Đoản 12 (tiếp)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bài hát mà au đang nghiện:<<<

---------- Tua nhanh thời gian ----------

Chiều hôm sau...

Cô đến sớm hơn giờ hẹn, ôm trái bóng ngồi chờ. Cả đêm không ngủ được nhưng lúc này lại hừng hực khí thế đến lạ.

Thời gian cứ thế trôi nhanh...

Cô đã ngồi chờ 1h đồng hồ, đã qua nửa tiếng thời gian 2 người hẹn gặp nhưng anh vẫn chưa đến.

Thật ra, lúc này, cô hơi sợ. Ngẫm lại mình cũng ngốc thật. Nếu nam thần chấp nhận dễ dàng như vậy thì khả năng bị lừa không phải là không có. Nhưng Lăng Triệt lại có thể cho mình leo cây sao?! Anh ấy không xấu đến như vậy đâu!!!

Cô đang rầu rĩ thì lớp trưởng lớp cô-Lâm Thiên đi ngang. Thấy cô như vậy thì hỏi thăm:

"Sao cậu lại ngồi đây thẫn thờ vậy?"

"À tôi..."

Không lẽ nói mình bị cho leo cây?! Nhục mặt lắm!!! Biện lí do vậy!

"Tôi muốn tập bóng rổ, đang tìm người cùng chơi."

Lâm Thiên nghe thấy thế, mỉm cười, tay chỉ vào mình:

"Tôi sẽ chơi cùng cậu nhé!! Khả năng của tôi cũng khá tốt đấy!!!"

Đường Cảnh Cảnh ngẫm nghĩ. Đã hẹn cùng chơi bóng với Lăng Triệt nhưng anh lại không tới. Có lẽ mình chưa đủ thành ý rồi. Haizz!!! Thôi đâm lao thì theo lao thôi chứ biết làm thế nào bây giờ.

"Ừ. Vậy cùng chơi đi."

Lớp trưởng thật ra cũng là hình tượng hotboy trong lòng chị em phụ nữ. Vừa thư sinh, lại dịu dàng, giúp cô chơi bóng rất vui.

Thấy lớp mồ hôi trên mặt cô, cậu đưa tay nhẹ lau đi. Đường Cảnh Cảnh không hề để ý nhiều, chỉ tập trung đập trái bóng.
--------------
Lăng Triệt chạy như bay từ trên lầu xuống. Anh quên mất hôm nay đến phiên anh trực nhật, lại phải giúp giáo viên kiểm tra lại sân khấu vài lần trước kì thi sắp tới. Nếu không, anh đã không hứa với cô bé đó rồi. Không biết cô ấy còn đang chờ ở đó không? Có giận anh không???
--------------
"Cảnh Cảnh!!!"

"Hửm sao thế?"

Cô vặn nắp chai nước cậu vừa đưa cho, hỏi lại.

Lâm Thiên nhìn khuôn mặt đáng yêu trước mặt, hít một hơi sâu:

"Tôi thích cậu. Làm bạn gái tôi đi!!!"

Cảnh Cảnh mém sặc nước. Tưởng mình nghe lầm, lại nhìn thấy khuôn mặt vô cùng nghiêm túc không hề đùa của cậu ta.

Cô gãi đầu, biết trả lời sao đây? Từ chối à? Sau này làm sao nhìn mặt nhau nữa? Nhưng đồng ý thì tuyệt đối không thể nào!!! Người cô thích chỉ có một mà thôi!!!

Đang phân vân thì ai đó đã nhấc bổng cô lên, bỏ lại câu nói rồi trực tiếp quay đi:

"Xin lỗi nhưng cô ấy đã là bạn gái của tôi rồi. Biết điều thì phiền cậu tránh xa cô ấy một chút."
----------
Lăng Triệt khi nãy chạy đến đã nghe rõ mồn một những lời đó. Hành động tiếp theo vốn dĩ chẳng hề theo ý muốn...

Cảnh Cảnh ngớ người nhìn khuôn mặt gần ngay trong gang tấc kia. Tim đập nhanh đến mức tưởng chừng một giây sau nó có thể nhảy luôn ra ngoài rồi. Mọi việc diễn ra nhanh đến nỗi không để cô kịp phản ứng...

Đến một gốc cây, anh đặt cô ngồi xuống. Hơi ngượng ngùng nhìn mặt cô đang đờ ra đó. Anh khẽ ho:

"Xin lỗi em. Anh bận việc nên không đến đúng hẹn được."

Thấy cô vẫn đơ đơ, anh lại càng ngượng ngùng hơn:

"Lúc nãy..."

"A không sao không sao!! Em phải cảm ơn vì anh đã giải vây giúp em chứ. Haha!!!"

Cô cười cười. Trong tiềm thức đều mong những lời lúc nãy là sự thật, nhưng làm thế nào lại thật được khi anh chỉ mới gặp cô hôm qua thôi. Điều này khiến lòng cô hơi trùng xuống.

Lăng Triệt nhìn khuôn mặt cười nhưng không cười của cô. Khuôn mặt còn ngượng ngùng bỗng biến mất tăm, thay vào đó là vẻ mặt vô cùng nghiêm túc.

"Đường Cảnh Cảnh, nghe kĩ những lời anh sắp nói đây."

Cô ngẩng mặt nhìn anh, trong đôi mắt đẹp của anh phản chiếu hình bóng cô, lòng cô bỗng nhiên hồi hộp cộng chờ mong.

"Anh không định nói với em ngay lúc này nhưng nếu như kéo dài thời gian, chỉ sợ em sẽ chạy khỏi tầm kiểm soát của anh mất thôi!!!"

Cô giật mình. Anh vừa nói gì cơ?

"Thật ra, anh rất ích kỉ. Chỉ muốn em là của riêng anh. Cảnh Cảnh, anh thích em."

"..."

Nằm mơ à? Nhất định mà đang mơ. Nếu không sao lại nghe được anh tỏ tình chứ! Nhưng sao hôm nay, giấc mơ ấy lại chân thật thế này?!

Biết cô còn nghi ngờ, anh khẽ nắm tay cô, giải thích:

"Anh đã thích em từ rất lâu rồi. Lúc em còn học lớp 10, em giúp đỡ bạn học mình gặp lại cha mẹ, từ lúc đó anh đã thích em. Có phải em thắc mắc tại sao anh lại biết em đúng không? Năm đó, anh đi làm việc tình nguyện, tình cờ nhìn thấy."

"Anh..."

Anh ấy biết mình từ lúc đó sao? Còn sớm hơn khoảng thời gian mình biết anh ấy. Nhưng mà, tại sao??? Sự việc xảy ra quá nhanh rồi a~

"Anh định lúc tốt nghiệp sẽ nói cho em biết về tình cảm của mình. Nhưng vừa nãy, anh lại thật sự rất sợ. Sợ rằng em sẽ đồng ý với cậu ta."

Ngừng một lúc, anh nói:

"Không phải em cũng thích anh sao? Vậy chúng ta..."

Anh cố tình kéo dài giọng làm cô giật mình. Lúc nãy còn rất tốt kia mà, sao bây giờ...khụ..lại sặc mùi nguy hiểm thế này?!

Mà trọng điểm không phải chỗ đó, trọng điểm là anh cũng có thích cô!!!! Thích cô đấy! Điều mà nằm mơ cũng khó gặp được!!!

"Em..."

Mọi lời nói tiếp theo cứ thế bị chặn lại bởi môi anh. Cô trợn mắt. Đây là nụ hôn đầu của cô đấy!!! Nhưng người lấy nó lại là anh ấy, cho nên, không sao cả!!!

Cô nhắm chặt mắt, vòng tay ôm cổ anh. Vô cùng vụng về đáp trả lại. Lúc này, không có từ ngữ nào diễn tả được niềm hạnh phúc của cô bây giờ. Phải chi, khoảnh khắc này sẽ kéo dài mãi mãi, thế thì hay biết mấy...

Nhận được tín hiệu từ cô, trong lòng anh như có một ngọn lửa thiêu đốt. Cứ thế đem cô hôn đến thần hồn điên đảo. Vị ngọt như mật cùng với hương thơm dịu nhẹ cứ thế xâm phạm đến lãnh thổ của anh. Sự vụng về ấy của cô khiến anh càng thêm điên cuồng.

Nếu lúc này nơi đây không phải là trường học thì có lẽ anh đã đem cô mà ăn sạch mất thôi...

.....

Sau này, nhớ lại lúc đó, cô hơi một chút thắc mắc. Chẳng phải lúc ban đầu, trông anh rất giống một tiểu thụ đi tỏ tình người yêu sao? Sao thoắt cái lại cứ như hổ đói thế nhỉ?

Càng nghĩ, cô càng thấy mình chắc chắn là bị gài bẫy rồi!!! T^T

Hết.

#########
P/s: au đang trong tình trạng cạn ý tưởng nên thời gian đăng bài có thể hơi lâu nhưng au sẽ cố gắng hết sức😁

Sắp 20-11 r, au chúc các bạn học sinh cũng như thầy cô giáo có một ngày thật vui nha:3 Yêu❤️💕💖


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro