Chương 28.2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vạn Xuân Cúc rất đắc ý vuốt cái bụng: "Đó là đương nhiên, hơn nữa chị khẳng định, cái thai này lại là con trai."

Kiều Hồng Mai lập tức ghen ghét đến hai mắt đều đỏ.

Vạn Xuân Cúc thấy bộ dạng Kiều Hồng Mai như vậy, càng thêm đắc ý: "Hồng Mai ah, em cần phải nắm chặt, em năm này tuổi cũng không nhỏ nữa, qua thêm vài năm nữa hoa tàn ít bướm đấy, đến lúc đó em có muốn đẻ cũng không đẻ được."

Kiều Hồng Mai: "..."

Qua năm nay cô mới 26 tuổi, qua tiếp vài năm, cô cũng không tới tình trạng hoa tàn ít bướm.

Bình thường Vạn Xuân Cúc tuy là người rất đáng ghét, nhưng chưa từng có như hôm nay khắp nơi đều nhằm vào cô.

Lại hay đưa cái miệng thối ra, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra, cảm giác như được thông suốt, nói ra lời nói quả thực đều muốn nghẹn chết người.

...

Đại Kiều cùng bốn chị em Trần Chiêu Đệ ở bên ngoài chơi diều hâu bắt con gà.

Đại Kiều sắm vai gà mái, Trần Chiêu Đệ sắm vai diều hâu, vừa cười vừa gọi nhau, chơi rất vui vẻ.

Trần Lai Đệ cùng Đại Kiều cùng tuổi, nhìn thấy Đại Kiều mặc một thân quần áo mới, đôi mắt của cô chưa từng ròi khỏi trên người của Đại Kiều.

Lúc này cô sắm vai con gà con trốn ở sau lưng Đại Kiều, vừa chạy vừa nói: "Chị Đại Kiều, quần áo mới của chị thật xinh đẹp ah."

Đại Kiều lộ ra một hàm răng nhỏ, cười đến mặt mày cong cong: "Ông nội làm cho chị á, phía trên còn thêu thỏ trắng cùng Ục Ục đây này."

Trần Lai Đệ tự nhiên thấy được, trong lòng hâm mộ không thôi.

Vì là con thứ hai trong nhà, áo quần của cô đều là áo quần của chị mình mặc qua, cô chưa từng có mặc quần áo xinh đẹp như vậy: "Chị Đại Kiều, áo quần của chị có thể cho em mượn mặc một lát được không?"

Đại Kiều một bên trốn tránh Trần Chiêu Đệ, một bên cự tuyệt nói: "Không được, đây là ông nội làm cho chị, chị không thể cho em mượn mặc."

Ngay cả Tiểu Kiều cô cũng không nỡ cho mặc, huống gì Trần Lai Đệ là em họ, cô càng không có tình cảm gì.

Trần Lai Đệ tức giận đến cắn răng, dùng sức kéo lấy áo của Đại Kiều, trong miệng van xin: "Chị Đại Kiều, mặc một lát thôt, chị cho em mượn mặc một lát thôi mà."

Đại Kiều lo lắng quần áo bị Trần Lai Đệ xé rách, mạnh mẽ dừng lại.

Trần Lai Đệ không nghĩ tới Đại Kiều đột ngột dừng lại, dưới chân không có đứng vững, theo quán tính nghiên đổ về phía trước, lập tức ngã sấp xuống.

Cằm hung hăng ma sát mặt đất, dưới môi toàn bộ bị trầy sát, hai bàn tay cũng rách da ra máu, lập tức "Oa" một tiếng khóc lên.

Kiều Hồng Mai nghe được tiếng khóc chạy đến, thấy con gái một mặt đầy máu, mặp lập tức tối lại: "Như thế nào ngã nghiêm trọng như vậy? Nếu để lại sẹo, về sau thế nào còn lập được gia đình?"

Trần Lai Đệ vừa khóc, vừa lanh lợi tròng mắt di chuyển: "Mẹ, là Đại Kiều, Đại Kiều xô đẩy con."

Kiều Hồng Mai cũng mặc kệ con gái, quay người hướng Đại Kiều nói: "Ngươi lá gan lòng dạ hiểm độc, tuổi mới còn nhỏ mà tâm địa độc ác như thế này?"

Đại Kiều khuôn mặt nhỏ nhắn trướng đến đỏ bừng: "Em nói láo, chị không có đẩy em."

Trần Lai Đệ trên mặt đất lăn lộn: "Là chị, chính chị là người đẩy em."

Kiều Hồng Mai từ khi đến đây vẫn bực bội nén giận, trước thì chứng kiến Đại Kiều một bộ quần áo mới trong lòng đã rất không thoải mái, lúc này nghe được lời con gái nói, không quan tâm thật giả, thế nào cô cũng hạ quyết tâm giáo huấn Đại Kiều một trận.

Cô giơ lên tay muốn tát Đại Kiều.

Vừa lúc đó, một khúc củi khô sau lưng ngang trời bay tới.

"Phanh" một tiếng, củi khô nặng nề đánh vào phía sau của cô.

Sau lưng Kiều Hồng Mai ăn trọn một cú: "Ối" một tiếng, đau đến nỗi cô thiếu chút nữa nhổ ra một búng máu.

Không đợi cô quay đầu lại nhìn rõ ràng là ai dùng củi khô đánh mình, chợt nghe đến âm thanh của ở phía sau truyền đến: "Kiều Hồng Mai, ngươi bây giờ liền mang theo con gái của ngươi từ Kiều gia cút ra ngoài."

Kiều Hồng Mai mặt lúc đỏ lúc trắng, thiếu chút nữa tức khóc: "Mẹ, Đại Kiều là cháu gái của mẹ, chẳng lẽ con không phải là con gái của mẹ sao? Bốn chị em Chiêu Đệ đứa nào không phải cháu ngoại ruột sao, mẹ có bất công cũng không nên thiên vị như vậy."

Kiều Tú Chi đi tới, dắt Đại Kiều ra sau lưng mình, âm thanh lạnh lùng nói: "Lòng ta chính là thiên vị đấy, ngươi nếu cảm thấy ta bất công, vậy sau này cũng đừng có về là tốt nhất."

Kiều Hồng Mai tức giận đến cắn một ngụm răng, giọng căm hận nói: "Được, lời này thế nhưng là mẹ tự nói đấy, mẹ về sau cũng không cần xin con trở về."

Kiều Tú Chi lạnh lùng nhìn Kiều Hồng Mai, những người Kiều gia khác cũng không ai lên tiếng nói giữ lại, Kiều Hồng Mai càng là thiếu chút nữa tức giận đến ói máu.

Quay đầu lại thấy con gái lớn vẻ mặt sợ hãi, cô liền giơ tay tát qua lại: "Đồ vô dụng, ngươi làm chị như thế nào vậy, trước khi ra cửa ta không phải bảo người chăm sóc tốt cho các em hay sao?"

Trần Chiêu Đệ mặt hơi đen liền xuất hiện một dấu đỏ bàn tay, nước mắt "Vù" liền rơi xuống, nhưng cô không dám giống em Hai lên tiếng khóc như vậy, chỉ dám im ắng mà rơi lệ.

Kiều Hồng Mai lại dùng sức đạp con Hai một cước, mắng chửi: "Còn không mau đứng lên, người ta đều không chào đón mình, còn muốn ở lại chỗ này, ngươi không thấy ngại sao?"

Trần Lai Đệ bị mẹ của mình đá một cước, tiếng khóc càng lớn hơn.

Trần Cầu Đệ cùng Trần Hoán Đệ thấy hai chị đều đang khóc, lập tức cũng bị dọa giống như khóc.

Vì vậy mẹ con năm người, bốn người đang khóc, từ Kiều gia đi ra ngoài, lập tức liền gây người khác chú ý.

Có bà tám lập tức xông tới.

"Đây không phải Hồng Mai sao? Như thế nào mới trở về lại đi?"

"Đây không phải là con gái của em sao? Như thế nào đều đang khóc? Đây là chuyện gì xảy ra?"

Kiều Hồng Mai làm ra bộ dạng ủy khuất nói: "Hai con gái em bị Đại Kiều đẩy ngã, em làm mẹ có thể không đau lòng sao? Em bất quá nói Đại Kiều vài câu, mẹ em nhìn không được, liền đem mấy người mẹ con em toàn bộ đuổi đi, lòng em thật sự phát lạnh, tổn thương hoàn toàn."

"Tại sao lại là Đại Kiều? Mỗi lần gặp chuyện không may đều cùng có quan hệ."

"Mà cũng phải nói, đứa bé kia thật sự rất tà môn."

Kiều Hồng Mai một đường trở về, một đường nói xấu Đại Kiều, đợi đến lúc đi ra khỏi thôn Thất Lý, tức giận trong lòng cũng phát tiết không ít.

Sau khi ra khỏi thôn Thất Lý có một cái khu rừng nhỏ, lồi vào khu rừng nhỏ dài, khắp nơi lùm cây cỏ dại cùng cây tùng thấp cao cỡ nửa người, người bình thường cũng không dám tùy tiện đi vào.

Khi mẹ con năm người đi ngang qua lối vào, bụi cỏ hoang đột nhiên truyền đến một hồi chi chít.

Trần Lai Đệ mắt sắc bén, thấy một con thỏ xám chạy: "Mẹ, là con thỏ, con thỏ thật lớn."

Kiều Hồng Mai cũng nhìn thấy, hưng phấn vô cùng!

Cô không chút nghĩ ngợi liền nhanh đuổi theo.

Một con thỏ mập mạp như vậy, nếu có thể bắt được, năm này có thể không thiếu thịt ăn.

Cô ở sau đẩy cỏ dại ra, nhưng bóng dáng con thỏ kia lại không thấy bóng dáng.

Sau một khắc, cô nghe được trận âm thanh "ong ong ong" từ xa đến gần.

Cô ngẩng đầu nhìn lên, một đám đông nghịt, nhìn phía trên vô cùng dọa người.

Cái kia là vật gì?

Rất nhanh cô sẽ biết.

Đó là một bầy muỗi hoa.

( Muỗi hoa tên khoa học là Aedes albopictus, là một loại muỗi có tính công kích mạnh vô cùng, đồng thời cũng mỗi giới truyền bá virus.)

Kiều Hồng Mai thấy nhiều con muỗi hướng tới cô như vậy, sợ đến mặt mũi trắng bệch.

Cô quay người muốn chạy, nhưng nơi nào còn kịp?

"Ah ah ah... Ôi ôi... Nhanh tới cứu mẹ ..."

Bốn chị em Trần Chiêu Đệ sợ choáng váng.

Bốn chị em há hốc miệng, trợn mắt há hốc mồm nhìn mẹ mình vừa hết nhảy lại kêu, giống như bị chọc tiết.

Trần Lai Đệ phục hồi tinh thần nhanh nhất, đẩy chị mình ra: "Chị, chị nhanh đi cứu mẹ."

Trần Chiêu Đệ rất sợ hãi, thế nhưng mà cô nghĩ, nếu như cô đi qua cứu mẹ của mình, quay đầu lại mẹ nhất định sẽ cảm thấy cô cực kỳ có hiếu tâm, nói không chừng về sau cũng sẽ không lại mắng mình.

Trần Chiêu Đệ khẽ cắn môi, vọt lên đi vào, rất nhanh trong rừng cây thêm một tiếng kêu thảm thiết.

Mấy tiếng đồng hồ, Trần Hưng đến thấy vẻ mặt vợ cùng con gái lớn mặt bị bọc quay về, không khỏi ngây dại: "Các ngươi đây là làm sao vậy?"

Kiều Hồng Mai lại ngứa lại đau, nghiến răng nghiến lợi nói: "Chúng ta bị con muỗi cắn."

Trần Hưng nghe được chỉ là bị con muỗi cắn, cũng là việc không đáng lo: "Tiền mượn được rồi sao?"

Tiệm cơm quốc doanh muốn góp vốn xây nhà, Trần gia muốn làm hai phòng ở, tiền trong tay đã đủ rồi, nhưng nếu là toàn bộ xuất ra, đến lúc đó sinh hoạt nhất định sẽ nghèo rớt mồng tơi, cho nên sau khi bọn họ thương lượng, quyết định để cho kiều Hồng Mai về nhà mẹ đẻ mượn tiền.

Kiều Hồng Mai đầu "Ong" một tiếng, lúc này mới nhớ tới mục đích cô lần này về nhà mẹ đẻ.

Cô vốn dĩ định trở về nhà mẹ đẻ mượn mấy trăm đồng, nhưng không nghĩ tới bị Vạn Xuân Cúc cùng Đại Kiều hai người chọc giận, sau đó lại cũng nhớ không nổi chuyện này.

Trần Hưng vừa nhìn bộ dáng này của vợ, sắc mặt lập tức kéo xuống dưới: "Như thế nào? Không có mượn được tiền sao?"

Kiều Hồng Mai lắc đầu.

Âm thanh Trần Hưng bỗng nhiên đề cao: "Ngươi một phân tiền cũng không có mượn được? Ngươi không phải nói mẹ của ngươi nhất định sẽ cho ngươi mượn tiền sao? Ngươi không phải nói ngươi trong nhà rất được sủng sao? Như thế nào hiện tại một phân tiền đều không có mượn được?"

Kiều Hồng Mai nửa cái rắm cũng không dám phóng.

Lúc trước vì gả cho Trần Hưng, Kiều Hồng Mai nhất quyết đòi trong nhà 200 đồng làm đồ cưới, còn lừa gạt Trần Hưng nói mình là con gái được sủng nhất trong nhà, cũng bởi vì như vậy, Trần Hưng mới chịu đáp ứng lấy cô.

"Phế vật vô dụng!"

Trần Hưng cầm lọ tráng men hung hăng đôi xuống mặt đất, phất tay áo mà đi.

Kiều Hồng Mai đuổi theo sau, nhưng đuổi tới đại viện không có bóng dáng Trần Hưng nữa, ngược lại để cho mọi người thấy mặt cô đang bị bọc bao, lập tức mặt nóng nảy đỏ bừng lên.

Kiều gia bên này cũng không có bởi vì kiều Hồng Mai rời đi mà mất hứng, bầu không khí trái lại dễ chịu hơn.

Chỉ có Đại Kiều có chút thấp thỏm không yên: "Ông nội, bà nội, cháu có phải lại làm hư chuyện nữa hông?"

Kiều Tú Chi hỏi Đại Kiều: "Lai Đệ là do cháu đẩy ngã hay sao?"

Đại Kiều lắc đầu: "Không đúng, là chính Lai Đệ không có đứng vững nên ngã sấp xuống."

"Đã không phải cháu đẩy, chuyện này liền không có liên hệ gì với cháu." Kiều Tú Chi nói: "Cháu nhớ kỹ, trên đời này nhiều người chính mình làm sai lại không muốn thừa nhận, gặp loại người này, cháu phải cách bọn họ xa ra, bọn họ nếu là đem chuyện đổ thừa lên cháu, cháu cũng không cần sợ hãi, lúc cần thiết đi tới đánh bọn họ răng rơi đầy đất, khiến bọn họ từ nay về sau không dám tới chọc giận cháu."

Kiều Chấn Quân: "..."

Mẹ anh giáo huấn Đại Kiều như vậy, thực sự tốt sao?

Đại Kiều nghẹo cái đầu như quả dưa nhỏ, nghiêng đầu nhìn ông nội mình.

Tiết Xuyên vuốt vuốt cái đầu nhỏ của Đại Kiều nói: "Bà nội cháu nói đúng đấy."

Mọi người: "..."

Thức ăn cho chó thực sự có ở khắp mọi nơi.

Hàng lông mi dài của Đại Kiều như hai cánh quạt kích động nói: "Thật giống như vừa rồi bà nội dùng củi khô đánh cô Tư vậy sao?"

Kiều Tú Chi gật đầu: "Đúng vậy, nếu là ai dám khi dễ cháu, cháu liền hung hăng mà đánh bọ họ, đừng có sợ hãi, đi tới đốp chát."

Bánh bao Đại Kiều vỗ bộ ngực nhỏ, âm thanh như trẻ nhỏ nói: "Được, về sau ai dám khi dễ cháu, cháu liền hung hăng đánh bọ họ."

Kiều Chấn Quân: "..."

Anh dường như đang thấy con gái Kiều Kiều mềm yếu một đi không trở lại.

Kiều Hồng Hà mãi cho đến mặt trời lặn đều không có đến nhà mẹ đẻ.

Kiều Tú Chi có chút bận tâm, liền bảo hai anh em Kiều Chấn Quốc cùng Kiều Chấn Dân đi tới đội sản xuất bên sát vách một chuyến.

Hai anh em đi thẳng đến trời tối mới gấp gáp trở về, cũng mang về một tin tức: Triệu Nhất Minh phát sốt nhập viện rồi, Kiều Hồng Hà đến bệnh viện thị trấn chăm sóc con trai, đã vài ngày chưa có trở về nhà.

Kiều Tú Chi nhíu lại lông mày: "Đã vài ngày, Hồng Hà như thế nào không có cho người về nhà nói một tiếng?"

Kiều Chấn Dân lắc đầu: "Con sợ là Triệu gia bên kia đè nặng không cho chị Ba về nhà nói, con cùng anh Cả ngày mai đi lên thị trấn một chuyến."

Kiều Tú Chi suy nghĩ một chút nói: "Cũng được, các con ngày mai mang chút ít trứng gà tới, nếu có chuyện gì, lập tức về nhà nói một tiếng."

Ngày hôm sau, hai anh em Kiều gia sáng sớm đi đến nhà đội trưởng đội sản xuất viết thư giới thiệu, gấp gáp chạy đến bệnh viện thị trấn.

Vốn tưởng rằng cháu ngoại nhiều lắm là phát sốt, không nghĩ tới phòng bệnh, lại thấy cháu ngoại đầy trầm lặng nằm ở trên giường bệnh, Kiều Hồng Hà cơ hồ khóc hết sức.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro