Chương 32:

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Những con rắn đến từ phía đông di chuyển về hướng nam, còn bọn họ thì rút lui về phía tây.

Trong khoảng thời gian này, không chỉ A Mao mà một số người khác ít nhiều cũng bị rắn cắn, trong lúc đó bốn phía đều có thể nghe thấy tiếng la hét, thậm chí có người còn vừa chạy vừa chửi bới chỗ chết tiệt nào thế này.

Quả thật có quá nhiều rắn.

Nhưng cũng may, lúc trước A Hữu đã hất đống lửa kia, hiện tại lửa rải rác khắp xung quanh, một số tia lửa trùng hợp rớt vào trên lều, ngay lập tức khiến lều bốc cháy, sau đó lan cả vào túi ngủ và các vật dụng khác ở bên trong.

Sau khi ngọn lửa ngày càng cháy lớn, nhiều con rắn sợ ánh sáng và ngọn lửa nên đã rút lui.

Chắc chắn là chuyện này đã làm giảm một phần áp lực khi họ bị buộc phải nhanh chóng rời khỏi nơi cắm trại.

Mà khi bọn họ chạy về phía tây, rất rõ ràng số lượng rắn giảm đi rất nhiều.

Sau khi Ngũ Hạ Cửu chém đứt một con rắn lần nữa để bảo vệ giáo sư Triệu và Đào Bân, cậu lợi dụng ngọn lửa sáng rực phía sau lưng, liếc nhìn toàn đội.

Cái nhìn này giúp cậu có thể nhìn rõ hành động của tất cả mọi người.

Nhóm năm người của Lỗ Thành hiển nhiên thân thủ đều rất tốt.

Đặc biệt là A Hữu, gần như chưa bao giờ để bầy rắn đến quá gần người mình, thậm chí anh còn có dư sức lực đi giúp đỡ đám người Lỗ Thành khi bọn họ không thể tự mình đánh lui bầy rắn được.

So với năm người bên phía Lỗ Thành, những hành khách bên này quả thật kém xa.

Đương nhiên, trong số đó không bao gồm những hành khách cũ như V tiên sinh hay là Tương Du, hai người họ có thể dễ dàng đối phó với bầy rắn như tre già măng mọc này.

Còn hai cô gái Vũ Yến và Lưu Kim Hỉ dường như đang phải rất cố sức, huống chi bên cạnh bọn họ còn có thêm một Diệp Tử, quả thật là tăng thêm một phần gánh nặng.

Càng không cần phải nói đến A Mao và An Hưng đang rất chật vật vì thiếu kinh nghiệm.

Người khiến Ngũ Hạ Cửu kinh ngạc nhưng cũng có phần nằm trong dự kiến chính là Tiểu Phương.

Động tác xua đuổi bầy rắn của cậu còn điêu luyện hơn cả hành khách cũ là Tương Du.

Nhưng mà do khoảng cách xa cộng với độ sáng của ngọn lửa có hạn nên Ngũ Hạ Cửu không thể thấy rõ biểu cảm trên mặt của Tiểu Phương.

Theo thời gian trôi qua, Ngũ Hạ Cửu cảm thấy cổ tay vẫn luôn liên tục vung xẻng truyền tới cảm giác đau nhức, đầu óc tập trung cao độ giờ cũng đã hơi mệt mỏi.

Dù vẫn còn trong giới hạn chịu đựng được, nhưng nếu không dừng lại mà cứ tiếp tục nữa thì sẽ không cầm cự được lâu.

Rõ ràng những người khác cũng giống như vậy.

Ngay khi họ đã rời khỏi nơi cắm trại rất xa, xa đến mức khó có thể nhìn thấy ánh lửa nữa thì trên bầu trời đột nhiên rơi xuống một cơn mưa phùn nhẹ.

Sau đó mưa dần nặng hạt hơn, nước mưa rơi xuống liên tục.

Chỉ trong chốc lát, mọi người đều bị lạnh đến thấu xương, gió lạnh về đêm khiến mọi người không khỏi rùng mình.

Nhưng may mắn thay không biết vì lý do gì, sau khi cơn mưa trút xuống, lũ rắn đều từ từ rút lui, chẳng mấy chốc đã biến mất trong núi rừng không để lại dấu vết, chỉ để lại một đống xác rắn trên mặt đất.

Sau khi mọi người đều đã không ngừng thở dốc, cuối cùng thì bọn họ cũng có thể thở phào nhẹ nhõm, lập tức thả vũ khí và dụng cụ trên tay xuống, dừng lại tại chỗ để nghỉ ngơi.

Hai người A Mao và An Hưng thậm chí không thèm quan tâm việc mặt đất đã bị nước mưa thấm ướt mà ngồi bệt xuống đất, bọn họ mệt đến không còn chút sức lực nào.

A Mao sờ sờ chân mình, trên mặt lộ ra vẻ sợ hãi: "Chân, chân của tôi bị đám rắn kia cắn, liệu liệu có chết không..."

"Không đâu, những con rắn này phần lớn đều là rắn nước, đa số chúng sẽ không có độc, dù có thì cũng chỉ là hơi độc một chút, độc tính rất thấp."

Khi nói, Tiểu Phương mỉm cười với A Mao và An Hưng, rồi nói tiếp: "Nếu bị cắn, nhiều nhất sẽ chỉ bị sưng đỏ, không ngừng chảy máu, cũng không gây tử vong đâu."

"Đương nhiên, điều kiện bắt buộc là phải kịp thời khử độc, à tiếc là chúng ta không có thuốc, vậy phải làm sao bây giờ ta?"

Nói xong câu cuối cùng, Tiểu Phương nhíu nhíu mày, vẻ mặt buồn rầu, bộ dáng như rất lo lắng cho bọn họ.

Mà A Mao và An Hưng đều tái mặt sau khi nghe vậy, đôi khi chỉ cần một vết thương nhỏ cũng có thể dẫn đến tử vong ...

Diệp Tử che cánh tay lại, sắc mặt cũng thay đổi.

Ngũ Hạ Cửu nhìn Tiểu Phương, nhướng lên một bên mày.

Lúc này, V tiên sinh mới lên tiếng hỏi: "Sao cậu lại biết phần lớn trong số này đều là rắn nước?"

Tiểu Phương nghe vậy liền dùng xẻng nhấc một nửa thân rắn lên khỏi mặt đất, thân rắn mềm mại vắt ngang bên trên.

Cậu vô cùng thích thú quan sát rồi nói với giọng điệu thờ ơ: "Trước kia trong nhà tôi từng nuôi hai con."

"Đáng tiếc cuối cùng bọn chúng không thể cùng tôi đón năm mới mà chết trong những ngày tuyết rơi của mùa đông."

Như cảm thấy buồn bã, Tiểu Phương vứt nửa thân rắn đi, đứng thẳng lên, vẻ mặt tiếc nuối lắc lắc đầu.

A Mao và An Hưng im lặng nhìn nhau, không biết nên nói cái gì vào lúc này mới tốt.

Lão Hầu nghe xong khịt mũi, thầm nghĩ: "Đúng là sở thích quái đản, lại còn nuôi hai con rắn, chắc là thần kinh có vấn đề rồi."

Hắn quay người tìm một chỗ trống ngồi xuống, cẩn thận xắn ống quần lên kiểm tra, hắn cũng bị rắn cắn nhưng chỉ có một chỗ, cũng không nghiêm trọng lắm.

V tiên sinh liếc nhìn Tiểu Phương nhưng không nói gì.

Lúc này, bầu trời đã lờ mờ sáng, ánh sáng sớm mai xuất hiện từ xa, dần dần lan rộng giữa núi rừng, mang lại cảm giác ấm áp cho mọi người.

Đối mặt với vẻ mặt chán nản của A Mao và An Hưng, cùng với nét mặt có chút bất an của những người khác, Ngũ Hạ Cửu nói: "Trong rừng chắc chắn có không ít cây thuốc."

"Đặc biệt là không thiếu các loại thuốc có tác dụng giảm viêm và khử trùng, nếu tìm cẩn thận một chút có thể sẽ tìm thấy."

Ánh mắt của A Mao và An Hưng lập tức sáng lên.

Nhưng ngay sau đó A Mao lại nói với vẻ mặt rầu rĩ: "Nhưng mà tôi không biết hình dáng của mấy cây thuốc đó ..."

Ngũ Hạ Cửu nhàn nhạt nói: "Tôi biết."

A Mao nghe vậy thì nhanh chóng đứng dậy khỏi mặt đất bùn lầy.

Cậu ta đưa tay lau đi nước mưa không ngừng nhỏ xuống trên mặt: "Quan Chủ, Quan Chủ cậu nhất định phải giúp bọn tôi, sau này chắc chắn tôi sẽ đền ơn cậu, tôi đảm bảo!"

Thấy thế An Hưng cũng học theo đảm bảo.

Diệp Tử là hành khách mới, cũng là người nhỏ tuổi và nhút nhát nhất trong ba cô gái.

Cánh tay của cô cũng bị rắn cắn, máu đã nhuộm đỏ cả ống tay áo.

Lúc này vì ống tay áo đã ướt đẫm nước mưa mà dần dần lan ra, tương phản rõ rệt với nước da trắng bệch, khiến cô trông có chút đáng thương.

Cô tiến lên hai bước, nhỏ giọng nói: "Tôi, tôi cũng sẽ báo đáp cậu, Quan Chủ."

Về phía hành khách, họ là ba người duy nhất bị cắn.

Trong nhóm năm người của Lỗ Thành, chỉ có Lão Hầu và Tam Ma là xui xẻo, nhưng vết thương do bị cắn cũng không đáng kể nên không sao.

Huống chi bọn họ cũng không cần Ngũ Hạ Cửu giúp đỡ, vào nam ra bắc nhiều năm như vậy, trên người bọn họ mang theo không ít đồ vật, tự nhiên cũng biết mấy loại cây thuốc này.

Vì thế Lão Hầu và Tam Ma đều không có phản ứng gì với những gì Ngũ Hạ Cửu nói mà chỉ tìm kiếm đồ vật và bắt đầu băng bó.

Ngũ Hạ Cửu liếc nhìn họ rồi quay đi, nói với A Mao và hai người khác: "Không cần, mọi người nên rửa vết thương trước đi."

A Mao, An Hưng và Diệp Tử lập tức gật đầu, sau đó bắt chước động tác của Lão Hầu, đầu tiên họ dùng dao rạch một đường để ép cho máu chảy ra, sau đó rửa lại nhiều lần bằng nước sạch...

Ngũ Hạ Cửu thực sự không cần bất kỳ sự đền đáp nào từ ba người A Mao.

Hầu hết bên trong những ba lô mà đoàn tàu luân hồi chuẩn bị cho bọn họ đều chỉ chứa các dụng cụ phòng thân bên ngoài, hoặc là nước và thức ăn ... nhưng không có một loại thuốc nào.

Đám rắn đó xuất hiện và rút lui đều rất đột ngột, khiến người ta cảm thấy khó hiểu và nghi hoặc.

Nếu đêm nay hoặc về sau lại gặp phải lần nữa thì sao, không có cách nào đảm bảo lần nào cậu cũng không bị thương, bị cắn, cho nên hiện tại cần phải dự trữ một ít thuốc.

Hơn nữa, xét theo hành vi của đám người Lão Hầu, bọn họ sẽ không đưa thuốc cho người ngoài, thay vì trông mong vào sự giúp đỡ của người khác, không bằng tự dựa vào chính mình thì hơn.

Vũ Yến và Lưu Kim Hỉ thấy vậy thì đứng dậy nói: "Quan Chủ, chúng tôi đi tìm với cậu."

Tương Du cũng nói là muốn đi chung.

Tiểu Phương cười tủm tỉm giơ tay nói: "Tôi cũng muốn đi, Quan Chủ, thêm cả tôi vào đi."

Ngũ Hạ Cửu liếc nhìn cậu nhóc một cái, cũng không có phản đối, dù sao càng nhiều người thì việc tìm kiếm sẽ càng nhanh hơn.

Nhưng trước đó, bọn họ quyết định quay lại chỗ cắm trại tối qua để xem xét một chút.

Bây giờ bầy rắn cũng đã rời đi, nhưng mưa vẫn rơi liên tục, dù sao bọn họ cũng phải tìm được một chỗ trú mưa.

Đợi cho đám người A Mao và Diệp Tử tạm thời xử lý miệng vết thương xong, bọn họ bắt đầu đi trở về.

Khi họ quay trở lại chỗ cắm trại thì trời cũng đã sáng hẳn, đã có thể nhìn rõ mọi thứ xung quanh.

Trên khoảng đất trống này gần như bị bao phủ bởi toàn xác rắn, máu tươi đang bị mưa cuốn trôi, ngọn lửa bùng cháy trước đó giờ đã bị mưa liên tục lằm cho tắt ngúm.

Hơn nữa, khu rừng trên núi này cực kỳ ẩm ướt, ngọn lửa bùng lên cũng không lớn chút nào, việc chúng bị dập tắt chỉ là vấn đề thời gian.

Thật không may, tất cả những chiếc lều đóng ở đây đều đã bị thiêu rụi, nhưng miễn cưỡng cũng có thể che mưa, đành sử dụng tạm thôi.

Ngũ Hạ Cửu dẫn người vào núi rừng để tìm cây thuốc.

Sau khi sắp xếp cho giáo sư Triệu xong, Đào Bân cũng liền đi theo.

Đào Bân là cậu thiếu niên có tính cách khá trầm mặc, bình thường vẫn luôn đi theo giáo sư Triệu, sẽ không chủ động nói chuyện với ai trừ khi cần thiết.

Thấy Ngũ Hạ Cửu nhìn mình, Đào Bân nói: "Tôi tới giúp đỡ để tìm cho nhanh, tốt nhất không nên ở nơi này quá lâu."

Tương Du gật đầu đồng ý: "Đúng vậy, sau khi tạnh mưa ai biết bầy rắn có lại đến nữa không, nhưng mà kỳ quái thật, sao rắn nước lại lên bờ nhiều như vậy chứ?"

Cậu ta tự lẩm bẩm một mình rồi cũng không để ý tới nữa.

Thực sự có rất nhiều loại thuốc mọc ở trong rừng núi.

Không bao lâu, Ngũ Hạ Cửu đã tìm được hai loại thuốc dùng để giảm sốt cầm máu, sau đó cậu đưa cho những người khác nhìn một chút để bọn họ có thể tìm kiếm loại giống vậy ở xung quanh, hẳn là cũng có thể tìm thấy ở gần đây.

Những người còn lại đều từ từ đi xa.

Chỉ có Tiểu Phương vẫn luôn đi theo phía sau Ngũ Hạ Cửu, trong tay cầm xẻng tùy ý quét qua bụi cỏ, đôi mắt xanh lục nhìn chằm chằm vào bóng lưng của Ngũ Hạ Cửu.

Tiếng mưa dường như đang nhỏ dần.

Tiểu Phương đột nhiên mở miệng, nhẹ giọng hỏi: "Quan Chủ, anh không thích tôi hả?"

Ngũ Hạ Cửu khựng lại, sau đó quay người lại nhìn Tiểu Phương.

Cậu nói với vẻ mặt thờ ơ: "Sao tôi lại phải thích cậu, cậu cũng đâu phải là tiền để ai gặp cũng phải thích đâu."

Tiểu Phương nghe vậy cũng không tức giận, vẫn như cũ cười hì hì nói: "Vậy nếu như tôi là tiền thì sao."

Ngũ Hạ Cửu im lặng một lát rồi nói: "Tôi chưa phải người có thể coi tiền như rác được, nhưng không có nếu như."

Tiểu Phương: "Ài, cũng đúng ha."

Cậu nhóc lại sờ lên mặt mình rồi nói: "Nhưng mà Quan Chủ nè, hồi trước lúc tôi làm việc ở công viên giải trí, có rất nhiều người thích tôi nha."

"Tất cả bọn họ đều muốn nói chuyện với tôi, chụp ảnh đều phải xếp hàng ... nhưng mà tôi chỉ cảm thấy bực bội với buồn nôn thôi, đã vậy còn phải ráng chịu đựng nữa chứ."

Ngũ Hạ Cửu: "Vậy thì cậu nên xem xét đổi sang nghề khác."

Tiểu Phương: "ba chấm."

Cậu nhóc bĩu môi: "Sao anh cứ phớt lờ khi tôi chủ động nói chuyện với anh vậy chứ, anh mà làm như vậy hoài, tôi sẽ đau lòng lắm nha."

Ngũ Hạ Cửu: "Ờ, chuyện đó thì có liên quan gì tới tôi đâu."

Cũng đâu phải là tôi đau lòng.

"..."

Rõ ràng là Tiểu Phương bị nghẹn họng, khóe miệng giật giật, giả bộ ủy khuất: "Quan Chủ, có phải anh có ý kiến gì với tôi không, hay là không ưa tôi?"

Ngũ Hạ Cửu: "Cậu suy nghĩ nhiều rồi, tôi không có ghét ai, đương nhiên cũng không thích ai, nhưng đúng là tôi có chút ý kiến ​​với cậu."

Tiểu Phương chớp chớp đôi mắt xanh lục hỏi: "Là gì vậy?"

"Tránh xa tôi ra chút đi, đừng lúc nào cũng theo sát tôi như vậy."

Ngũ Hạ Cửu nhìn nhìn cậu nhóc: "Nếu không tôi sẽ nghi ngờ là cậu có ý đồ riêng, còn nữa đừng có mà giả vờ ngây thơ đơn thuần trước mặt tôi như vậy nữa."

"Kỹ thuật diễn xuất của cậu có chút vụng về, trong mắt không có lấy một chút sợ hãi nào, không cần phải giả vờ lo lắng sợ sệt."

Tiểu Phương trầm mặc một lát, nụ cười dần dần tắt đi.

Nhưng ngay sau đó, cậu nhóc lại lần nữa tươi cười, chớp chớp mắt nói: "Tôi diễn tệ lắm hả?"

"Tôi từng tham gia một vở kịch cổ tích ở công viên giải trí, mọi người đều cảm thấy tôi vừa dễ thương vừa hồn nhiên giống như một thiên thần đó nha."

"...Ờ tôi sắp nôn rồi." Ngũ Hạ Cửu ngừng một lúc lâu mới trả lời.

"Ơ ... cũng quá tổn thương người ta rồi nha." Tiểu Phương đột nhiên kéo dài giọng, bất mãn nói.

Ngũ Hạ Cửu im lặng, lười phản ứng với cậu nhóc.

Tiểu Phương tiến lại gần một bước, chậm rãi nói: "Tôi biết mình có chút kích động khi bước vào một nơi thú vị như vậy. Việc ngụy trang quả thực không được hoàn mỹ như thường ngày."

"Nhưng cũng không phải là tệ lắm đúng không."

"Anh thử nhìn xem gương mặt này của tôi, sạch sẽ vô hại tới cỡ nào chớ, còn nữa anh nhìn lại đôi mắt này đi, có phải rất trong trẻo lại xinh đẹp không."

"Ai lần đầu tiên gặp tôi đều sẽ có ấn tượng rất tốt, thậm chí là không hề đề phòng nha."

"Vậy vì cái gì mà từ đầu đến giờ anh đều không thèm để ý tới tôi chứ? Mà anh nhận ra từ khi nào vậy? Nói cho tôi biết đi mà?"

Đôi mắt xanh lục của cậu nhóc dưới ánh nắng thật giống như những viên ngọc trong suốt, trong mắt lấp lánh sự tò mò và nghi hoặc, không ngừng đặt ra câu hỏi.

Ngũ Hạ Cửu giơ xẻng đặt lên vai Tiểu Phương, ngăn cản không cho cậu nhóc lại gần, nhàn nhạt trả lời: "Lúc còn trên đoàn tàu luân hồi, bắt đầu từ lúc bước vào toa của hành khách mới."

"Vẻ mặt của ba người còn lại đều là hoảng loạn và lo lắng."

"Chỉ có mình cậu, trong mắt là tràn đầy hào hứng, cậu cũng không sợ hãi, thậm chí còn rất có hứng thú đối với đoàn tàu luân hồi, hai mắt đều sáng lấp lánh luôn rồi."

"Lúc đó trong toa xe chỉ có bốn người các cậu, ba người còn lại như ruồi không đầu bay loạn xạ, sẽ không ai để ý tới cậu."

"Cho nên biểu cảm của cậu mới có phần buông thả hơn một chút."

"Mãi cho đến khi chúng tôi mở cửa toa xe nối liền, cậu mới nhanh chóng kiềm chế bản thân lại rồi giả vờ có vẻ mặt giống như những người khác."

Ngũ Hạ Cửu kỳ thực không muốn quan tâm hay chú ý đến thái độ của bất kỳ người không liên quan nào đến đoàn tàu luân hồi và Xa Hạ Thế Giới, nhưng điều kiện tiên quyết là người này không gây ảnh hưởng một chút nào đến cậu.

Nhưng rất rõ ràng là không biết tại sao Tiểu Phương lại chỉ nhắm vào mình cậu.

Nghe xong lời này của Ngũ Hạ Cửu, ánh mắt của Tiểu Phương lóe sáng, sau đó khen ngợi: "Quan Chủ, năng lực quan sát của anh thật sự rất tốt nha."

Hóa ra chính là lúc đó...

Ngũ Hạ Cửu dùng xẻng công binh đẩy cậu nhóc lùi lại, cách xa cậu một chút rồi mới nói: "Cái tên 'Tiểu Phương' này chắc cũng không phải danh hiệu thật của cậu đúng không."

Tiểu Phương thuận theo sức đẩy, lùi về phía sau hai bước, trên mặt lộ ra vẻ kinh ngạc, đôi mắt xanh mở to: "Đúng vậy nha, Quan Chủ anh lại đoán đúng nữa rồi."

"Quan Chủ, anh có muốn biết danh hiệu thật của tôi không? Nếu anh mà hỏi thì tôi sẽ nói ra nha."

Ngũ Hạ Cửu buông xẻng xuống nói: "Không cần, đừng có suốt ngày cứ đi theo tôi hoài."

Cậu nghĩ rằng, sau khi vạch trần tính cách thật của Tiểu Phương, người này sẽ tránh xa cậu, hoặc ít nhất kiềm chế bản thân một chút, không ai thích bộ mặt thật mình đang cố che giấu bị phát hiện cả.

Nhưng Tiểu Phương bỗng nhiên còn cười rạng rỡ hơn: "Không, được, nha, Quan Chủ, tôi cũng đã chú ý tới anh ngay từ cái nhìn đầu tiên lúc ở trên đoàn tàu luân hồi rồi."

"Anh hoàn toàn không giống với những người khác, rất thú vị, tôi rất thích anh nha."

Hết chương 32.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro