Chương 4 : Nàng Trọng Sinh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nam nhân đang ôm nàng kia không ai khác chính là bộ dạng Sở Dao khi còn trẻ

Hắn là Khải quốc đệ nhất mỹ nam tử, cho dù có cạnh tranh với Tứ quốc thì dung mạo cũng đứng đầu, không ai có thể sánh bằng.

Hắn đã ở chiến trường đã lâu, toát ra khí chất của một vị tướng quân, hung hãn và đầy uy hiếp, quan trọng nhất là Sở Dao trông như thế này, tràn đầy sức sống ,tràn đầy tinh thần phấn chấn cùng sinh tức.

Đâu rồi bộ dạng xấu xí và tàn tạ mà nàng nhìn thấy trước khi chết.

Hóa ra chết đi cũng tốt, bọn họ lại trở về hình dáng ban đầu

Tần Mãn Kiều há to miệng, muốn kêu tên của hắn, nhưng mà sau một khắc ôm nàng nam tử liền đem nàng đẩy tới một cái ôm khác.

Nàng còn chưa trở lại bình thường, nam nhân kia liền dứt khoát lưu loát đứng lên, ngữ khí băng lãnh đến đáng sợ nói: " Nàng không cần phải lấy cái chết để chứng minh sự chán ghét và quyết tâm từ bỏ ta của mình. Vì nàng không muốn nên ta sẽ hủy hôn ước của nàng!

Hắn phất tay áo vung lên, hai ba bước đi tới tuấn mã phía trước, phóng người lên lưng ngựa.

Tần Mãn Kiều đột nhiên tỉnh táo lại, giọng nói quen thuộc và bóng dáng sống động khiến nàng nhận ra có điều gì đó không ổn.

Nàng chợt quay đầu nhìn lại và thấy người đang ôm nàng chính là cô hầu gái Phúc Hỉ.

Nhưng Phúc Hỉ rõ ràng đã chết

"Tiểu thư, sao người ngốc như thế? Xe ngựa chạy nhanh như vậy, người lại liền nhảy ra ngoài , nếu như không phải điện hạ kịp tới đón người

"Bây giờ là năm nào rồi?"

Phúc Hỉ âm thanh đột nhiên ngừng lại, mặt hoảng sợ nhìn xem Tần Mãn Kiều: “tiểu thư, người có phải  khó chịu chỗ nào không!”

"Mau nói cho ta biết bây giờ là năm nào."

“Khải quốc, thứ bảy là ngày sáu tháng mười năm thứ mười bốn!"

Thứ bảy năm thứ mười bốn, tiên hoàng còn tại vị, Sở Dao vừa mới được phong làm thái tử!

Nàng trọng sinh.

Ngày này là ngày nàng bị phụ thân hạ lệnh mang đến Long Vân núi Kim Nguyệt Am một thời gian.

Sở Dao muốn đưa nàng về Đông Cung, nhưng nàng không muốn, nàng cảm thấy sở dĩ mình bị phụ thân đưa tới Kim Nhạc Ni viện hoàn toàn là vì Sở Dao.

Nàng trong cơn tức giận, ngay trước Sở Dao cùng thuộc hạ của hắn , lấy cái chết làm rõ ý chí.

Nó cho thấy: Nàng sẽ không rời đi cùng hắn ngay cả khi  chết

Thế là liền nhảy ra khỏi xe ngựa, bị Sở Dao đỡ lấy.

Nhưng mà

Kiếp trước hắn chưa bao giờ đề cập qua việc giải trừ hôn ước ,  coi như nàng dù thế nào giày vò làm ầm ĩ, hắn đều chưa từng buông tay nàng .

Nhưng hắn vừa rồi vậy mà nói với nàng rằng hôn ước của hắn với nàng đã kết thúc. hắn cùng với nàng hôn ước đến đây thì thôi.

Không!

Sao có thể đến đây thì thôi.

Kiếp này, đổi nàng là người bảo vệ hắn, đổi nàng là người theo đuổi hắn .

Nàng nguyện ý dùng một đời đi sám hối chuộc tội,cho dù kiếp này hắn không bao giờ muốn nhìn lại nàng nữa!

Tần Mãn Kiều loạng choạng từ trên mặt đất đứng lên, nhìn bóng người vừa đi xa.

Với những giọt nước mắt chảy dài trên khuôn mặt, nàng hét lớn: " Sở Dao--"

Nàng vén váy lên, đuổi theo bóng dáng hắn và gọi đi gọi lại tên hắn.

"Sở Dao--"

"Sở Dao--"

"Sở Dao, ngươi chậm một chút đi, chờ ta một chút"

"Ta biết mình sai rồi--"

"Ta có lỗi với!"

"A"

Nước mắt làm mờ tầm nhìn của nàng , nàng vô tình đá phải một hòn đá và ngã mạnh.

Chống tay lên mặt đất đau rát.

Nàng mở to mắt, lật lòng bàn tay nhìn bàn tay đầy máu của mình, cảnh tượng Sở Dao vì nàng tự tay hái hoa sen lửa đột nhiên hiện lên trong đầu nàng.

Đôi tay cầm kiếm bị nàng phá hủy từng chút một, nỗi đau mà nàng cảm thấy thực sự chẳng là gì cả.

Nàng đang định đứng dậy thì bị một lực bàn tay mạnh mẽ kéo lên trước.

Tần Mãn Kiều ngẩng đầu, nhìn thấy Sở Dao khuôn mặt tuấn mỹ lạnh lùng đứng ở trước mặt nàng, thanh âm lạnh nhạt đến cực điểm: " Nàng, cố đuổi theo ta làm cái gì ?"

“Phanh!” Bóng hình hắn đang ôm đột nhiên nhào tới trong ngực, ôm chặt lấy eo hắn.

Cơ thể Sở Dao đột nhiên căng thẳng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro