|8|

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đi đến cuối hành lang là một cây đàn piano lớn, ánh sáng vừa xuất hiện trở lại, Điền Gia Thụy cũng lập tức từ bé nhát gan chuyển thành bạn nhỏ không sợ trời không sợ đất, sôi nổi cùng mọi người thảo luận.

Dương Mịch phát hiện ra manh mối mới liền ngồi xổm xuống đất xem xét. Điền Gia Thụy thấy thế cũng nhanh chóng gia nhập.

Nhưng ông bầu nhỏ vừa ngồi xuống đã bị mỹ nữ đuổi đi: "Ấy, Thụy Thụy đừng ngồi xổm, Lỗi Lỗi ca mau đỡ bạn nhỏ nhà em đứng dậy".

Ông bầu tiểu Điền nghe thế liền xua tay từ chối: "Không sao đâu ạ, em ngồi bệt xuống là được rồi". Dương Mịch thấy thế cũng không nói thêm gì mà cùng cậu nghiên cứu mấy tờ giấy được trải dưới sàn. Dù sao cũng không thể để Điền Gia Thụy đứng không một mình mãi.

Mọi người chụm đầu cùng nhau thảo luận mấy manh mối thu được, cuối cùng cũng mở được mật thất thứ ba, không ngờ lại quay về thư phòng lúc nãy.

Trong lúc nhóm người đang ngỡ ngàng, bên ngoài đột nhiên vang lên tiếng quát lớn của một người đàn ông bí ẩn. Mọi người liền hoảng hồn ôm chầm lấy nhau. Điền Gia Thụy cũng nhanh chân phóng tọt vào lòng Thừa Lỗi, dùng cả tay cả chân víu lấy chồng yêu nhà mình. Bạn nhỏ tựa đầu lên vai Thừa Lỗi nhưng vẫn hé mắt nhìn về phía cửa. Đôi mắt to tròn chớp chớp, vừa tò mò vừa phấn khởi nhưng cũng xen chút lo lắng sợ hãi.

Thừa Lỗi cũng tựa lưng tụ thành nhóm với mọi người, trước người treo một bé koala cũng không khiến anh lung lay bước chân. Hai tay nam nhân còn ôm trọn hai cánh mông tròn đầy đặn của ông bầu nhà mình, đảm bảo cậu không bị rơi xuống.

May mắn là gã đàn ông chỉ hét một lúc rồi bỏ đi, không thật sự đi vào phòng. Ông ta đi rồi nhóm mất thất mới dám thở phào một hơi. Sau khi lấy lại bình tĩnh, mọi người lại tản ra tiếp tục tìm manh mối.

Ai cũng vô tình cố ý tránh né không thèm nhìn đến đôi chồng chồng đang dính lấy nhau kia. Cẩu lương chất lượng cao này, bọn họ từ chối ăn nha.

...

Mật thất lần nữa được mở ra, lại là hành lang dài tối đen khi nãy. Nhưng lần này nhóm người không đi đến cuối nữa mà mở được một căn phòng khác ở giữa đường.

Khi nãy vô tình nhảy lên người Thừa Lỗi, Điền Gia Thụy giống như là mở khóa kỹ năng mới vậy, chỉ cần đèn vừa tắt sẽ lập tức quay người lại giơ hai tay bắt anh bế. Như vậy đi một đoạn dài cũng không bị đau chân nữa. 

Đến khi đèn vừa sáng lại, ông bầu tiểu Điền sẽ điềm tĩnh trèo khỏi người Thừa Lỗi, như không có gì xảy ra, còn tít mắt cười lấy lòng anh. Thừa Lỗi cũng chỉ có thể véo má bé cưng, tiếp tục chiều theo tính nghịch ngợm của cậu.

Điền Gia Thụy vốn là một bạn nhỏ rất hoạt bát hiếu động, nhưng bởi vì mang bé con trong bụng nên cậu cũng dễ mệt mỏi hơn trước. Hihihaha đùa giỡn một lát liền phải tìm ghế ngồi. Thừa Lỗi cũng vô cùng để ý mà lúc nào cũng nhẹ nhàng giúp ông bầu nhà mình xoa xoa eo.

Mọi người thì vẫn luôn xúm lại bên cạnh Điền Gia Thụy, cùng cậu cười đùa vui vẻ khiến bé cưng cứ tít mắt cười xinh mãi thôi.

Nhưng mà Điền Gia Thụy thấy mọi người chăm chỉ tìm kiếm manh mối, bản thân lại cứ ngồi lười mãi cũng không hay, vậy là lại đỡ lưng đứng lên.

Dương Mịch là một mỹ nữ tinh tế, thấy ông bầu tiểu Điền cứ dùng tay xoa xoa thắt lưng thì lập tức nhỏ giọng nói: "Thụy Thụy, mau ngồi xuống nghỉ ngơi đi".

Điền Gia Thụy cũng mỉm cười đáp lại cô: "Không cần đâu ạ".

Dương Mịch cũng từng mang thai sinh con, làm sao có thể không biết ông bầu cực khổ cỡ nào, vậy là không nói hai lời, kéo tay Điền Gia Thụy ép cậu ngồi xuống: "Mau ngồi mau ngồi, không phải bên đó đã có Thừa Lỗi rồi à. Hai người bọn em không phải là một sao. Một người làm việc là được rồi".

Điền Gia Thụy vẫn cảm thấy rất ngại: "Nhưng mà em cứ ngồi mãi thì có kì lắm không ạ?"

Dương Mịch tặc lưỡi: "Không có gì hết, nghỉ ngơi quan trọng nhất, sau này có việc gì ấy à, cứ bảo chị Tĩnh Tĩnh nhà em đứng ra giải quyết là được".

Hai người lại to nhỏ thêm vài câu, Dương Mịch mới đứng dậy tiếp tục tìm manh mối, ông bầu tiểu Điền thì vẫn ngồi trên ghế đợi mọi người tìm xong sẽ đến cùng bàn luận.

...

Tìm manh mối rồi giải mật khẩu, sau đó lại đến một mật thất mới. Nhóm người lặp đi lặp lại vài lần thì lên được lầu hai.

Vừa ra khỏi thang máy, trước mặt là một dãy hành lang tối mịt, cả nhóm lại lần nữa dính vào nhau. Đi một hồi lại đến một dãy hành lang khác, nhưng dãy này có đèn, mọi người cũng mạnh dạn hơn hẳn.

Sau một hồi thám thính, có vẻ tầng hai chỉ có một căn phòng lớn ở giữa, xung quanh là bốn dãy hành lang hẹp vuông góc với nhau. Nhưng chỉ có duy nhất một dãy hành lang nơi họ đứng khi nãy là sáng đèn. Vì lá gan của cả nhóm khá lớn nên mọi người đều đồng lòng, quyết tâm quay lại dãy hành lang sáng sủa.

Có một cánh cửa có mật khẩu.

Nhưng cả nhóm cùng nhau nghiêng cứu thảo luận một hồi vẫn không có kết quả nên đành phải lân la sang hành lang tối mịt.

Đặng Luân là người nhát gan nhất nên lúc nào cũng phải gánh trách nhiệm tiên phong cho cả đoàn, sau khi từ chối không thành, Đặng minh tinh đành phải ngậm đắng nuốt cay rủ thêm đồng đội đi sang dãy hành lang tối thui không biết đang ẩn chứa điều đáng sợ gì: "Thừa Lỗi, cậu đi với tôi đi".

Thừa Lỗi nhìn nhìn hành lang tối mịt không chút ánh sáng, sau đó ôm chặt Điền Gia Thụy, mỉm cười hỏi: "Luân đại ca, cậu gọi nhầm người à?"

Nhưng anh mới vừa nói hết câu, đã bị tách ra khỏi người Điền Gia Thụy. Dương Mịch và Tạ Y Lâm mỗi người một bên ôm lấy cánh tay của ông bầu tiểu Điền: "Lỗi Lỗi, bé cưng nhà cậu có bọn chị lo rồi, cậu mau đến giúp đội trưởng đi".

Thừa Lỗi vẫn chưa kịp lên tiếng, Đặng Gia Luân đã trực tiếp nắm tay anh kéo đi. Vậy là hai bóng người nhỏ bé dưới sự "cổ vũ đầy thân thiện" của đồng đội đành phải khúm núm đi về phía hành lang tối om.

Điền Gia Thụy nhìn thấy chồng yêu nhà mình bị bắt nạt, chỉ đứng một bên cười xinh. Còn không quên lớn giọng hùa theo mọi người cổ vũ anh.

Mật khẩu nhập đúng, cửa gỗ vừa "cạch" một tiếng báo hiệu đã mở. Nhóm người liền theo quán tính bật nhảy ra phía sau. Thừa Lỗi chỉ cần đứng yên một chỗ liền có thể chuẩn xác ôm lấy Điền Gia Thụy vào lòng, trên gương mặt điển trai toàn là ý cười đầy thỏa mãn.

...

Sau một ngày ròng rã sử dụng hết công suất của bộ não, nhóm mật thất rốt cuộc cũng thoát ra ngoài.

Lúc đi vào mặt trời chỉ vừa ló dạng, mà bây giờ đã tối mịt mất luôn.

Sau khi hoàn thành mật thất, mọi người đều đứng trên bục tập kết khui nước ngọt chúc mừng.

Điền Gia Thụy cũng vui vẻ giơ cao hai tay lắc lư người tươi cười rạng rỡ. Nếu không phải Thừa Lỗi vẫn luôn đứng phía sau ôm eo cậu, với tính tình hiếu động của mình, ông bầu tiểu Điền hẳn là còn muốn nhảy tưng tưng ăn mừng ấy chứ.

Lúc ở bên trong biệt thự không cảm nhận được, bây giờ ra ngoài mới biết nhiệt độ giữa mùa đông đã xuống rất thấp rồi. Điền Gia Thụy vừa rúc rúc vai vừa rùng mình chạy bước nhỏ về hướng đoàn đội của mình.

Lâm Tĩnh đứng từ xa đợi Điền Gia Thụy, vừa thấy hai người đến liền bước tới. Cô qua loa đưa cho Thừa Lỗi một chiếc áo khoác, sau đó dịu dàng giúp tiểu minh tinh nhà mình mặc áo khoác bông dài qua gối vào.

Mặc dù là áo khoác bông nhưng để lâu không dùng cũng sẽ bị nhiễm lạnh, Thừa Lỗi vừa mặc vào liền rùng mình một cái.

Nhưng áo khoác của Điền Gia Thụy được Lâm Tĩnh ủ ấm, dĩ nhiên là vô cùng ấm áp, một chút lạnh lẽo cũng không có, vừa nhìn liền biết ai mới là bé cưng của Lâm Tĩnh liền.

26.12.2023
Haan












Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro