đoản 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hôm nay là một ngày mưa.
Ngoài trời. Mưa đang rất to. Cô nhìn ra cửa sổ. Cảm thấy thật buồn, thật buồn…!!!
Cầm giấy khám thai trên tay, cô nhìn nó lấy làm niềm vui. Cô mang thai rồi…
Đưa tay xoa xoa bụng mình, cô mỉm cười, rồi tự nói:”Con của mẹ… Mẹ yêu con lắm”
Cô cứ cười. Cười rồi cười. Mang thai!  Cô vui lắm… Rất là vui…

Đêm.
Cô mặc bộ đồ ngủ nhìn rất dễ thương, và cầm tớ giấy khám thai trên tay, qua phòng anh.
Cốc… Cốc…
Cô đứng bên ngoài, hồi hộp mở cửa.
“Anh, anh ngủ chưa? “Cô nhẹ nhàng hỏi.
“Vào đi, cửa không khoá”Giọng anh bên trong vang lên.
Cô hít một hơi thật sâu. Đưa tay mở cửa, bước vào.
Đi lại gần anh, chỗ anh đang làm việc. Cô đặt giấy khám thai sáng nay lên bàn.
“Anh, bác sĩ nói em mang thai rồi”Cô nói.
“…”
“Nếu anh… Không thích đứa nhỏ, em sẽ đi”Cô dũng cảm nói tiếp.
“Nghỉ ngơi, chăm sóc tốt bản thân mình. Việc trong nhà để cho giúp việc, em không cần làm đâu”Anh vừa ghi gì đó vừa nói.
“Anh… ”
Cô bất ngờ. Cô nghĩ anh sẽ tức giận, sẽ bắt cô bỏ đứa nhỏ. Nhưng đâu ngờ…
“Đi ngủ sớm đi. Đừng nghĩ gì nhiều”Anh nói tiếp.
Cô nhìn anh. Vẫn đôi mắt đầy bất ngờ.
Anh biết cô đang bất ngờ. Cuối cùng bỏ bút xuống, đứng dậy, nhìn cô.
Đưa tay, anh xoa đầu cô. Kéo cô sát vào lòng.
“Dù sao em cũng là vợ tôi. Em cũng mang thai con tôi. Tôi không nhẫn tâm đến con mình không đợi nó chào đời mà bắt em bỏ được… “Giọng của anh rất nhẹ nhàng, rất đầm ấm và yêu thương.
Cô chỉ biết im lặng. Anh hiểu được suy nghĩ của cô sao?
Anh đưa tay, bế cả cô lên.
“Đi ngủ sớm đi”Bế cô lại giường của mình. Nơi mà đêm tân hôn cô chưa được ngủ cùng anh bao giờ…
Đặt cô xuống. Anh để cô nằm ngay ngắm. Đắp mền lại, rồi nói:”Nhắm mắt lại, ngủ đi… ”
Cô ngoan ngoãn, liền nhắm mắt lại.
Anh bên cạnh chỉ nhìn, cái nhìn rất êm dịu…
Cô dần chìm vào giấc ngủ, ngủ thiếp đi… Chìm vào giấc mơ thật đẹp…
Anh đứng dậy. Đi lại gần cửa sổ, ngoài kia, vẫn đang mưa…
Những giọt mưa cứ thay nhau rơi. Tích tắc… Tích tắc…
Mưa thật lâu!
Rất lâu… Và thật lâu…!
Vào buổi chiều mưa nào đó, trên con phố ít người. Một cô gái nằm trên vũng máu, nước mưa cùng máu hoà lại với nhau. Màu sắc rất đẹp… Và chói mắt.
Cô gái ấy cứ nằm đó…nằm đó, nhưng nụ cười trên môi không bao giờ tắt…
Tại sao cô ấy sắp rời xa thế giới này mà cô ấy vẫn cười… Bạn thắc mắc đúng không?
Vì cô ấy đã mãn nguyện, ngày sinh nhật của cô ấy… Cô ấy được chúc mừng sinh nhật anh. Đúng!  Cô ấy là vợ anh đấy…
Người vợ anh không có tình yêu. Hôn nhân chỉ là một tờ giấy.
Nhưng cô ấy tốt. Rất tốt là đằng khác… Mặc dù bị anh lạnh nhạt nhưng vẫn quan tâm, chu đáo với bổn phận của người vợ…
Ngày sinh nhật anh… Cô ấy đã làm chiếc bánh kem để mừng sinh nhật. Ngày sinh nhật đó của anh cũng là ngày kỉ niệm kết hôn đã một năm của cả hai.
Anh cảm thấy mình lúc đó thương hại cô. Đã nhận chiếc bánh kem đó, chiếc bánh cô ấy mang đến tận công ty tặng anh.
Nhưng… Cô ấy đã qua đời, vì lúc về. Không cẩn thận, cô ấy đã bị tông.
Anh biết tin, đã muộn, quá muộn. Khi đến bệnh viện, cô ấy đã nhắm mắt, nhưng vẫn cười.
Người đưa cô ấy đến bệnh viện nói rằng, hơi thở tuy đã yêu ớt, nhưng cô ấy vẫn cố gắng nói:”Sinh nhật vui vẻ… Anh à… Em xin lỗi anh! ”
Lúc đó. Anh nhận ra, nhận ra mình đã sai. Không biết trân trọng, mất đi một người vợ , mất đi một thứ quan trọng.
Lời xin lỗi… Anh chưa kịp nói với cô ấy…
Như cô, người vợ anh kết hôn. Vì do anh uống say, đã quan hệ với cô. Mặc dù cô nói không cần chịu trách nhiệm. Nhưng anh là đàn ông, không thể lấy đi lần đầu của cô mà không chịu trách nhiệm được.

Anh và cô thế là cùng nhau vào lễ đường.
Tuy anh không có tình yêu với cô, nhưng anh vẫn tốt với cô. Vì anh sợ, sợ cô sẽ rời xa mình như cô ấy…
Mặc dù không có tình yêu đối với cô…
Anh biết cô mang thai, nhưng im lặng, đợi cô nói với mình. Anh sẽ tốt với hai mẹ con. Đợi đứa bé ra đời, đợi đứa bé gọi mình là ba. Và… Đợi mình lúc nào đó sẽ yêu cô… Cô bé ngốc này!
Anh không thể để mình bị sai lầm lần nữa… Nhất định…

Một thời gian…
Bụng cô đã lớn, con của cô sắp chào đời rồi.
Thời gian qua anh cũng rất tốt với cô, cô vui lắm…!
Cô tin anh sẽ yêu mình. Vì… Cô rất yêu anh, yêu sâu đậm…!
Hôm nay cũng là ngày mưa…
Đã tối… Anh lại chưa về.
Cô ở nhà một mình, không an tâm gọi điện cho anh.
“Thuê bao quý khách…. ”
Đầu dây bên kia chỉ có tiếng của người phụ nữ kia. Anh bị sao sao? Sao lại không bắt máy của cô chứ?
Cô cứ ngồi đó. Ngồi đó…
Đến khi…
Bụng cô đau, rất đau.
Cô ôm bụng mình, dựa vào tường…
“Bụng của tôi… Đau… Đau quá… Giúp… Ai giúp tôi…”

Anh chạy như điên đến bệnh viện, khi nghe tài xế báo cô sinh.
Chạy đếm phòng cô, nhìn thấy cô đang ôm đứa nhỏ.
Anh thở phào nhẹ nhõm.
Vì công việc bận, điện thoại hết pin. Anh không biết cô sinh sớm.
Khi nhận tin, anh như người điên chỉ biết lao đến bệnh viện tìm cô và con.
“Anh… “Nhìn thấy anh, cô mỉm cười…
Anh… Em sinh rồi.
Anh… Em làm mẹ rồi…
Anh… Anh làm ba rồi…
Nhất Lãnh chỉ cười, đi lại người phụ nữ của mình. Nhìn đứa bé cô đang ôm, là bé trai… Và rất giống anh…
Anh hôn lên trán cô. Nói nhẹ nhàng:”Cảm ơn em, và anh cũng xin lỗi không bên em được”
“Không sao”Cô nói.
Đứa bé đã chào đời… Cô vẫn đang đợi anh… Nói tiếng yêu mình…
….
Bên kia đường, một người đàn ông đang cầm ô băng qua đường. Đến gần một người phụ nữ và cậu bé kia…
“Vợ”Anh đứng trước mặt cô…
“Sao anh biết em và con đến đây? Chẳng phải anh bận họp sao? “Cô bất ngờ.
“Anh muốn nói… Anh yêu em”
Ba từ… Chỉ ba từ… Anh yêu em của anh… Con tim cô đã xao động.
Tiếng yêu này, cô đợi anh đã bao lâu rồi?
Con cũng đã ba tuổi. Cuối cùng cô cũng được nghe, cuối cùng cô cũng được nghe rồi…
“Cuối cùng… Anh cũng nói rồi”
Tại sao anh lại nói vào ngày mưa này… Bạn biết không?
Vì anh biết cô thích mưa. Anh biết cô thích đi dạo dưới mưa… Và thật ra tiếng yêu này anh cũng muốn nói lâu rồi. Nhưng không có can đảm, không dám thú nhận.
Sau bao năm… Cuối cùng ngày mưa này… Anh cũng nói được rồi…
Ngày mưa, ngày 11 tháng 9…

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro