Chương 24.2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Kể từ ngày cô bị lợn rừng tiểu tại trên mặt, cô chưa từng gặp qua Vương Hâm Sinh.

Cô dựa theo phương pháp liên lạc trước đây buộc vải lên trên thân cây, chỉ cần hắn trong thôn liền có thể nhìn thấy, nhưng cô mấy lần ở nhà tranh đợi đến hừng đông, toàn thân cơ hồ đều bị lạnh cóng, cũng không có nhìn thấy thân ảnh của hắn xuất hiện!

Cẩu nam nhân!

Nghĩ vứt bỏ cô, nằm mơ giữa ban ngày đi!

Tiểu Kiều lông mày nhíu lại: "Mẹ, mẹ có biện pháp gì không?"

Cô không ngờ tới Vương Hâm Sinh là chán ghét mẹ bị lợn rừng tiểu trên mặt, đối với chuyện này, cô cũng không nói nên lời!

Mẹ của cô tốt như vậy quả nhiên lại đi trêu chọc Đại Kiều Na ôn thần đâu?

Mẹ của cô như thế nào êm đẹp lại đi trêu chọc ôn thần Đại Kiều kia?

Trước đó cô rõ ràng đã cảnh cáo, để cho trong khoảng thời gian này không cần đi trêu chọc Đại Kiều, đáp ứng thật tốt, quay đầu lại đi tìm đường chết!

Phương Tiểu Quyên nhếch miệng cong lên thành một nụ cười, cúi đầu sờ lấy bụng bằng phẳng nói: "Có cái này, mẹ không sợ hắn không nhận!"

Tiểu Kiều con mắt trừng lớn: "Mẹ, ý của mẹ là...... mẹ mang thai?"

Phương Tiểu Quyên đắc ý gật đầu: "Vừa vặn một tháng, đợi thêm nửa tháng, nếu là hắn còn không liên lạc với mẹ mà nói, ta liền đến Vương gia bọn họ khóc!"

Nếu là Vương gia bọn họ dám không nhận đứa bé trong bụng của cô, cô liền đi đồn công an tố cáo Vương Hâm Sinh đùa nghịch lưu manh!

Đến lúc đó không chỉ có Vương Hâm Sinh muốn bị bắt lại xử bắn, chính là toàn bộ Vương gia bọn họ cũng phải xui xẻo!

Còn có Vương Thủy Sinh đội trưởng đội sản xuất cũng đừng hòng được làm nữa!

Tiểu Kiều nghe vậy, nhíu chặt lông mày cuối cùng thư giãn ra.

Quá tốt rồi, đứa bé này tới quá kịp lúc!

Chỉ cần có đứa bé này, cô cùng với cô mẹ không chỉ có thể thuận lợi tiến vào Vương gia, hơn nữa còn có thể ở Vương gia đứng vững gót chân!

Sau khi giải quyết chuyện mẹ cô, cô lại nghĩ tới Đại Kiều.

Cô nghĩ tới nghĩ lui, vẫn là không có cách nào xác định Đại Kiều phải chăng lấy được hệ thống, thế là cô liền đi Kiều gia tiểu viện tìm cô, muốn từ trong miệng cô biện pháp lời nói, có thể cô đi mấy lần đều nhào khoảng không!

Cô lại không dám đi nhà cũ Kiều tìm cô, thực sự là tức chết cô!

Khi giao thừa đến, cô rất nhanh liền không rảnh đến tìm Đại Kiều , bởi vì cô bị bà Phương giữ trong nhà chăm sóc đứa bé sơ sinh em họ Mao nha đầu.

Cô đời trước xuyên sách phía trước cũng rất chán ghét trẻ nhỏ, sinh con hay cái gì đó, thực làm cho người buồn nôn !

Trước đây ở nhà Kiều gia, một chút việc cũng đều không cần làm, không ngoa thì nói là mười ngón không dính nước cũng không quá đáng, không nghĩ tới đi tới Phương gia phải lau người, dọn phân và nước tiểu cho trẻ nhỏ, cô kinh tởm đến nỗi cơm cũng không ăn được!

Hết lần này tới lần khác Mao nha đầu thập phần khó xử lý, động một chút lại tiêu chảy, mỗi lần tiêu chảy đều khóc rung trời, dỗ như thế nào cũng không ngừng khóc, Mao nha đầu vừa khóc, Phương Phú Quý liền mắng người, tiếp tục bà Phương liền sẽ đi vào mắng cô.

Cái mũi của cô muốn vẹo cong!

Cô thực sự là một ngày cũng không muốn ở lại Phương gia nữa rồi!

......

Trong sự mong đợi của mọi người, tết xuân năm 1973 rốt cuộc đã đến.

Vào ngày 30 tết, Kiều Chấn Quân lần nữa bị Kiều Chấn Quốc cho cõng đến nhà cũ Kiều gia.

Trước đó, Kiều Tú Chi đã dẫn theo hai cô dâu vào trong phòng bếp sáng sớm, Tiết Xuyên thì mang theo hai đứa con trai đi dán câu đối xuân, và mỗi người đều bận rộn.

Đây là lần đầu tiên Đại Kiều ăn tết vui vẻ như vậy, trên khuôn mặt nhỏ bé một mực tỏa ra nụ cười.

Không cần làm việc, còn có thể đi theo anh họ chạy vào phòng bếp trộm đồ ăn, mặc dù cô cảm thấy làm như vậy là không đúng, thật là thật kích thích!

Quan trọng nhất là, năm nay ăn tết cô cuối cùng mặc quần áo mới!

Sáng sớm hôm nay thức dậy, cô cố ý đem áo bông nhỏ ông nội làm cho cô mặc vào, mặc dù không có tấm gương để nhìn dáng vẻ mình, nhưng mà cô cảm giác mình dễ nhìn cực kỳ!

Kiều Đông Anh sờ lấy áo bông cô, hâm mộ nói: "Đại Kiều, y phục này của em thật là đẹp mắt! Bà nội đối với em thật tốt!"

Nói không ăn giấm không hâm mộ đó là gạt người, dù sao ai không muốn có quần áo mới mặc a?

Bất quá cô thật không có bởi vậy mà ghen ghét hoặc chán ghét Đại Kiều, Đại Kiều dĩ vãng trải qua không tốt như vậy, bây giờ hiếm có một bộ quần áo mới, cái này cũng là phải.

Khuôn mặt nhỏ nhắn bánh bao Đại Kiều đỏ bừng lên, lắc lắc thân thể nhỏ nói: "Đây là ông nội làm cho em, chị Đông Anh, em hôm nay có phải hay không, rất xinh đẹp?"

Kiều Đông Anh ngửa đầu lên cười ha ha: "Em thật đỏm dáng! Đúng đúng đúng, em đẹp nhất!"

Kiều Đông Hà ở một bên làm việc, hé miệng nở nụ cười.

Chỉ có Vạn Xuân Cúc nhìn thấy Đại Kiều mặc một bộ quần áo mới, giống như róc xương lóc thịt của cô, trong lòng cực kỳ khó chịu.

Dưới cái nhìn của cô, một tiểu nha đầu mặc quần áo mới làm gì, nhất là Đại Kiều là tai tinh, đừng nói cho cô (ĐK) mặc quần áo mới , lúc trước ly hôn nên đem đến Phương gia!

Vạn Xuân Cúc mặc dù cũng không ưa thích Tiểu Kiều, nhưng cùng Đại Kiều so ra, cô vẫn cảm thấy Tiểu Kiều tốt hơn.

Dù sao Tiểu Kiều ở công xã Đông Phong nổi danh là tiểu thần đồng, trong nhà có tiểu thần đồng, đi ra ngoài liền mặt mũi.

Ngoại trừ Vạn Xuân Cúc, lúc này còn có một người nhớ tới Tiểu Kiều, người này chính là Trần Xảo Xảo.

Trần Xảo Xảo từ khi gả vào Kiều gia, rất ưa thích cô cháu gái Tiểu Kiều này.

Cô cảm thấy Tiểu Kiều nhu thuận biết chuyện, xinh đẹp lại thông minh, quả thực chính là bộ dáng con gái của cô trong giấc mộng!

Cô hoài nghi rất nhiều lần Phương Tiểu Quyên như vậy làm sao có thể sinh ra một đứa trẻ ngoan như Tiểu Kiều, Tiểu Kiều phải là con của cô mới đúng!

Cô lần này trở về mới biết được Tiểu Kiều đi theo Phương Tiểu Quyên ở Phương gia, trong lòng rất là lạc lõng.

Kiều Tú Chi thấy ánh mắt cô thỉnh thoảng rơi vào trên người mình, bà muốn giả bộ như không biết đều không được: "Có lời gì cứ nói!"

Trần Xảo Xảo cân nhắc nói: "Mẹ, đây không phải bước qua năm mới rồi sao? Mẹ xem chúng ta nếu không đem Tiểu Kiều trở về đêm nay quây quần cùng gia đình?"

Kiều Tú Chi giương mắt lạnh nhìn cô một cái, không có trả lời vấn đề ngu xuẩn này của cô.

Trần Xảo Xảo bị mẹ chồng nhìn một cái như vậy, suýt chút nữa hai chân mềm nhũn ngồi sập xuống đất.

Vạn Xuân Cúc bật cười một tiếng: "Chị nói em dâu a, Tiểu Kiều đã không phải là con cháu của Kiều gia chúng ta, em làm sao còn nhớ nó a? Em nếu là thực sự không nỡ nó, nếu không thì em cũng đi Phương gia hòa thuận!"

Trần Xảo Xảo một giây liền biến thành công chúa khổng tước cao ngạo, hất cằm nói: "Chị dâu, chị nói nhăng gì đấy? Em bất quá là nhìn đứa trẻ nhỏ như vậy, yêu thương nó thôi, lại nói, coi như có đi Phương gia, nhưng bên trong dòng máu vẫn là chảy máu Kiều gia chúng ta!"

Vạn Xuân Cúc vì sao luôn nhằm vào Trần Xảo Xảo, là có nguyên nhân.

Trần Xảo Xảo là cô nương thị trấn, hơn nữa cô được học cao trung, là người có trình độ cao nhất Kiều gia, cho nên lúc nào cũng có thái độ cao cao tại thượng cảm giác ưu việt.

Mà loại cảm giác ưu việt này chống lại nông phụ Vạn Xuân Cúc này, đạt được giá trị cao nhất.

Vạn Xuân Cúc từ trước đến nay chướng mắt bộ dạng cao cao tại thượng này của cô, hai người ngay từ đầu liền không hợp nhau, nhưng chân chính kết thù kết oán, vẫn là tại bốn năm trước.

Năm đó Trần Xảo Xảo đi theo Kiều Chấn Dân trở về thôn ăn tết, lúc đó chỉ có Tiểu An 4 tuổi bình thường đối với người thím ở thị trấn rất là hiếu kỳ, vốn là quen thuộc muốn leo lên người cô.

Trần Xảo Xảo nhìn thấy trên mặt hắn có nước mũi, trên tay bẩn thỉu, vô ý thức đẩy hắn ra, Tiểu An bình thường không có đứng vững, lui về phía sau té chổng vó lên trời, lập tức khóc đến vang động trời.

Vạn Xuân Cúc nghe được con trai bảo bối đang khóc lập tức xông tới, sau khi hiểu rõ tình huống, không nói hai lời thì giơ tay cho Trần Xảo Xảo một bạt tai!

Trần Xảo Xảo đã lớn như vậy, chưa từng nhận qua bực bội này?

Hai người từ đó kết thù hận.

Vạn Xuân Cúc hễ nhìn thấy Trần Xảo Xảo, liền không nhịn được đâm cô một phát.

Hết lần này tới lần khác sự thông minh của cô cùng tài ăn nói đều không phải là đối thủ Trần Xảo Xảo, Trần Xảo Xảo một ánh mắt liền có thể để cho cô tức giận đến nổi trận lôi đình.

Kiều Tú Chi nhìn hai người ngươi một lời ta một câu rùm beng, đem cái chậu cô trong tay ném trên bếp: "Đều đi ra ngoài hết cho mẹ, chờ các ngươi ầm ĩ đủ rồi thì quay lại đây!"

Cả hai im lặng trong giây lát, trừng mắt lẫn nhau.

Vạn Xuân Cúc ngừng lại, cảm thấy mình còn có thể cứu vãn một chút: "Mẹ, việc này thực không trách con, đều là nữ nhân này đang êm đẹp nói cái gì Tiểu Kiều......"

"Đều đi ra ngoài cho mẹ! Lời giống vậy đừng để mẹ nói lần thứ ba!"

Vạn Xuân Cúc cũng không còn dám lên tiếng, như chim cút chạy ra khỏi phòng bếp.

Vừa đi ra khỏi phòng bếp, Vạn Xuân Cúc lập tức mắng lên: "Vừa về đến liền chọc mẹ tức giận, em dâu thực sự là trời sinh gây rối!"

Trần Xảo Xảo hất cằm, khóe miệng lộ ra một nụ cười quỷ dị: "Chị dâu, chị là làm bộ mang thai a?"

Vạn Xuân Cúc trong nháy mắt hóa đá, hơn nửa ngày mới thốt ra một câu nhạt nhẽo: "ngươi, ngươi nói bậy bạ gì đó?"

"Em có nói quàng hay không, trong lòng chị dâu biết rõ! Chị dâu, chị nói thử nếu như mẹ biết chị làm bộ mang thai, sẽ đối xử với chị như thế nào?"

Vạn Xuân Cúc run rẩy: "......"

Trần Xảo Xảo nhìn bộ dáng chột dạ này của cô, càng ngày càng nhận định cô giả vờ có bầu.

Kiều Chấn Quốc cùng Kiều Chấn Dân vừa rồi ở bên ngoài nghe được âm thanh nổi giận của mẹ, thế là liền sang đây xem đến tột cùng có chuyện gì.

Kiều Chấn Dân nói: "Phát sinh chuyện gì sao? Em giống như nghe được mẹ đang mắng người?"

Mà Kiều Chấn Quốc chỉ nhìn xem cô dâu, thở dài nói: " Cô dâu, em tại sao lại chọc mẹ tức giận? Gần sang năm mới, không thể yên tĩnh một chút được sao?"

Vạn Xuân Cúc: "......"

Đồng dạng là làm người chồng, như thế nào hắn vừa đến đã nhận định là cô gây chuyện?

Coi như hắn không thể bảo vệ mình mình, tốt xấu đnưgf kéo chân sau giẫm mặt của cô a!

Nhưng Kiều Chấn Quốc xem không hiểu sắc mặt của cô, tiếp tục thở dài nói: "Ngay từ đầu không nên cưới vợ, nếu là không cưới vợ, cũng sẽ không chọc mẹ tức giận."

Kiều Chấn Dân: "......"

Anh cả, anh như thế này rất dễ dàng cô đơn đó!

Vạn Xuân Cúc tức giận đến khuôn mặt lúc đỏ lúc trắng: "Kiều Chấn Quốc, anh nói như vậy là có ý gì? Anh có phải hay không muốn ly hôn với em?"

Kiều Chấn Quốc vẻ mặt lờ mờ: "Không có a, em làm sao lại nghĩ đến ly hôn, em thật khôi hài!"

Kiều Chấn Dân: "......"

Trần Xảo Xảo: "......"

Vạn Xuân Cúc cảm giác mặt mình trước mặt Trần Xảo Xảo đều vứt sạch: "Kiều Chấn Quốc, anh thật quá đáng, em đây trở về nhà mẹ đẻ!"

Vạn Xuân Cúc nguyên muốn dùng về nhà mẹ đẻ đến uy hiếp cô nam nhân, đáng tiếc Kiều Chấn Quốc cùng cô cho tới bây giờ sẽ không ở cùng một tần số.

Nghe vậy, Kiều Chấn Quốc gật đầu nói: "Cũng tốt, em bây giờ khẩu vị càng lúc càng lớn, em về nhà ngoại ở một thời gian ngắn cũng tốt, tránh khỏi đem nhà chồng ăn hết."

Vạn Xuân Cúc: "......"

Lần này, ngay cả ánh mắt Trần Xảo Xảo nhìn Vạn Xuân Cúc mang vẻ thông cảm.

Đại Kiều không biết nhà cũ Kiều có chuyện phát sinh, lúc này cô đang lén lén lút lút xuất hiện ở bên trong Đông Lâm.

Cô giấu thân thể nho nhỏ ở đằng sau một cây đại thụ, phát ra âm thanh chim cuốc.

Rất nhanh, cách đó vài mét phía sau cây đại thị cũng truyền tới âm thanh chim cuốc. 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro