Đoản 13

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

📢W1 đã comeback ❤️
Bài hát rất đỉnh nhá:333
---------------------
Ngày Âu Dương Lãnh Nhi sinh ra đời, Dạ Lạc vừa tròn 5 tuổi...

Cô bé mặt tròn vo, trắng trắng, mập mạp, đôi mắt tuyệt đẹp tròn xoe đang nhìn anh chằm chằm.

Anh hí hửng, dùng bàn tay be bé của mình chọc vào đôi má phúng phính, cười ngây ngô quay sang nhìn bố mình-ông Dạ Từ Kha:

"Papa!! Sau này lớn lên cho con cưới Nhi Nhi nha!!!"

"Sao? Con thích con bé à?"

Đáp lại ông là cái gật đầu như mổ thóc của anh. Ông cười hiền từ, quay sang ông Âu Dương Chí:

"Anh, anh thấy thế nào?"

Ông Âu Dương Chí vuốt cằm mình, không thấy có gì không ổn về chuyện này.

"Sao lại không? Chúng ta là bạn bè lâu năm như vậy, trở thành sui gia thì càng tốt chứ sao. Thằng nhóc này đẹp trai như vậy, chắc Lãnh Nhi sẽ thích thôi!!!"

"Cứ quyết định vậy đi!!!"
----------------------
Năm cô 8 tuổi, anh 13 tuổi...

"Anh Lạc, hôm nay em được bạn nam ở trường tỏ tình đấy!!! Mà tỏ tình là gì vậy anh?"

Cô nằm trườn ra bàn ngắm nhìn anh đang chú tâm làm bài tập. Cô không nói sai. Cô vốn rất ngây thơ, chuyện yêu đương này thì cô mù tịt, nhất là lúc này, Lãnh Nhi chỉ mới là một cô nhóc 8 tuổi chưa trải sự đời.

Việc lứa tuổi này thầm mến nhau thì quá đỗi bình thường đi. Nhưng lại coi đó là lời tỏ tình sao?! Thật không biết là con nít ranh nhà nào lại dám đi nói vậy nhỉ?

Dạ Lạc nổi cáu, ném luôn bài tập ra sau lưng, ôm chầm lấy cô nhóc. Giọng còn non nhưng lời nói ra lại mang tính chiếm hữu không hợp tuổi:

"Nhi Nhi!!! Anh đã nói với em đừng bao giờ tin những lời nhảm nhí đó. Em chỉ là của riêng mình anh thôi!!! Hiểu không? Sau này đợi em lớn anh sẽ lấy em làm vợ!!!"

Anh tuyên bố hùng hồn, hôn chụt lên má cô như một cách đánh dấu lãnh thổ riêng. Sau đó quay sang chỗ khác tiếp tục làm bài tập, hai má đã xuất hiện vài vệt đỏ trông vừa ngốc nghếch vừa dễ thương.

"Hì! Biết rồi mà. Anh Lạc là tốt nhất nha!!!"
----------------------
Cô 13 tuổi, anh 18 tuổi...

"Anh Lạc, em bị lạc đường rồi!!! Anh đến đưa em về đi!!!"

Cô mếu máo nói trong điện thoại. Đây đích thị là mù đường bẩm sinh trong truyền thuyết! Mỗi tội nhớ tên đường mà cô còn chẳng nhớ nổi, bảo cô tự về thì y như rằng 100% sẽ bị lạc.

"Nhi Nhi ngoan!!! Không phải em đã về nhà rồi sao? Sao lại lạc đường rồi?!"

Lúc này, anh đang chơi bóng rổ với bạn bè cùng khối. Nghe tin cô bị lạc thì ném luôn trái bóng, ôm áo khoác bỏ đi, vừa đi vừa nói chuyện điện thoại.

"Em đang ở đâu? Anh đến đón?"

Anh bảo người tài xế đưa mình cứ về trước, để lại xe cho anh. Ông tài xế còn ngơ ngác chưa hiểu chuyện gì xảy ra thì anh đã phóng xe mất dạng.

"Cậu chủ à! Tôi làm gì có xe mà tự về chứ!!! Trời tối thế này bảo tôi tự đi bắt xe thì thà cuốc bộ về còn nhanh hơn a~" - Ông tài xế khóc ròng trong lòng:v
Thật tội nghiệp!!!!!
.
.
.
"Xung quanh em có gì?"

Anh vừa lái xe vừa nhìn ngó xung quanh kiếm tìm hình bóng cô.

"Có cây ạ!!!"

"..."

"À còn có nhà nữa."

"..."

Anh quên mất cô chỉ mới là cô nhóc 13 tuổi...

"Em đang đứng chỗ nào?"

"Trên đường ạ!"

"..."

Được rồi. Anh thừa nhận mình thua cô nhóc này rồi!!!

"Bật GPS của em đi. Như thế anh mới biết em đang ở đâu."

À còn có cách đó nữa. Ây da!!! Sao cô lại ngốc vậy nhỉ?!

Anh nhanh chóng tìm được vị trí của cô...

Âu Dương Lãnh Nhi chui tọt vào trong chiếc xe ấm áp. Thở phào nhẹ nhõm nhưng trong lòng lại thấy vô cùng áy náy. Vì ba mẹ tạm thời ra nước ngoài một thời gian nên cô đang ở tạm nhà riêng của anh, quãng thời gian này đã làm phiền anh nhiều rồi.

"Tiểu Nhi, sao em lại ra ngoài lúc này? Không biết sẽ khiến anh lo lắng sao?!"

Anh lái xe, không quên trách móc cô bé nhỏ. Thật là lo muốn chết đi được!!!

"Anh không nhớ hôm nay là ngày gì sao?"

Lãnh Nhi ôm chiếc cặp của mình vào lòng, ngước mắt nhìn anh.

"Ngày gì?"

Giữa năm, làm gì có sự kiện đặc biệt nào?

"Hôm nay là sinh nhật anh mà anh cũng quên luôn sao?"

Hôm nay...đúng là sinh nhật anh thật. Cả ngày ở trường làm anh cũng quên luôn.

"Em nghe nói có một cửa hàng lưu niệm rất dễ thương ở đoạn đường này nên nhờ người dẫn đến. Nhưng sau khi đến thì người ta lại bận việc nên về trước bỏ em. Thế nên...em mới gọi cho anh, em xin lỗi!!!"

Cô nói luôn một tràng kể lại mọi chuyện cho anh nghe. Đôi mắt đã sớm ngập nước, đáng yêu đến nỗi khiến anh chỉ biết vuốt mặt:v

Lãnh Nhi mở túi, lấy ra một chú gấu bông màu nâu nhỏ nhắn đang ôm trái tim đưa cho anh. Con gấu bông được thiết kế tinh xảo, đôi mắt không biết làm từ vật liệu gì lại như có cảm xúc.

"Tặng anh!!! Chúc anh sinh nhật vui vẻ!!!"

"Vì cái này mà em..."

Anh ngây người. Vì quà sinh nhật của anh, cô lại cố gắng đến như vậy sao?

"Anh biết không? Có một sự tích về gấu bông này đấy!!! Nếu hai người cùng giữ riêng cho mình một con thì cả đời này vẫn sẽ luôn ở bên nhau."

Nói xong, Lãnh Nhi lấy một con gấu khác từ trong ba lô của mình. Cô nở nụ cười ngây thơ của trẻ con nhưng có một điều chắc chắn rằng, lời nói lúc nãy, lại rất chân thành...

.......

(Còn tiếp😙)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro