Đoản 18 (tiếp)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Công sức cả ngày của au, mong độc giả ủng hộ cho au thêm động lực^_^

P/s: Roller Coaster của Chung Ha - 1 trong những bài hát au nghiện nhất nhất lun😋
___________________
Cố Dao chạy vội ra đường lớn, bắt một chiếc taxi đến ngôi nhà nhỏ của cô. Phải nhanh chóng thu xếp hành lí rời khỏi thành phố này. Đi đâu cũng được, cô sẽ không bao giờ trở lại đây nữa.

Cô biết người đàn ông đã mua mình tối nay. Nghe đồn hắn ta rất độc đoán. Dù có lẽ cô không có giá trị đối với hắn để hắn truy bắt nhưng tốt hơn hết nên chạy khỏi đây.

Cố Dao muốn bắt đầu cuộc sống mới của mình ở nơi đất khách quê người.

Nhưng có một chuyện xảy ra khiến cô không thể lường trước được.

Trong khi đang thu xếp hành lí, một người đàn ông lạ mặt đeo kính râm gõ cửa nhà cô. Tối nay cô vô cùng nhạy cảm nên không dám mở cửa cho người lạ vào nhà, chỉ đành im lặng làm như không có ai trong nhà để tên đó bỏ đi.

Ai ngờ trong nhà bỗng chốc xuất hiện mùi hương kì lạ. Cố Dao chưa kịp phản ứng thì ngay lập tức ngất xỉu.

"Xin lỗi, tôi cũng chỉ là nghe lệnh người khác."

Hắn ta lẩm bẩm rồi bế cô lên, trở lại trong xe rồi phóng vụt đi.
••••••••••••
Cố Dao trở mình, thật mềm, thật ấm, cái giường này thoải mái đến mức cô muốn dậy cũng chẳng dậy nổi.

À mà khoan đã! Từ lúc nào nhà cô lại có cái giường lớn này vậy?

Cố Dao lập tức bừng tỉnh. Không tỉnh thì thôi, tỉnh dậy rồi cô lại được một phen giật bắn người, suýt nữa đã hét ầm lên, cũng may cô vội bịt mồm bịt miệng mình lại.

Trước mặt cô đây không phải tổng tài của Sở Thị - Sở Thần Hạo đấy sao? Hắn ta thế mà đang nằm ngủ cạnh cô. Là cạnh cô đấy!!!

Cô nhéo mặt mình một cái, xác định mình không nằm mơ, lại giở chăn xem xét. May quá, quần áo đầy đủ, không có dấu hiệu bị đụng chạm.

Cô nhẹ thở phào một hơi nhưng sau đó mới phát hiện còn một chuyện kinh động hơn nữa.

Rõ ràng tối qua cô đã bỏ trốn, tại sao lúc này lại ở đây? Không lẽ chính cô đã đoán đúng, cô bị bắt lại rồi? Hơn nữa tại sao cô và hắn lại ngủ cùng nhau trên một chiếc giường vậy? Cô lại đang nằm trong lòng hắn?...

Một loạt câu hỏi chạy lòng vòng trong đầu, loạn hết cả lên. Cố Dao sau một hồi cố trấn tĩnh bản thân thì rón rén bước xuống giường trốn đi, dù thế nào thì không thể để hắn ta phát hiện ra cô được. Nếu không sự kiện tối qua sẽ được khơi gợi, cô cũng chẳng được yên thân.

Ai ngờ vừa vén chăn, chưa kịp đặt một chân xuống nền nhà thì Sở Thần Hạo đã ôm cô kéo lại, khiến cô ngã xuống giường, lại lần nữa nằm trong lòng hắn.

"..."

Hắn ta tỉnh rồi=_=

Quay đầu lại. Cố Dao trực tiếp đối mặt với đôi mắt sắc bén, lạnh lùng của người đàn ông kia, da gà da vịt cô nổi hết cả lên, cô thầm than mình xui xẻo hết biết mà.

"Đừng cử động, tôi muốn ngủ."

"..."

Anh muốn ngủ thì mặc kệ anh, liên quan quái gì đến tôi?

Cố Dao nghĩ ngợi, thôi thì liều một phen để thương lượng với hắn ta, còn hơn là im lặng chờ chết. Quyết định xong, cô thấp thỏm nói với hắn:

"Sở Tổng này, tôi...ừm..thật ra tôi rất vô dụng, không làm được gì cả, chỉ khiến anh thấy phiền phức thôi. Hay anh thả tôi đi, món nợ ân tình này tôi sẽ bù đắp."

"Em định bù đắp thế nào?"

Điều này khó nói đây...

Cố Dao nghĩ nát óc cả nửa ngày mới phát biểu ý kiến.

"Tôi...tôi sẽ làm việc trả tiền lại cho anh."

Ý cô nói là 100 ngàn đô anh bỏ ra để mua cô về. Nhưng nói xong lại thầm chửi mình ngu ngốc. Không phải 1 mà là 100 ngàn đó!!! Dù cả đời này làm việc cũng chưa chắc kiếm được từng ấy tiền trả nợ cho hắn.

"Tôi không thiếu tiền."

Hắn cất giọng lãnh đạm, lại nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu của cô trước mặt, không hiểu sao rất muốn trêu đùa cô.

"Vậy tôi tình nguyện trở thành cấp dưới của anh, giúp anh trong công việc. Nhìn vậy chứ tôi cũng có bằng cấp tốt nghiệp hẳn hoi đấy!"

Cô tự hào khoe với hắn. Rất tiếc chỉ nhận lại câu trả lời:

"Tôi không thiếu nhân viên."

"Thế anh có thích cái gì không? Tôi sẽ tặng cho anh, coi như là tấm lòng thành của tôi."

Làm ơn đi! Cô đã hết lời nói với hắn rồi, nếu hắn còn không "duyệt" cho cô thì sự tự do của cô cũng xác định rồi.

Quả nhiên...

"Em nghĩ tôi cần?"

Huhu, chắc kiếp trước cô đã mắc nợ với nhà hắn nên giờ mới bị trả thù đây mà.

"Vậy nói đi, anh muốn gì mới thả tôi đi?"

Sự tự do mới là quan trọng nhất, chỉ cần hắn không đưa ra yêu cầu quá đáng thì đều có thể xem xét.

"Em vẫn chưa đề cập đến vị trí thiếu phu nhân của Sở gia."

Hả? Ý hắn là sao? Tư duy hắn nhanh đến mức cô không theo kịp.

"Anh nói vậy là ý gì?"

"Ý theo mặt chữ. Chính là trở thành vợ tôi, mẹ của con tôi, con dâu của cha mẹ tôi."

Vợ? Mẹ? Con dâu???

Sở Thần Hạo bày ra biểu cảm đương nhiên phải thế tiếp tục nói:

"Tôi không cần tiền của em, quà cáp hay thứ gì khác. Thứ tôi cần là em."

Cố Dao ngơ ngác nhìn gương mặt gần trong gang tấc của hắn. Cô có thể ảo tưởng mà coi đây là lời tỏ tình không?

"Đó cũng là cách tôi trả sự tự do cho em. Trở thành vợ tôi, em có quyền quyết định tất cả, mọi thứ của tôi đều là của em, ngay cả tôi cũng là của em."

Sở Thần Hạo nghiêm mặt nhìn cô. Rõ ràng đây là lời thâm tình biết mấy nhưng khuôn mặt hắn có khác nào ép buộc người khác phải đồng ý.

Cố Dao vẫn cảm thấy rất mâu thuẫn:

"Tôi với anh chỉ mới gặp nhau, không thể tiến tới hôn nhân. Vả lại, kết hôn mà không có tình yêu, anh không cảm thấy bực tức hay sao?"

"Tại sao phải bực tức? Ai nói không có tình yêu, chẳng phải tôi đang có tình cảm với em đấy sao? Trong thời gian làm vợ tôi, tôi sẽ khiến em yêu tôi."

Lời tuyên bố này bá đạo đến mức não cô cũng đình công luôn rồi. Vị trí phu nhân của Sở Thần Hạo, khắp Đế Đô này người phụ nữ nào cũng muốn có, nhưng Cố Dao vẫn còn bài xích với chuyện này.

"Em muốn tôi trả tự do cho em, vậy thì lấy thân mình báo đáp đi."

"..."

Lấy thân báo đáp? Thế có khác nào mất đi sự tự do đâu? Cái này còn khó hơn cả kiếm tiền hay làm thuê nữa đấy!

Thấy cô im lặng nhíu chặt mày, ra chiều phản đối thì hắn lập tức không vui, rốt cuộc vẫn không xuống nước được nữa, chốt hạ một câu:

"Tôi cho em lựa chọn. Một là ngay lập tức đồng ý trở thành người phụ nữ của tôi. Còn không thì tôi sẽ theo đuổi em đến khi em chấp nhận tôi."

"..."

Quả như lời đồn. Phúc hắc, độc đoán, bá đạo!!!!!!

Hết.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro