Chương 29.1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Kiều Chấn Dân mặt lập tức liền trầm xuống: "Chị Ba, chuyện gì xảy ra? Cháu ngoại như thế nào lại biến thành bộ dạng như vậy?"

Kiều Hồng Hà vốn chỉ kiềm nén mà nhỏ giọng khóc, bây giờ thấy người thân đã tới cửa, cũng nhịn không được nữa khóc rống lên.

Kiều Chấn Quốc từ trước đến nay ăn nói vụng về, không hiểu được phải an ủi người khác như thế nào, chứng kiến em Ba khóc thành như vậy, hắn gấp đến độ giống kiến bò trên chảo nóng đồng: "Em Ba, đừng kc, chuyện gì phát sinh cứ nói thật ra ah."

Vừa dứt lời, cửa phòng bệnh lần nữa bị đẩy ra, chú Hai nhà họ Triệu cùng vợ hắn đi vào, hai người vừa đi vừa đùa giỡn cười nói.

Thấy hai anh em Kiều Chấn Quốc, vợ chồng hai người sắc mặt lập tức biến đổi.

Oa oa, người Kiều gia tại sao cũng tới?

Ngày hôm qua không phải nói với bọn họ Triệu Nhất Minh chỉ là phát sốt bình thường thôi sao? Bọn họ vẫn cố ý tới đây làm cái gì?

Em dâu của Kiều Hồng Hà tìm cách ra dáng tươi cười nói: "Hai vị anh em Kiều gia tại sao cũng tới? Cái này gần sang năm mới, tới bệnh viện có thể là điềm xấu ah."

Chú Hai lập tức gật đầu, phụ họa lời vợ mình: "Đúng đúng đúng, hai vị sui gia hay là nhanh đi về, Nhất Minh có chúng ta chăm sóc là đủ rồi."

Vẻ mặt chột dạ!

Thứ nhất là muốn đem hai người anh em bọn họ đuổi đi, không có chuyện uẩn khúc ở bên trong mới là lạ!

Kiều Chấn Dân trầm mặt nói: "Cháu ngoại sắp chết, người làm cậu như ta còn muốn cái gì mà may mắn với điềm xấu, vậy có còn là con người không?"

Kiều Hồng Hà nghe theo nhảy dựng trên mặt đất, chỉ vào chú Hai mắng: "Bọn chúng là đồ súc sinh. Nếu không phải do bọn chúng, Nhất Minh như thế nào sẽ biến thành như bây giờ."

Chú Hai biến sắc, cứng cổ nói: "Vợ thằng Ba, em cũng chớ nói lung tung. Nhất Minh thế nhưng là tự mình xuống sông, cùng chúng ta liên quan gì?"

Vợ chú Hai vỗ đùi: "Nói đúng. Cơm có thể ăn bậy lời nói không thể nói loạn. Lúc ấy nhiều con mắt nhìn thấy như vậy, em muốn oan uổng cho ai xem?"

Kiều Hồng Hà trừng mắt bọn họ, tràn đầy hung dữ: "Các ngươi đồ súc sinh không bằng heo chó, nếu là có chứng cớ, ta đã sớm đến đồn công an báo cáo các ngươi, kêu cảnh sát đem toàn bộ bọn ngươi bắt lại xử bắn. Bất quá người đang làm trời đang nhìn, một ngày nào đó các ngươi, còn có con của các ngươi sẽ có báo ứng.

Lúc cô chạy tới đó, cô chứng kiến hình ảnh gì?

Con của cô đang ở trong sông hoảng sở đạp nước, anh chị họ thì nguyên một đám đứng trên bờ vô tay vui cười.

Lúc đó, trong lòng cô thực sự muốn giết chết bọn đó.

Vợ chú Hai nghe nói như thế, lập tức giống như bị chọc vào phổi, bổ nhào qua giật tóc của Kiều Hồng Hà: "Đ* mẹ, a cho ngươi nguyền rủa con của ta, ta cho ngươi nguyền rủa con của ta. Ta đánh chết ngươi."

Kiều Hồng Hà không có ngờ tới chị dâu Hai đột nhiên nóng giận, bị bả nắm tóc lôi xuống đất.

Đánh phụ nữ tuy là không đúng, nhưng Kiều Chấn Dân trơ mắt nhìn xem chị Ba bị đánh, hắn làm không được!

Hắn ngầm chạy vội tới, một cước đạp lên ngực chị dâu Hai.

Chị dâu Hai "Ôi" một tiếng, bị đạp té xuống đất: "Các người tốt lắm, người một nhà khi dễ ta một mình, chồng, anh chết rồi sao? Trơ mắt nhìn vợ mình bị người khác đánh?"

Chú Hai lúc này mới kịp phản ứng, liền giơ nắm đấm vào Kiều Chấn Dân.

"Phanh!"

Quả đấm của hắn còn không có có đụng phải Kiều Chấn Dân, đã bị Kiều Chấn Quốc đứng một bên cho một quyền nơi mặt, hắn đau phải hít một hơi dài.

Mẹ nó!

Chó cắn người không sủa, lời một chút cũng không sai chút nào.

Vừa rồi hắn thấy Kiều Chấn Quốc kìa khờ khạo ngây ngốc đứng ở nơi đó, còn tưởng rằng sẽ không động thủ, hiện tại mới biết được là hoàn toàn sai.

Kiều Chấn Dân tán thưởng nhìn anh Cả mình: "Làm tốt lắm, anh Cả!"

Kiều Chấn Quốc ngu ngơ cười cười: "Anh sức lực vẫn còn nhé ah, nếu để mẹ mình ra tay, nhất định có thể tại chỗ tiễn đưa hắn đi gặp lão tổ tông Triệu gia."

Mặt chú Hai lập tức càng trắng bệch, trắng như cùng tờ giấy.

Một năm trước, cũng là bởi vì Triệu Nhất Minh rơi vào trong sông, Kiều gia đánh đến tận cửa, lúc đó Kiều Tú Chi chừng 50 tuổi đam anh em bọn họ gắt gao đè xuống đất đánh một trận, cái tư vị kia đến bây giờ hắn còn nhớ rõ.

Sau khi chị dâu Hai bị đạp lui lại, Kiều Hồng Hà lập tức nhào tới, bàn tay liên tục tát lên mặt: "Tiện nhân, tiện nhân! Con của ta làm gì mà phải xin lỗi tụi mày, tụi mày còn muốn hại hắn sao nữa?"

Một năm trước, con của chú Hai đẩy mạnh Nhất Minh xuống sông, làm cho Nhất Minh phát sốt nóng hư đầu óc, đứa trẻ bốn tuổi đến bầy giờ đều không có cách nào nhớ được tên mình.

Lúc ấy mẹ của cô cùng mấy anh em đánh đến tận cửa, đem Triệu gia hung hăng giáo huấn một trận, chồng cô Triệu Giải Phóng quỳ trên mặt đất cầu cô tha thứ, cầu cô đừng ly hôn, hơn nữa mẹ chồng cô đáp ứng nhà cô được phân ra riêng, cho nên cô đã mềm lòng.

Nhưng có như thế nào thì cô cũng không nghĩ tới, chuyện mới trôi qua một năm, chuyện tương tự lại xảy ra lần nữa.

Lúc ấy, cô cùng mấy chị em dâu bị mẹ chồng Tiếu Thúy Hoa sai bảo ở phòng bếp làm cơm tất niên, cô loay hoay không rảnh quan tâm đứa nhỏ, ai ngờ mắc lỗi trầm trọng, Nhất Minh lại lần nữa bị đẩy mạnh xuống sông.

Cứ thế hiện tại nằm ở trên giường bệnh vài ngày đều không có tỉnh lại, bác sĩ thông báo bệnh tình nguy kịch, báo cô phải chuẩn bị hậu sự.

Đều là lỗi của cô.

Lúc trước cô không nên mềm lòng, không nên cho rằng bọn ma quỷ sẽ thay đổi tốt hơn.

Là cô hại chết con của mình.

Nếu con của cô đã sống không được, thì bọn kia cũng phải cùng chết.

Kiều Hồng Hà đánh một cách mù quáng, tuy cô trời sinh có sức khỏe mạnh, nhưng đừng đánh giá thấp sức mạnh của một người mẹ giận dữ.

Chỉ chốc lát sau, chị dâu Hai đã bị đánh chảy đầu máu, răng cũng bị mất vài cái: "Cứu mạng ah... Giết người... Cứu mạng... Ôi..."

Bác sĩ trực ban nghe thấy động tĩnh chạy vào xem, nghiêm nghị quát: "Các ngươi toàn bộ dừng tay cho ta! Nếu không dừng tay ta sẽ báo cáo."

Chú Hai bụm mặt nói: "Đồng chí y ta đừng báo cảnh sát, ngàn vạn đừng báo cảnh sát, chúng ta người một nhà chỉ là đang đùa giỡn."

Đùa giỡn?

Ngươi xác định?

Bác sĩ thấy mặt mũi hắn bầm dập, còn có phụ nữ tóc đều bị nắm nằm trên mặt đất, cực kỳ im lặng: "Ta không quản có phải đùa giỡn hay không, loại hành vi này của các ngươi đã ảnh hưởng đến người bệnh khác, các ngươi hoặc là hiện tại dừng tay, hoặc là chúng ta lập tức báo cảnh sát tới."

Kiều Chấn Dân lúc này mới đi qua giữ chặt chị Ba hắn: "Chị Ba, bình tĩnh một chút, đánh chết loại người này không đáng."

Người Triệu gia chết không có gì đáng tiếc, nhưng vì loại người này bị xử bắn, vậy thì quá thua lỗ.

Kiều Hồng Hà co quắp ngồi dưới đất, bụm mặt lần nữa khóc ồ lên.

Thấy chị Ba khóc thành như vậy, Kiều Chấn Dân trong lòng thật không dễ chịu tí nào, mở miệng hỏi thăm bác sĩ về bệnh tình của cháu ngoại.

Sau khi nghe được đáp án, sắc mặt của hắn càng thêm khó coi: "Anh Cả, vấn đề này không có cách nào thân thiện sáng tỏ, em ở chỗ này trông coi chị Ba, anh trở về báo cho cha mẹ cùng tới đây."

"Được, vậy anh trở về." Kiều Chấn Quốc gật đầu, lập tức quay người đi.

Chú Hai nghe nói như thế, toàn thân đều run rẩy lên, lách mình chạy ra khỏi bệnh viện.

Kiều Chấn Dân cũng không có ngăn cản hắn.

hạy được hòa thượng nhưng chạy không được miếu, huống chi vợ hắn còn ở nơi đây.

...

Kiều Chấn Quốc gấp gáp chạy trở về thôn Thất Lý, nói chuyện Kiều Hồng Hà một năm một mườicho cha mẹ.

Bầu không khí trong nhà thoáng cái trầm trọng lên.

Kiều Tú Chi trầm mặt đứng lên: "Vậy thì mẹ theo con đến bệnh viện."

Tiết Xuyên cũng đứng lên theo: "Anh cũng đi."

Con gái cùng cháu ngoại bị người ta khi dễ thành như vậy, ông làm cha sao có thể mà không đi?

Kiều Tú Chi có chút lo lắng mà nhìn ông một cái.

Nhưng bà còn chưa mở miệng, liền nghe ông nói: "Không cần lo lắng, anh không có vấn đề gì cả."

Thân thể của mình mình hiểu rõ ràng nhất, đợt này ông cảm nhận được thân thể của mình từng chút từng chút đều chuyển biến tốt lên.

Bình thường mỗi tối ông đều muốn đứng lên nhiều lần, nhưng gần đây lại có thể một giấc ngủ tới hừng sáng, hai chân phong thấp, tình trạng đau đớn cũng tốt hơn nhiều.

Tuy ông không biết tại sao lại có chuyển biến tốt thế này, nhưng ông thật sự cao hứng khi thấy chuyển biến này.

Trước kia ông trước lo lắng mình sẽ đi trước vợ mình, trên đời này, ông người không yên lòng nhất là vợ mình, thân thể hiện tại dần dần tốt lên, có lẽ ông có thể sống cùng bà thêm vài năm nữa.

Kiều Tú Chi nghĩ nghĩ liền đồng ý: "Vậy ông đem cái áo khoác quân sự kia mặc vào."

Mỗi khi đến mùa đông, tay chân Tiết Xuyên sẽ lạnh như băng, Kiều Chấn Dân sau khi biết, sau khi xuất ngũ tìm cách từ chỗ đó kiếm được một áo khoác quân sự.

Ngay lúc người chuẩn bị đi ra ngoài, một bánh bao nhỏ nhào đầu đến: "Bà nội, mang cháu đi với, cháu muốn nhìn thấy em trai Nhất Minh."

Kiều Tú Chi còn chưa mở miệng, Kiều Chấn Quân liền gấp gáp giọng nói: "Đại Kiều, mau tới đây với cha, ông bà nội đi ra ngoài có việc, không thể mang con theo được."

Bánh bao nhỏ thường ngày rất nghe lời, lần này lại rất kiên định.

Đại Kiều đong đưa cái đầu nhỏ, âm thanh mềm mại nói: "Không, con muốn đi gặp em trai Nhất Minh. Ông nội, bà nội, mang con đi được không? Con sẽ cực kỳ nghe lời, con sẽ không gây phiền toái đâu ạ."

Đại Kiều không biết "chết" là vật gì, nhưng mới vừa rồi nghe được em trai Nhất Minh rơi vào trong sông vài ngày không có tỉnh lại, cô trong lòng lo lắng vô cùng.

Em trai Nhất Minh rất đáng yêu ah, mỗi lần gặp cô đều híp mắt nhỏ nhìn cô nhẹ nhàng gọi "Chị Niệm Niệm", cô rất ưa thích em trai Nhất Minh, cô không muốn em trai Nhất Minh gặp chuyện không may.

Cho nên cô muốn đi theo đi bệnh viện cho em trai Nhất Minh uống nước Ngọc Châu.

Cô phải cứu em trai Nhất Minh.

Kiều Chấn Quân không rõ đứa nhỏ này hôm nay làm sao, bộ mặt hung dữ nghiêm mặt: "Đại Kiều, con tới đây, bằng không cha sẽ tức giận."

Anh cùng em Ba cảm tình tốt nhất, nghe được em Ba xảy ra chuyện như vậy, anh thật sự là hận không thể lập tức bay qua cho em mình chỗ dựa.

Đáng tiếc anh không nhúc nhích được, đứng lên cũng không nổi, anh chỉ có thể làm là không cho cha mẹ mình thêm phiền toái, cho nên lúc này thấy giở thói con nít, anh mới có phản ứng lớn như vậy.

Đại Kiều nhếch môi nhỏ trẻ con nhìn bà nội, mắt to lúng liếng lóe lên ánh sáng cầu khẩn: "Bà nội, mang con đi theo được không?"

Kiều Tú Chi lòng mềm nhũn, vô ý thức gật đầu: "Vậy thì đi, bất quá lát nữa cháu không được náo loạn, biết chưa?"

Con mắt bánh bao Đại Kiều lóe sáng giống như ngôi sao trên trời, thầm thì nho nhỏ mãnh liệt gật đầu: "Con không náo, con biết điều lắm, con sẽ nghe lời ông bà nội nói."

"Vậy còn không nhanh lẹ đội cái mũ nhỏ bông vải?"

Đại Kiều lập tức quay người, "Đạp đạp đạp" chạy đến trên giường gạch, lấy cái mũ màu hồng nội làm cho mang lên, lại "Đạp đạp đạp" mà chạy lại: "Bà nội, con mang rồi, có thể đi ra ngoài rồi."

Kiều Tú Chi một tay bồng Đại Kiều, sải bước đi ra khỏi nhà.

Thấy bóng lưng mẹ chồng ôm Đại Kiều đi xa, Vạn Xuân Cúc trong lòng lại không thoải mái.

Cha chồng cùng mẹ chồng hai người thật sự là đầu óc có vũng hố, đem cháu trai duy nhất Kiều gia quăng đi, ngược lại chạy tới yêu thương tiểu nha đầu Đại Kiều.

Nha đầu Đại Kiều kia có cái gì tốt, trời sinh tai họa, dính vào thì không ai gặp may cả.

Hơn nữa, tiểu nha đầu trước sau gì phải gả đi ra ngoài, dù cho có đối xử tốt thì cũng chẳng có ích gì.

Vạn Xuân Cúc nhếch miệng, quay đầu lại thấy hai đứa con gái mình ngồi trong góc, hai đầu tụ cùng một chỗ, không biết đang thì thầm nói cái gì.

Cô đi tới, vỗ trên đầu trên đầu mỗi đứa: "Hai người các ngươi lớn lên không đẹp coi như xong, như thế nào cái miệng cũng không dẻo vậy. Ngươi xem xem Đại Kiều người ta, đem ông bà nội bọn người dụ dỗ vui vẻ, các ngươi sao không đi theo học vậy?"

Kiều Đông Hà tính tình ngại ngùng, bị mẹ ruột đâm một đao, cho dù không vui, cũng chỉ mím môi rầu rĩ không vui.

Nhưng Kiều Đông Anh tính tình mạnh mẽ, lập tức ngẩng lên đầu phản bác lời của mẹ: "Mẹ, cha có nói, chúng con lớn lên không đẹp, đều là vì mẹ. Miệng chúng con không dẻo, chắc chắn cũng là do mẹ."

Vạn Xuân Cúc nghe xong lời này, quả thực bị chọc tức giận: "Ngươi cái tiểu nha đầu, cũng dám bố trí trên người lão nương, xem ra hôm nay lão nương phải thu thập ngươi."

Kiều Đông Anh tuyệt không sợ hãi: "Mẹ, hôm nay nếu dám đụng đến con một cọng tóc gáy, đợi bà nội quay trở về, con lập tức sẽ méc với bà nội."

Còn méc nữa hà.

Lời này quả thực đem Vạn Xuân Cúc cho tức giận đến toàn thân run rẩy: "Xéo đi xéo đi, đều cút ra ngoài cho ta, ta làm sao lại sinh ra các ngươi, đồ không có lương tâm."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro