Chương 25.1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

(từ chương này chỉnh lại cho hiện đại lun)

Đại Kiều lúc này mới từ phía sau cây đại thụ chạy tới, hướng về đó âm thanh nhẹ nhàng: "Đông Lâm!"

Một bánh bao nhỏ thấp lùn từ một đầu khác phía sau đại thụ chạy đến.

Đầu củ cải nhỏ không ai khác, chính là Đông Lâm nhà họ Tần, con trai của Lâm Tuệ.

 "Chị Kiều Kiều!"

Đông Lâm đá đôi chân của mình chạy tới, lông mày cong cong vui mừng.

Lâm Tuệ và thanh niên trí thức Tần đều có dáng dấp không tệ, Đông Lâm thừa hưởng toàn bộ ưu điểm của cha mẹ, ngũ quan tuấn tú, môi hồng răng trắng, là một bánh bao vô cùng xinh đẹp.

Hai bánh bao nhỏ chạy đến cùng một chỗ rồi nắm tay, bộ dáng kia nếu để cho người khác thấy được, nhất định phải không kìm nổi mà bật cười.

Đại Kiều từ trong yếm nhỏ móc ra hai quả trứng gà đưa tới: "Một cái cho em, một cái cho dì Tuệ!"

Từ sau khi dì Tuệ bị đánh, Đại Kiều vẫn rất thấp thỏm lo lắng cho dì Tuệ, chỉ là Đại Kiều không dám giống như trước đi thăm dì Tuệ nữa, rất sợ lần thứ hai sẽ liên lụy dì Tuệ.

Cho nên Đại Kiều thường cùng em trai Đông Lâm chạy đến đây lén gặp mặt.

Đông Lâm móc móc trong yếm nhỏ của mình, móc ra được một kẹo thỏ trắng: "Chọ chị Kiều Kiều!"

Là kẹo thỏ trắng!

Đại Kiều mắt sáng rực lên: "Cảm ơn em trai Đông Lâm!"

Đại Kiều chưa từng ăn qua kẹo thỏ trắng, bất quá từng thấy em gái ăn qua, mùi vị đó ngửi thấy cũng thấy quá thơm.

Đại Kiều cảm giác nước bọt mình sắp chảy xuống.

Đông Lâm thấy chị Kiều Kiều không có cự tuyệt kẹo của mình, cười đến càng vui vẻ hơn, mặt mày cong cong.

Đông Lâm đem trứng gà chị Kiều Kiều cho bỏ vào trong yếm nhỏ, âm thanh như sữa đếm trên đầu ngón tay: "Một, hai, ba, Đông Lâm ... Thật nhiều thật nhiều ngày không được thấy chị Kiều Kiều, Đông Lâm thực sự nhớ chị Kiều Kiều!"

Khuôn mặt em trai Đông Lâm trắng trắng mềm mềm, lại mập mạp, Đại Kiều nhịn không được liền véo: "Chị Kiều Kiều, cũng rất nhớ em a!"

Khuôn mặt Đông Lâm bị véo cũng không tức giận, ngược lại rất biết điều đém khuôn mặt nhỏ nhắn tiến tới gần hơn, làm cho chị Kiều Kiều véo cũng dễ hơn.

Hai bánh bao nói một hồi lâu, mới lưu luyến không rời mà tách ra, cũng hẹn qua vài ngày lại tới nơi này gặp nhau.

Về đến nhà, Đông Lâm lén la lén lút chạy vào trong phòng bếp, định để trứng gà chị Kiều Kiều vụng trộm cho thả vào trong rổ trứng gà, nhưng không nghĩ mới vừa xốc rổ lên, mẹ liền vào.

Sáng sớm nay, kỳ thực Lâm Tuệ phát hiện con trai mình lén lút ra ngoài, chỉ là con trai từ trước đến nay nhu thuận hiểu chuyện, cho nên Lâm Tuệ cũng không quá mức hạn chế con trai.

Không nghĩ con trai mới đi nửa ngày, lại mang về hai quả trứng gà, còn có bộ dáng lén lút, điều này làm cho Lâm Tuệ không có cách nào suy nghĩ chính đáng được!

Lâm Tuệ nghiêm sắc mặt hỏi: "Trứng gà của con là ở đâu có?"

Đông Lâm lại càng hoảng sợ, trứng gà trong tay suýt chút nữa rơi xuống đất, chột dạ nhỏ giọng nói: "... Bà ngoại cho."

Lâm Tuệ nhìn liền biết con trai đang nói dối, không khỏi càng tức giận hơn: "Con còn dám nói bậy! Trứng gà này có phải là con ăn trộm phải không?" 

Đông Lâm bị mẹ oan uổng, trong lòng ủy khuất liền tức giận, khuôn mặt nhỏ nhắn phồng đến đỏ bừng: "Không có! Con không có trộm!"

Lâm Tuệ: "Vậy con nói đi, trứng gà này từ đâu tới? Con nếu là dám đi trộm trứng hà người khác, mẹ cắt đứt chân của con!"

Từ xưa đến nay, trước cửa quả phụ nhiều thị phi.

Cho dù trong nhà có năm người anh trai trưởng thành, nhưng vẫn như cũ ngăn không được các loại ánh mắt cùng lời đồn đãi, nàng duy nhất có thể làm, thẳng tắp lưng eo làm người.

Cho nên Lâm Tuệ đối với Đông Lâm từ nhỏ rất nghiêm khắc, rất nhiều lần bà Lâm đều nhìn không được.

Lâm Tuệ làm sao không đau lòng chứ, nhưng không có cách nào a!

Đông Lâm không có cha, vốn dĩ khó khăn hơn người khác, nếu không thận trọng từ lời nói đến việc làm, con đường sau này sẽ càng thêm gian nan!

Đông Lâm mím môi thật chặc, con mắt đen trong veo quật cường nhìn mẹ: "Con không có ăn trộm gà trứng!"

"Con là một đứa trẻ hư, bình thường mẹ dạy con thế nào? Bảo không thể cầm đồ người khác, không nghe lời, bây giờ còn học nói bậy, mẹ hôm nay nhất giáo huấn đến khi nào con sửa đổi mới thôi!"

Lâm Tuệ thấy con trai đến lúc này rồi mà vẫn không muốn nói thật, lửa giận trong lòng "cọ" một cái liền phún tóe, nhất thời mất đi lý trí.

Lâm Tuệ cầm chổi lông gà trên bàn: "Đưa tay ra!"

Đông Lâm tuy còn nhỏ tuổi, nhưng cũng tính tình bướng bỉnh, đem trứng gà bỏ vào trong yếm, sau đó mím môi vươn bàn tay ra.

Nhìn bàn tay nhỏ mềm, trắng nõn, trong lòng Lâm Tuệ rất không đành lòng, nhưng nghĩ đến con trai học thói hư tật xấu, liền hung hăng cắn răng một cái, dùng sức quất xuống.

Đông Lâm cắn răng, nước lưng tròng không ngừng đảo quanh, nhưng quật cường không cho nước mắt chảy xuống.

"Có biết sai không?" Lâm Tuệ hỏi con trai.

Đông Lâm hốc mắt nghẹn đến đỏ bừng: "Con không sai! Con không có ăn trộm trứng gà!"

Lâm Tuệ nhìn bộ dáng con trai như vậy, càng tức giận hơn, liền đánh xuống thêm ba lần.

Đứa trẻ vốn mềm mại, đánh vài cái, nhanh chóng đỏ sưng lên.

Vương Thu Anh vào cửa thấy màn này, lập tức như bị róc xương lóc thịt kêu lên: "Chết đứa trẻ a, con đang làm gì vậy?"

Vương Thu Anh vào cửa thấy màn này, lập tức như bị róc xương lóc thịt kêu lên: "Chết đứa trẻ a, con đang làm gì vậy?"

Bà tuy rằng yêu thương con gái, nhưng càng yêu thích cháu ngoại lanh lợi trắng nõn này hơn.

Trong lòng Lâm Tuệ không phải không yêu thương, nhưng chuyện nguyên tắc cô không muốn nhượng bộ: "Mẹ, việc này đừng có xía vào! Đứa trẻ này không biết từ nơi nào cầm tới hai quả trứng gà, con hỏi nó, làm thế nào cũng không chịu nói!"

Vương Thu Anh vỗ đùi nói: "Cho nên con liền hoài nghi Đông Lâm trộm trứng gà người khác? Có ai lại đi hoài nghi con mình không? Con ... Com quả thực tức chết mẹ!"

 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro