năm, toàn bộ đều bị hắn mắng .

Dưới bầu không khí này, mỗi ngày tính khí bà Phương cũng trướng, cùng thuốc thuốc nổ một dạng, một chút liền nổ, Phương Tiểu Quyên trong khoảng thời gian này đến nay mỗi ngày đều bị chửi như chó, thời gian mười phần khổ sở.

Vì Tiểu Kiều là thiên tài có lợi, bà Phương tạm thời còn không có mắng cô, bất quá cho sắc mặt, chỉ cây dâu mà mắng cây hòe.

Tiểu Kiều cũng là bực bội, hận không thể lập tức từ Phương gia dọn ra ngoài: "Mẹ, tối hôm qua lại không có nhìn thấy chú Vương sao?"

Phương Tiểu Quyên mặt đen như nước cống: "Tiện nam nhân kia, ăn xong lau sạch liền nghĩ trở mặt không quen biết, để hắn nằm mơ đi!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro