Đoản 13 (tiếp)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

I LOVE YOU LIKE LA LÁ LÀ LA LA LÁ LÀ LA LA😍
Gây nghiện lắm nha:<
_EXID_
~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Dạ Lạc 27 tuổi, Âu Dương Lãnh Nhi 22 tuổi...

Sau khi tốt nghiệp đại học, Lãnh Nhi theo đuổi giấc mơ của chính mình.

Chỉ 2 năm, từ một cô bé ngốc ngày nào đã trở thành nhà thiết kế thời trang vô cùng nổi tiếng, sở hữu một cửa hiệu riêng cho mình.

Đơn đặt hàng thì chất đống thành núi, độ thân thiện của nhân viên cũng không vì thế mà giảm đi, ngược lại còn khiến khách hàng trầm trồ ngưỡng mộ, khen lấy khen để. Tất cả mẫu thiết kế của "Queen" đều là những kiểu mẫu thu hút nhất, là sản phẩm giới hạn nhưng lại luôn đắt khách đặt trước.

Bây giờ Lãnh Nhi đang trên đường tới thăm anh...

Đến rồi, tập đoàn Dạ thị...

Quên nữa, anh lúc này cũng đã trở thành CEO nổi tiếng khắp Đế Đô rồi.

Tại sao ư? Ngày anh nhiệm chức cũng là lúc Dạ thị mở ra trang mới. Khả năng lãnh đạo và tài trí của anh phải thuộc dạng "khủng bố" a~. Chỉ trong một đêm lại có thể dẹp loạn được thế sự hỗn loạn của giới thương trường này, lại còn đưa ra rất nhiều những luật lệ mới, đưa Dạ thị trở thành tập đoàn nổi tiếng nhất hiện nay.

Lúc này đang giờ làm việc, trong tập đoàn chỉ có vài người đi lại. Tiếp tân nhận ra cô từ xa, niềm nở chào:

"Nhà thiết kế Âu Dương!!! Xin hỏi em đến đây có việc gì không?"

"Em muốn gặp Dạ tổng."

Cô tiếp tân ngỡ ngàng. Không biết cô gái này tìm Dạ tổng của họ để làm gì nhỉ? Phải biết là số người gặp riêng anh đến giờ chỉ đếm trên đầu ngón tay. Dù người nổi tiếng đến mấy cũng khó gặp được boss, đừng nói chi là cô.

"À không được đâu em! Lúc này Dạ tổng không thể gặp ai hết. Phiền em về cho!!!"

"Vậy chị cứ bảo anh ấy tên em, anh ấy chắc chắn sẽ muốn gặp!!"

Cô tự tin cười hì hì. Không phải tự cao, mà là tự tin nhé!!!

Cô nhân viên nhíu mày, nhưng cũng làm theo. Kết quả...lại nghe boss niềm nở bảo cô lên phòng giám đốc gấp. Điều này khiến cô nhân viên đầu đầy dấu chấm hỏi nhưng chỉ có thể ôm một bụng tò mò mà thôi!

Lên đến gần phòng tổng tài, cô lại xui xẻo đụng phải nhân viên mới đến. Xui hơn là, lại đụng phải món hàng kém chất lượng.

"Cô đến đây làm gì?!"

Cô ta vẫn biết cô không phải nhân viên ở đây.

"Tôi đến tìm gặp anh...à không là Dạ tổng."

Cô ta ngạc nhiên nhìn Lãnh Nhi như nhìn một người ngoài hành tinh. Giọng cô ta lại lanh lảnh lên, vô cùng khó nghe:

"Đúng là không biết điều. Dạ mà gặp cô sao? Đừng có mà thấy sang bắt quàng làm họ nhé!!!"

Âu Dương Lãnh Nhi tặc lưỡi thầm. Từ khi nào anh Lạc lại kém thẫm mỹ mà tuyển nhân viên này vào vậy chứ? Dạ sao? Thân mật quá nhỉ?!

"Tôi nói cô không biết ngượng sao? Còn không mau về đi."

Cô ta cộc tính thấy rõ.

Lãnh Nhi thấy thế cũng không thèm chấp nhặt. Dạ Lạc, anh giỏi lắm!!! Khi nào về em sẽ hỏi tội anh sau!!!!!!!

Lúc định quay đi, cô lại hơi chú ý vào bộ trang phục của cô ta.

Thấy cô cứ nhìn bộ đồ, cô ta khinh khỉnh mỉa mai:

"Nhìn cái gì? Chưa bao giờ thấy đồ của Queen sao? Tôi biết ngay người như cô sẽ không bao giờ mua nổi món đồ giá trị đến như thế này mà!!!"

Mục đích chính của ả ta là khoe của. Nhưng thật nực cười! Chẳng phải người thiết kế nó là cô sao? Mà cũng không hẳn...

"Tôi chỉ thấy thương cảm cô thôi! Thiết kế của Queen? Đừng làm nhục nó như vậy, của cô chỉ là thứ hàng fake rẻ tiền mà thôi!!!"

Đừng nghĩ rằng việc cô trở thành nhà thiết kế rất dễ dàng, Lãnh Nhi phải có tài năng và thẩm mỹ cao mới có thể vươn lên. Chỉ việc phân biệt real hay fake mà cũng không xong thì cô về quê cày ruộng, sống an phận là vừa rồi.

Mà, cô ta không phân biệt được thật sao? Hèn chi lại không biết cô là ai. Là một người lạc hậu nhưng lại tỏ vẻ đây mà.

Ả ta không ngờ được lại bị một người lạ chửi xéo như vậy, tức giận đến mức mất lí trí, vung tay định đánh thì có giọng nói đã ngăn lại:

"Dừng tay!!!"

Là anh!

Dạ Lạc bước đến, vuốt ve mái tóc Lãnh Nhi rồi quét đôi mắt sắc lạnh về phía ả.

"Ai cho cô đụng vào cô ấy? Từ khi nào cô lại có cái quyền này???"

Anh đang tức giận. Vốn thấy Nhi Nhi hơi chậm trễ mới ra ngoài tìm, ai ngờ lại thấy ngay có kẻ bắt nạt Tiểu Nhi của anh.

"Em..anh Dạ, cô ta không biết điều, đến đòi gặp anh nên em mới bảo cô ta đi..."

Lời còn chưa nói xong, anh đã cắt ngang:

"Vị hôn thê của tôi tại sao cô ấy lại không gặp tôi được. Hôm nay, cô đã xúc phạm cô ấy, cô chính thức bị đuổi việc!!!!!"

Nói rồi không quan tâm đôi mắt đang trợn trừng của cô ta, Dạ Lạc trực tiếp ôm cô đi vào phòng.

Sự việc nhanh chóng lan truyền đi khắp cả tập đoàn...

"DẠ TỔNG CÓ VỊ HÔN THÊ!!!!!!!"

Trong phòng boss...

"Tiểu Nhi, em có sao không?"

Anh lo lắng nhìn khắp cơ thể, sờ soạng lung tung trên người cô làm cô vừa nhột vừa thẹn, đánh vào tay anh, dỗi:

"Anh còn biết đến em sao?"

"Em nói gì vậy? Anh..."

"Anh không biết quản cho chặt nhân viên của mình chút nào sao? Lúc nãy, cô ta gọi anh là gì anh biết không? Anh Dạ~~~~~"

Không để anh nói xong, Âu Dương Lãnh Nhi đã cắt ngang. Cô còn trêu anh bằng cách giả giọng người phụ nữ kia.

"Bảo bối à, anh vốn dĩ còn chẳng biết cô ta là ai mà. Có gì anh sẽ nói lại với trợ lí để kiểm tra lại. Đảm bảo lần sau không như vậy nữa."

Cô phụng phịu má. Thật ra cô không có ý trách móc gì anh, chỉ muốn trêu anh một chút, ai ngờ lại thấy ngay vẻ mặt lo sợ cô sẽ giận của anh.

"Được rồi, hôm nay em mang cơm đến cho anh này!!! Em xin lỗi vì đến hôm nay mới đến. Tại em hơi bận."

Lãnh Nhi đưa túi đựng gò mên cơm cho anh.

"Chỉ Tiểu Nhi thương anh."

Anh vui vẻ, gục đầu dụi dụi cổ cô như một con mèo làm cô phát nhột. Cô lấy tay đẩy vai anh ra:

"Đừng nịnh nữa. Ăn cơm nhanh em còn về, bản thiết kế đang chờ em ở nhà!!!"

Đầu cô vừa nảy ra ý tưởng mới cho bản thiết kế nên muốn nhanh chóng về nhà hoàn thành.

Còn đang nghĩ ngợi thì anh đã ôm cô nằm hẳn xuống bàn làm việc. Lãnh Nhi hết hồn, dự cảm chẳng lành cứ thế bay nhảy trong lòng. Chưa kịp làm gì thì Dạ Lạc đã dùng tông giọng không trầm không bổng dễ nghe của anh nói với cô:

"Nhi Nhi!! Em dám yêu công việc hơn anh, phải phạt!!!"

"Nhưng..." em có làm gì sai đâu?!

Vế sau còn chưa kịp thoát khỏi miệng nữa thì Dạ Lạc đã vội vàng nói:

"Cũng tới lúc chúng ta trở thành vợ chồng hợp pháp rồi, nên anh muốn ngay lập tức thực hiện nghĩa vụ của mình. Vậy nên..."

Anh kéo dài giọng, lại tiếp tục câu nói của mình:

"Anh đói rồi! Muốn ăn em!!!"

Sau đó, cảnh tượng xảy ra trong phòng làm việc cấm trẻ em dưới 18 nên không bàn gì thêm🔞😎

Các thính giả bên ngoài cửa phòng nghe lén cũng phải ngại đến mức chỉ muốn đâm đầu vào tường cho rồi!!!!

Dạ tổng quả là trai trẻ sức trâu thật a~
.......
Ở căn nhà nhỏ nhắn xinh xắn của Lãnh Nhi và Dạ Lạc, lúc này đây, hai chú gấu bông đang dựa sát vào nhau, đôi mắt đẹp đẽ như thật cứ thế nhìn nhau. Không hiểu sao, lại làm cho người ta có viễn tưởng về cái kết thật hạnh phúc cho hai con người này.

Hết.





Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro