Chương 14:

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngũ Hạ Cửu đi về phía bức tường, phía sau Mễ Thái và A Miêu đang thì thầm.

Mễ Thái đặt cây nến xuống đất, nhìn A Miêu lấy ra thứ gì đó từ trong túi, liền nhỏ giọng hỏi: "Này, sao cô lại mang theo pho tượng phật bằng đá đã bị vỡ làm đôi này?"

A Miêu: "Tôi sợ nếu để lại trong tòa nhà nhỏ sẽ bị đám người Hoàng Nha thấy... huống chi nếu nó còn hữu dụng thì giữ lại cũng không có vấn đề gì."

Pho tượng Phật này đã cứu mạng cô và Lý Thiên Thiên.

"Nhưng, đã bị vỡ như vậy rồi, chắc sẽ không có tác dụng gì đâu." Mễ Thái lẩm bẩm.

Giờ phút này, Ngũ Hạ Cửu đã đi đến gần bức tường, đứng yên, ngẩng đầu nhìn lên.

Cậu giơ cao ngọn đèn dầu với ngọn lửa yếu ớt lên, để sát vào những bức tranh trên tường, cẩn thận xem xét chúng từ trên xuống dưới.

Những bức tranh tường nối tiếp nhau, bao phủ gần như toàn bộ bức tường trong đại sảnh.

Trên các bức tranh tường đa số là mô tả các câu chuyện trong Phật giáo, với các nhân vật như Bồ Tát có gương mặt hiền lành nhân ái, khuôn mặt dữ tợn hung ác của ác quỷ Tu La, hay đơn giản chỉ là chúng sinh với nhiều dạng sinh vật khác nhau.

Màu sắc rất phong phú, nét vẽ phóng khoáng, màu đất, chu sa, sắc xanh được phân chia sâu cạn sáng tối rõ ràng tinh tế.

Toàn bộ phối hợp làm nổi bật lẫn nhau, vừa mang phong cách cổ xưa lại trang nhã.

Ngũ Hạ Cửu chậm rãi đi vòng quanh đại sảnh dọc theo những bức tranh tường.

Nhưng khi nhìn lâu, Ngũ Hạ Cửu đột nhiên kinh ngạc mở to hai mắt, sau đó không khỏi tiến lại gần hơn nữa.

Bởi vì, cậu đột nhiên phát hiện ra rằng việc sử dụng màu sắc trong một số bức tranh tường trước mặt rõ ràng là không phù hợp.

Nó có cùng màu với 'Kinh Lăng Nghiêm' được viết trên các cây cột bên ngoài chùa, đều là màu đỏ vàng.

Tất nhiên, chất liệu cũng gần như giống hệt nhau...

Hai mắt Ngũ Hạ Cửu lóe sáng.

Màu sắc này trên bức tranh tường có vẻ cực kỳ đột ngột và không hài hòa, nhìn như rõ ràng là được vẽ lên sau đó, giống như đang muốn kể lại một câu chuyện.

Bức tranh tường đầu tiên mô tả một vị đại sư, một con rùa và các quỷ hồn ... rất quen thuộc.

Ngũ Hạ Cửu kinh ngạc nhướng mày, tiếp tục nhìn xuống, quả nhiên trong những bức tranh tường kế tiếp cũng ẩn giấu những "đường màu đỏ vàng".... đại sư, rùa, ngôi chùa, ác quỷ và con người.

Từ đầu đến cuối, từ tốt đẹp đến xấu xí.

Cậu nhìn đến mê mẩn, trong lúc vô tình đã đi đến bức tranh tường cuối cùng.

"Thì ra là như vậy......"

Ngũ Hạ Cửu tự lẩm bẩm: "Hóa ra... đây chính là 'chuyện xưa của đại sư' sao?"

Một bên cậu nhỏ giọng thì thầm, một bên nhịn không được chạm tay vào bức tranh, khi đầu ngón tay chạm vào bức tranh lạnh lẽo và thô ráp, vòng tay lại nóng lên, bảng điều khiển hiện ra.

【Chúc mừng hành khách đã hoàn thành nhiệm vụ tìm kiếm thông tin về " chuyện xưa của đại sư" (tiến độ: 100%), khen thưởng thời gian sống sót: năm ngày. 】

[Chúc mừng hành khách đã khám phá "Bí mật những bức tranh tường của chùa Vạn Cổ", nhận được thông tin liên quan – Tượng rùa Bạc Thiện (tiến độ: 45%), nhận được thông tin liên quan – Lục Quy Tàng (tiến độ: 25%)]

Ngay sau đó, bảng điều khiển được làm mới:

[Tên hành khách: Ngũ Hạ Cửu]

[Danh hiệu: Quan Chủ]

[Vé tàu: Chưa lấy được vé tàu]

[Đạo cụ: Chưa nhận được đạo cụ nào]

[Thời gian sống: 192 giờ 01 phút 32 giây (trạng thái: đang đóng băng)]

Thì ra "chuyện xưa của đại sư" được ghi lại dưới dạng tranh tường.

Ngũ Hạ Cửu xoay người định nói chuyện này cho đám người Mễ Thái, nhưng khi cậu quay lại, đột nhiên nhìn thấy một bóng người đang ẩn nấp sau pho tượng Phật vàng cách đó không xa.

Bóng người kia cẩn thận chỉ lộ ra một nửa cơ thể, phần lớn đều ẩn trong bóng tối.

Tuy rằng không nhìn rõ mặt, nhưng Ngũ Hạ Cửu có thể cảm nhận rõ ràng bóng người này đang lén lút nhìn mình.

Nhìn thấy cậu bất ngờ quay người lại, bóng người kia rõ ràng là giật mình, ngay giây sau liền quay người bỏ chạy.

Ngũ Hạ Cửu vội vàng hét lên: "Đừng chạy! Lý Trúc!"

Câu này vừa được nói ra, thân thể bóng người kia lập tức cứng đờ, đứng khựng lại ngay tại chỗ.

Cả ba người Mễ Thái, A Miêu, Lý Thiên Thiên chưa kịp phòng ngừa bị dọa hoảng hồn.

Vốn dĩ bọn họ đã mơ màng sắp ngủ, nhưng bởi vì tiếng hét đột ngột của Ngũ Hạ Cửu khiến bọn họ suýt chút nữa là nhảy dựng lên khỏi mặt đất.

Đặc biệt là sau khi thấy rõ không biết từ khi nào mà trong đại sảnh lại có thêm một người, Mễ Thái bị dọa sợ kêu lên một tiếng "A" .

A Miêu nhanh chóng nhặt một nữa pho tượng Phật bị vỡ làm đôi để tự vệ, còn không quên đưa một cái cho Lý Thiên Thiên.

Ngũ Hạ Cửu vội vàng tiến lên vài bước: "đại sư Bạc Khổ trước khi qua đời đã để lại câu chuyện của chính mình trên bức tranh tường ở chánh điện, bao gồm cả đứa trẻ mà ông nhận nuôi ở ngôi làng này."

"Đứa trẻ mồ côi đó chính là ông, Lý Trúc. Bóng người trong chùa mà tôi nhìn thấy lúc ở trên cây trước đây cũng chính là ông đúng không?"

Ba người Mễ Thái nghe vậy thì đều mờ mịt, vẻ mặt hoang man không hiểu gì.

Ngũ Hạ Cửu vừa nói vừa từ từ tiến lại gần với ngọn đèn dầu trên tay.

Khi đến gần hơn, cậu mới có thể thấy rõ bóng người đó, ông lão mặc một chiếc áo choàng đen, nhưng lại lộ ra dáng người gầy gò còn bị gù lưng.

Bởi vì ông đang quay lưng về phía họ nên tất cả những gì cậu có thể nhìn thấy là cái lưng cong vẹo nghiêm trọng của ông.

Sau khi nghe Ngũ Hạ Cửu nói, bóng người đó mới từ từ quay người lại.

Dưới ánh sáng lờ mờ của ngọn lửa, cuối cùng bốn người cũng có thể nhìn rõ khuôn mặt của người nọ.

Khuôn mặt già nua, nước da nhợt nhạt bị những nếp nhăn che kín, đôi má hóp lại vì gầy yếu, làm nổi bật gò má xương xẩu, nhưng đôi mắt lại rất có thần, trong ánh mắt như đang phản chiếu một ngọn lửa.

Ông lão mở miệng, giống như đã lâu không nói chuyện với ai, giọng nói vô cùng khàn, rất khó nghe: "Cậu, cậu có thể hiểu được bức tranh tường nói gì sao?"

Ngũ Hạ Cửu gật đầu: "Đúng vậy, nếu không tôi cũng sẽ không biết tên của đại sư Bạc Khổ, còn có Bạc Thiện, và ông nữa..."

Trong bức tranh tường cuối cùng có những lời sau cùng của đại sư Bạc Khổ, trong đó có một số đoạn được ghi bằng tiếng Phạn.

Vị cao tăng mà ông lão trong làng đã nói đến rõ ràng chính là đại sư Bạc Khổ, còn cả cái đuôi rùa kia nữa...

Sau khi biết người trốn trong chùa Vạn Cổ là người chứ không phải ma quỷ, ba người Mễ Thái mới thả lỏng được một chút.

Mễ Thái liếc nhìn bóng dáng của ông lão, nói với Ngũ Hạ Cửu: "Quan Chủ, cậu đang nói cái gì vậy? Những bức tranh tường nào? Cái gì mà đại sư Bạc Khổ... rồi Lý Trúc lại là ai nữa?"

Tại sao lại trốn trong chùa Vạn Cổ chứ?

Mễ Thái quay lại nhìn bức tranh tường, nhưng cậu ta thực sự không nhìn ra cái gì hết.

Ngũ Hạ Cửu nhìn về phía ông lão rồi nói: "Sau khi đi vào chánh điện, tôi đã cẩn thận quan sát tượng phật bằng vàng và hương án ở phía trước tượng phật."

"Mặt bàn đã được lau chùi rất sạch sẽ, trên đó thậm chí không có một chút bụi nào, nhưng điều này rõ ràng là không hợp lý trong một ngôi chùa cổ đã bị đóng cửa từ lâu."

"Tôi đoán chắc chắn có ai đó đang trốn ở một góc của đại sảnh này."

"Sau đó, tôi cố ý không ngủ, định đi dạo quanh chùa để xem những bức tranh tường, nhưng không ngờ rằng trong những bức tranh tường này lại ẩn chứa một câu chuyện, không, nói chính xác thì đó hẳn là một chuyện đã xảy ra trong quá khứ..."

"Mà ông ấy chính là một trong những người trong câu chuyện quá khứ đó."

Ông lão tên Lý Trúc chậm rãi gật đầu với vẻ mặt đau thương: "Cậu nói đúng."

Ngũ Hạ Cửu nói tiếp: "Trên các cây cột của chùa Vạn Cổ, thậm chí trên cửa ra vào và cửa sổ bên ngoài chánh điện đều được viết 'Kinh Lăng Nghiêm' bằng tiếng Phạn."

"Lúc trước tôi không nhìn ra được loại sơn nào được sử dụng để viết kinh Phật cho đến khi nhìn thấy pho tượng Phật bằng vàng và những bức tranh tường này..."

"Sơn được tạo ra bằng cách gỡ bỏ lá vàng trên lớp ngoài của tượng Phật, sau đó mài lá vàng thành bột vàng, có phải trong đó được trộn với... máu hay không?"

Cho nên màu sơn mới là màu đỏ vàng.

Lý Trúc vẫn im lặng không nói.

Ngũ Hạ Cửu im lặng thở dài một lúc lâu mới nói: "Tôi đoán máu trộn lẫn trong bột vàng kia chắc chắn là của đại sư Bạc Khổ."

"Cũng chỉ có cao tăng đắc đạo như ông ấy mới có thể dùng máu của chính mình tích tụ lại để viết kinh Phật xua đuổi tà ma tránh tai họa, cũng như viết đầy trong chùa Vạn Cổ, để ngăn cản ác quỷ xâm nhập."

Có thể nói, ở một khía cạnh nào đó, chùa Vạn Cổ chính là nơi trú ẩn của ngôi làng cổ này.

Sau khi Ngũ Hạ Cửu ngừng nói một lúc lâu, ông lão mới gật đầu xác nhận suy đoán của cậu.

Tiếp đó, Lý Trúc cũng kể lại câu chuyện trong quá khứ, giống hệt như những gì Ngũ Hạ Cửu đã nhìn thấy trên bức tranh tường.

Ngôi làng này trước đây rất bình thường cho đến khi có một vị đại sư đến, cũng chính là Bạc Khổ, người đã xây dựng ngôi chùa Vạn Cổ trong làng.

Theo hương đèn hưng thịnh, người đến người đi tấp nập, ngôi làng bình thường đó cũng trở nên giàu có.

Sau này, để tưởng nhớ công đức của đại sư Bạc Khổ, ngôi làng nhỏ này được đổi tên thành làng Phật.

Lúc đó, đại sư Bạc Khổ đã gặp chàng trai trẻ Hoàng Tài Phóng.

Hoàng Tài Phóng rất thông minh, đối với Phật giáo luôn có những quan điểm độc đáo, hắn thường đến chùa Vạn Cổ để nói chuyện với đại sư Bạc Khổ, theo thời gian, hai người trở thành bạn lâu năm, luôn chia sẻ mọi thứ cho nhau mà không hề giấu giếm gì.

Sau đó, đại sư Bạc Khổ đi ra ngoài một chuyến rồi mang về một món đồ.

Thứ đó là một pho tượng Phật bằng vàng có kích thước bằng lòng bàn tay, bề ngoài trông rất tinh xảo và đắt tiền, nhưng bên trong lại có một con quỷ dữ bị phong ấn.

Đại sư Bạc Khổ đem nó về với dự định sẽ độ hóa, nên đã phong ấn ác quỷ vào quan tài nhỏ, lại ở trên núi chỗ vị trí đuôi rùa của làng cổ dựng lên một bức tượng rùa bằng đá khổng lồ, quan tài bị đè dưới chân trước bên phải tượng rùa đá khổng lồ.

Tượng rùa khổng lồ này được mô phỏng theo hình dạng con rùa được nuôi bên cạnh Đại sư Bạc Khổ.

Đại sư Bạc Khổ đã đặt tên cho con rùa là Bạc Thiện.

Sau này, để siêu độ ác quỷ, bảo vệ dân làng, đại sư Bạc Khổ còn tạc tượng Phật rồi bày đồ vật của Phật ở khắp nơi trong làng.

Nghe đến đây, Mễ Thái nhịn không được hỏi: "Đại sư Bạc Khổ chết như thế nào? Có phải do ác quỷ đã trốn thoát rồi giết chết đại sư Bạc Khổ không?"

Ngũ Hạ Cửu nói: "Ừ, có thể coi là như vậy đi."

"Những lời cuối cùng của đại sư Bạc Khổ trên bức tranh tường nói rằng ông đã sống hơn một trăm năm trước khi chết, nhưng trông ông vẫn như khoảng năm mươi tuổi."

Lý Trúc nói tiếp: "Chuyện này vốn dĩ là không ai biết, nhưng Hoàng Tài Phóng đã vô tình biết được bí mật đó..."

Ba người Mễ Thái mở to mắt ngạc nhiên, thật sự không dám tin.

Ngay sau đó, A Miêu lại hỏi: "Làm sao mà ông ta biết được?!"

Lý Trúc trả lời: "Lúc đó Hoàng Tài Phóng có mối quan hệ rất tốt với Đại sư Bạc Khổ. Khi nhìn thấy ông ấy mang về một pho tượng Phật vàng trông rất quý giá, hắn ta tò mò cứ hỏi đi hỏi lại."

"Đại sư Bạc Khổ liền nói cho hắn biết, đó là một vật tà ác, bên trong có ác quỷ, tuyệt đối không được đụng vào."

"Bên ngoài tượng Phật vàng được bọc bằng những dải vải có viết kinh Phật, sau đó được niêm phong trong quan tài. Quan tài được chôn sâu dưới chân trước bên phải của rùa đá khổng lồ."

"Việc này được thực hiện rất bí mật, những người duy nhất biết được chỉ có Đại sư Bạc Khổ, Hoàng Tài Phóng và tôi."

Nhưng cả ông và đại sư Bạc Khổ không ngờ rằng Hoàng Tài Phóng không thể cưỡng lại sự cám dỗ của Phật vàng, đã bí mật đi đến bức tượng đá, mở quan tài ra...

"Kết quả Hoàng Tài Phóng bị ác quỷ mê hoặc, dụ dỗ, nảy sinh những ý đồ xấu xa, hắn muốn sống thật lâu, sống mãi, vĩnh viễn không phải chết đi..."

Không ai biết ác quỷ đã mê hoặc Hoàng Tài Phóng như thế nào.

Nhưng sau đó, Hoàng Tài Phóng đã âm thầm đánh cắp tượng Phật vàng được phong ấn trong quan tài, bắt đầu đi hại người dân trong làng.

Khi đó, đại sư Bạc Khổ đang đóng cửa lễ Phật, cố gắng tìm cách siêu độ hoàn toàn ác quỷ, đã rất lâu rồi ông không rời khỏi chùa, càng không nghe được những chuyện bên ngoài.

Hoàng Tài Phóng đã nhân cơ hội này bí mật cất giấu toàn bộ tài sản và những thứ khác mà hắn có được sau khi giết người, đều đem giấu ở trong chùa Vạn Cổ.

Trước khi đại sư Bạc Khổ kịp phát hiện ra, hắn đã lên kế hoạch dàn dựng để khiến dân làng lầm tưởng đại sư Bạc Khổ chính là kẻ đã cướp của giết người.

Đại sư Bạc Khổ rất tin tưởng Hoàng Tài Phóng.

Mọi chuyện xảy ra quá bất ngờ, hoàn toàn không kịp phòng ngừa.

Đợi đến khi đại sư Bạc Khổ biết chuyện thì đã quá muộn.

Ông bị Hoàng Tài Phóng đánh lén bị thương nặng, khiến cho ông đi lại khó khăn, mà dân làng bị mê hoặc, kích động muốn đuổi ông ra khỏi làng.

Trong quá trình truy đuổi, Bạc Thiện không may bị dân làng đánh chết.

Đại sư Bạc Khổ và Lý Trúc, lúc đó vẫn còn trẻ, bị dân làng vây chặt ở trong chùa Vạn Cổ...

Hết chương 14.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro