Chương 5 : Thái Tử Muốn Từ Hôn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cơ thể Sở Dao lập tức căng thẳng, nhưng ngay sau đó, hắn lại cười lạnh tự giễu cợt chính mình.

“Quân vô hí ngôn, ta trở về, liền viết thư từ hôn , nàng không cần phải như vậy tự làm tổn thương chính mình!”

Lần này, Tần Mãn Kiều sững sờ, trong lòng dâng lên một tia lạnh lẽo , chua sót và bi thương.

Cô không ngờ sau khi sống lại, tâm trí của đồ ngốc này sẽ được mở ra.

Nếu như hắn mở mang đầu óc hơn thì kiếp trước hắn đã không phải rơi vào trạng thái khốn khổ như vậy.

Tuy rằng không biết cuộc đời này vì sao lại khác biệt, nhưng lần này đây nàng không muốn buông tay.

Tuy nhiên, một khi Sở Dao quyết tâm bài trừ hôn ước, giữa họ thực sự sẽ không còn mối quan hệ nào nữa.

Nàng phải đánh cược.

Đánh cược hắn không đành lòng nhìn nàng như vậy,  mình đầy thương tích, nếu nàng thắng cược thì giữa họ vẫn còn cơ hội

Nàng từ từ buông tay ra, rút khỏi vòng tay anh, thối lui đến ba mét.

Sau đó giơ bàn tay đầy máu về phía hắn, rưng rưng nước mắt nói: "Được rồi, nếu Thái tử điện hạ muốn hủy hôn, vậy thì loại bỏ tất cả bác sĩ xung quanh ta, không để lại ai."

"Điều hết ám vệ bên người ta đi, không cho phép một ai đi theo ta, triệu hồi nha hoàn bên cạnh ta về Đông Cung, ta không cần người của ngươi hầu hạ."

"Còn những đầu bếp hoàng gia đó, những người giả làm thương nhân và thường dân lén lút theo dõi ta, cút đi, ta không cần ngươi bảo vệ gì cả."

"Cho dù trên đường ta có bị cướp, bị giết hay bị sỉ nhục, điều đó có nghĩa là mạng sống của ta không liên quan gì đến người. Các ngươi cút đi, cút ra, tất cả các ngươi đều không cần quản ta!"

"A"

Cướp, giết, lăng nhục, bốn chữ này đã chạm đến cảm xúc kiềm chế và nhẫn nại trong lòng Sở Dao.

Hắn nhanh chân đi phía trước, trực tiếp cõng Tần Mãn Kiều trên vai, đi về phía xe ngựa.

Tần Mãn Kiều giãy dụa nói: "Thả ta ra!"

“Phanh!”

"A"

Hắn nhẹ nhàng đặt nàng lên xe ngựa, nhưng Tần Mãn Kiều đột nhiên hét lên một tiếng, sắc mặt Sở Dao tối sầm, hắn vén váy nàng lên.

Nàng không chỉ bị thương ở tay mà còn bị gãy ngón chân, máu nhuộm cả ngón chân trắng như ngọc, trên vết thương có rất nhiều cát sỏi.

Tần Mãn Kiều liếc nhìn chân mình, cái giá này thật sự quá cao, đau quá

Nhưng khi nhìn thấy sự thống khổ trong mắt Sở Dao, Tần Mãn Kiều lại cảm thấy điều đó đáng giá.

Nhìn xem, một người nam nhân có thể dùng cả mạng sống bảo vệ nàng làm sao lại có thể để nàng ra đi chỉ trong vài lời!

“Thái y!” Sở Dao khẽ quát một tiếng.

Thái y là một phụ nữ, lên xe ngựa mang theo một hộp thuốc.

Tần Mãn Kiều không làm ầm ĩ nữa, thân hình nhỏ nhắn cuộn tròn trên ghế, đôi mắt đỏ hoe nói với Triệu Thái y : “Triệu Thái y, cứ tùy tiện băng bó, không cần lo lắng để lại sẹo hay không, ngược lại sau này, cũng là không thể kết hôn , bị Thái Tử ruồng bỏ, Định Kinh trò cười.”

Sở Dao cau mày lại

Triệu Thái y chỉ cảm thấy trong xe ngựa rất lạnh ,  Thái Tử Điện Hạ giống như khối băng lớn, thật là dọa người!

Cô cẩn thận lấy nhíp ra, nhúng vào thuốc sát trùng rồi lau chùi vết thương cho Tần Mãn Kiều.

Đã xong

“Ưm.” Khi thuốc bôi lên vết thương, Tần Mãn Kiều không khỏi khẽ rên rỉ một tiếng.

Sở Nghiêu sắc mặt trầm xuống, ánh mắt rét căm căm nhìn chằm chằm Triệu Thái y: “ngươi làm đau nàng.”

“Ta không đau, cô tiếp tục đi.” Tần Mạn Kiều vừa nói không đau, một bên lại chảy nước mắt, có chút tự giận mình nói: “nhanh chóng xử lý tốt, ta sớm đi cùng Phúc Hỉ đi Kim Nguyệt Am, sau này cùng Phúc Hỉ một khối cùng  ni cô lên núi thu thập củi lửa.”

“Buổi trưa cùng ni cô , cùng nhau hưởng nước dùng cơm chay, ban đêm cùng sư cô  khâu vá dưới đèn dầu ,  ta đây hai tay chảy nhiều máu như vậy, hẳn là sẽ không ảnh hưởng ngày sau ta lên núi nhặt củi lửa, học nữ công may xiêm y, tự lực cánh sinh đâu.”

Triệu Thái y cả đời toát đời mồ hôi lạnh, thầm nghĩ: cô nãi nãi,xin đừng nói mấy lời này, bớt tranh cãi đi, thân thể mỏng manh của nãi nãi. Thái Tử sao có thể cho phép nãi nãi tự lực cánh sinh được!!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro