Chương 19:

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau khi đem tượng Phật từ chùa Vạn Tân bỏ vào tất cả những căn nhà trống không người ở khu vực xung quanh, bốn người tập hợp lại.

Tiếp theo bọn họ lấy tượng Phật từ chùa Vạn Cổ rồi đi về phía chùa Vạn Tân.

Quay đi quay lại thì trời đã tối hẳn.

Làng cổ về đêm thật sự quá yên tĩnh, không có một tiếng động, cứ như trời vừa tối thì tất cả người già trong làng đều đúng giờ đi ngủ, thậm chí không thắp một ngọn nến nào.

Nhà nào cũng tối đen như mực, khiến làng cổ càng thêm tối tăm và u ám.

Đi lại vào ban đêm thực sự là một thử thách về lòng dũng cảm.

Ngũ Hạ Cửu một mình đi phía trước, ba người Mễ Thái theo sát phía sau.

Họ không dùng nến hay đèn dầu để chiếu sáng xung quanh mà dựa vào ánh trăng và trí nhớ để tìm đường.

Phía sau, Mễ Thái, A Miêu và Lý Thiên Thiên dọc đường đi đều lo lắng thấp thỏm.

Bọn họ cũng phải chú ý quan sát xung quanh thật kỹ, chỉ sợ ác quỷ và mình rơi vào tình trạng "oan gia ngõ hẹp", đột ngột từ đâu đó nhảy ra...

Đặc biệt trong màn đêm tĩnh mịch như vậy, dường như tiếng động duy nhất vang vọng bên tai chính là tiếng bước chân còn có cả tiếng tim của chính mình đang đập thình thịch.

Nó đơn điệu đến mức khiến người ta dâng lên cảm giác sợ hãi và bất an.

Mễ Thái cảm thấy tim mình nhảy tới lợi hại.

Cậu ta không kìm được mà giơ tay lên xoa xoa, đồng thời không khỏi nghi ngờ nhìn về phía trước, nghĩ thầm ― chẳng lẽ Quan Chủ không sợ một chút nào hả?

Nói thật thì ba người bọn họ gom lại cũng không sánh bằng một mình Quan Chủ.

Mễ Thái không khỏi cảm thấy chân thành biết ơn vì có thể gặp được Quan Chủ ở Xa Hạ Thế Giới đầu tiên này, nếu không chắc cậu ta đã chết từ lâu rồi.

Có thể ba người bọn họ không giúp ích được gì nhiều cho Quan Chủ, nhưng tuyệt đối không được kéo chân Quan Chủ...

Sau khi suy nghĩ xong, Mễ Thái càng siết chặt tay đang xách cái túi chứa đầy tượng Phật từ chùa Vạn Cổ, nỗi sợ hãi trong lòng cũng dần tiêu tan.

Ngũ Hạ Cửu bước đi cũng không nhanh lắm.

Khi chọn một căn nhà để có thể tạm thời nghỉ ngơi, cậu đã tính toán khoảng cách giữa căn nhà và chùa Vạn Tân, cũng đã ước tính họ sẽ phải đi bộ trong bao lâu thì đến đó.

Thậm chí cậu còn nhìn những đồ vật che chắn xung quanh một lần rồi ghi nhớ trong đầu.

Chính vì vậy, suốt cả quảng đường đến đây, cậu cũng không quá lo lắng hay căng thẳng.

Cuối cùng chùa Vạn Tân cũng xuất hiện ở trước mặt, Ngũ Hạ Cửu dừng lại.

Chùa Vạn Tân có tường màu vàng, ngói xanh, cửa đỏ, xung quanh ngoài tường có thảm cỏ xanh, khi ánh trăng chiếu xuống, thân cây và cỏ dại soi bóng lên tường chùa khiến chúng trở nên mờ ảo, tăng thêm vài phần lạnh lẽo âm u.

"Quan Chủ, chúng ta không đi vào à?"

Nhìn thấy Ngũ Hạ Cửu dừng lại một lúc lâu mà không nói gì cũng không cử động, A Miêu thấp giọng hỏi: "Chúng ta có nên đợi một lát rồi mới vào không?"

Ngũ Hạ Cửu nghe vậy, mới thu ánh mắt đang nhìn về phía màn đêm trả lời: "Không vội, trước mắt cứ đợi một lát, vẫn còn chưa tới giờ..."

Vào ban ngày ác quỷ không thể hoặc không dám giết người, thậm chí nó phải khoác da người lên rồi mới xuất hiện, chỉ có thể giết người vào ban đêm, đây rõ ràng là một hạn chế.

Có lẽ, nếu mỗi đêm bọn họ đều ở lại chùa Vạn Cổ cho đến ngày cuối cùng ở Xa Hạ Thế Giới, họ có thể thuận lợi sống sót, còn có thể lấy được vé, rồi lên tàu rời đi.

Nhưng đó không phải là điều mà Ngũ Hạ Cửu mong muốn.

Chỉ sợ nếu làm như vậy, họ sẽ chỉ nhận được tấm vé đứng có thời gian sống sót ít nhất, tức là chỉ có một tuần mà thôi.

Hơn nữa ở trong một tuần này, chắc chắn cậu sẽ phải lại lên đoàn tàu luân hồi để đến Xa Hạ Thế Giới tìm cách kéo dài tuổi thọ của mình.

Nếu không, cuộc sống sẽ dần dần kết thúc và cậu vẫn sẽ chết.

Huống chi, việc mỗi đêm ở lại chùa Vạn Cổ cũng chưa chắc đã đủ an toàn.

Ác quỷ sẽ ngày càng mạnh hơn bằng cách uống máu ăn thịt, sau khi thành công một hai lần chắc chắn sẽ nghiện như dùng ma túy vậy.

Nhưng nếu không tìm được con mồi nào trong đêm nữa, liệu "nó" có dễ dàng bỏ cuộc hay không?

Sẽ không.

Con ác quỷ kia sẽ chỉ cố gắng tìm kiếm dấu vết của bọn họ, dấu vết này cũng không khó tìm, nơi duy nhất "nó" không dám tới gần chính là chùa Vạn Cổ hoặc là cấm địa của làng cổ mà thôi.

Lúc trước là không cần phải đến gần, nhưng nếu có "thức ăn" mà nó muốn ở bên trong thì sao...

Bất cứ thứ gì tồn tại qua nhiều năm đều sẽ trở nên cũ kỹ rách nát theo thời gian.

Giống như một chiếc máy hoàn toàn mới, việc sử dụng thường xuyên chắc chắn sẽ làm tăng tốc độ hao mòn của nó.

Nhưng nếu không sử dụng mà để một chỗ trong nhiều năm, mặc cho bụi bám hay bị mưa gió bào mòn thì chắc chắn cũng sẽ chậm rãi mất đi hiệu lực và tác dụng.

Cho dù chùa Vạn Cổ được bảo vệ bởi "Kinh Lăng Nghiêm" bằng tiếng Phạn do đại sư Bạc Khổ để lại đi nữa, thì về lâu dài cũng sẽ không tránh được tình cảnh y vậy.

Sợ là tác dụng ngăn chặn ác quỷ của chùa Vạn Cổ cũng sẽ giảm dần theo thời gian...

Đây rõ ràng là một kết quả có thể đoán trước được.

Tốt nhất là bọn họ không nên đánh cược may mắn ở đây.

Vận mệnh luôn phải nằm trong tay thì mới có thể quyết định được mọi việc.

Dù sao, trước khi con ác quỷ liều mạng xong vào chùa Vạn Cổ, bọn họ vẫn còn cơ hội lợi dụng người già trong làng để đạt được mục đích của mình.

Ngũ Hạ Cửu dẫn theo ba người Mễ Thái núp sau gốc cây cổ thụ bên cạnh bức tường của chùa Vạn Tân, thân cây thô to, lại thêm được cỏ và màn đêm che giấu, trong hoàn cảnh xung quanh tối đen như mực thì rất khó bị phát hiện.

Khi bóng tối dày đặc nhất, cánh cổng chùa Vạn Tân đột nhiên phát ra một tiếng cọt kẹt nặng nề, sau đó được mở ra từ bên trong.

Tinh thần của Ngũ Hạ Cửu đột nhiên rung lên, núp trong bụi cỏ ngẩng đầu nhìn lên.

Chỉ thấy một bóng người bước ra khỏi chùa Vạn Tân, đó là Hoàng Kế Hành, không đúng, phải là Hoàng Tài Phóng cải trang thành Hoàng Kế Hành mới đúng.

Dưới ánh trăng, khuôn mặt hắn trông rất quái dị, khóe miệng trễ xuống, khóe mắt thì bị kéo căng, thân hình gầy gò chậm rãi bước xuống bậc thang.

Bề ngoài trông hắn giống như một người bình thường, nhưng cái bóng phía sau đã bắt đầu dài ra, biến dạng vặn vẹo một cách kỳ lạ...

Cái bóng dường như bị tách ra khỏi cơ thể của "Hoàng Kế Hành", như thể nó đang cố gắng bước đi độc lập, tỷ lệ giữa đầu, cơ thể, tay chân rõ ràng là mất cân đối nghiêm trọng.

Đặc biệt là phần đầu to đến mức như muốn rớt ra khỏi cái cổ thon dài.

Cơ thể hắn gầy gò teo tóp, mà hai cánh tay buông thõng lại kéo dài đến tận đầu gối, ngón tay thì nhọn hoắt, đầu ngón tay trông sắc bén như một con dao.

Cảnh tượng kỳ lạ và đáng sợ này không khỏi khiến Mễ Thái, A Miêu và Lý Thiên Thiên, cũng đang trốn trong bụi cỏ phía sau gốc cây trừng lớn hai mắt, cả ba người khiếp sợ mà bụm chặt miệng mình lại.

Đồng thời không thể khống chế được mà rùng mình một cái.

Cũng may bọn họ còn nhớ tới lời nhắc nhở của Ngũ Hạ Cửu không lâu trước đó.

Cậu dặn mọi người lát nữa mặc kệ nhìn thấy cái gì, tuyệt đối cũng không được kêu lên, càng không được cử động.

Lúc đó Ngũ Hạ Cửu còn nói thêm, tốt nhất là bây giờ bọn họ nên che miệng lại trước đi, để tránh sau đó bị dọa mà kêu ra tiếng hay động đậy.

Bây giờ nghĩ lại mới thấy Quan Chủ quả thật đoán việc như thần, ba người tuy sợ hãi nhưng không khỏi cảm thấy may mắn vì đã nghe lời mà có chuẩn bị từ trước.

Khi Hoàng Tài Phóng dần dần đi xa, cho tới khi bóng dáng hắn cũng biến mất trên đường, Ngũ Hạ Cửu mới từ sau thân cây đứng dậy.

Ngay sau đó, Mễ Thái, A Miêu và Lý Thiên Thiên đều đã có chút nhũn chân luôn rồi, bọn họ phải dựa vào thân cây, hoặc đỡ nhau đứng dậy...

Đợi một lát cho bình tĩnh lại, Mễ Thái mới hỏi: "Quan Chủ, sao mà cậu đoán được Hoàng Tài Phóng có thể sẽ ở chùa Vạn Tân vậy? Vấn đề chính là, là bộ dáng kia của ông ta..."

Ngũ Hạ Cửu: "Tôi có đoán gì đâu, chỉ là cảm thấy vậy mà thôi."

"Ác quỷ chỉ xuất hiện vào đêm khuya để làm hại người, vừa rồi chúng ta đến chùa Vạn Tân có hơi sớm một chút."

"Nếu con quỷ kia thực sự ở trong chùa Vạn Tân, nếu lúc đó chúng ta đi vào nhất định sẽ đụng mặt nó, nên tốt nhất là chờ một chút để xem tình hình thế nào."

"Về phần bộ dáng kia, chắc đó là hình dáng thật sự của con ác quỷ ẩn nấp phía sau túi da người."

Bây giờ đã là nửa đêm.

Trong tình huống Hoàng Tài Phóng có thể quay lại bất cứ lúc nào, bọn họ phải nhân lúc này nhanh chóng vào chùa Vạn Tân để tìm kiếm đầu và bốn chân của Bạc Thiện.

Hơn nữa, phải tìm cho đủ tất cả trước khi Lễ Niết Bàn diễn ra.

"Chúng ta đi vào thôi." Ngũ Hạ Cửu nói.

"Được." ba người Mễ Thái đồng thời đáp lại.

Hết chương 19.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro